“Được rồi, bọn họ đã nói lời xin lỗi, ngươi hãy giải huyệt đạo đi.” Bắc Thần Hàn lạnh lùng mở miệng.
Dĩ nhiên Tô Duyệt Duyệt cũng không tiếp tục gây khó khăn cho các nàng,
đầu tiên giải huyệt đạo cho Vương Nghê Thường, không thèm để ý đến ánh
mắt của nàng ta, tiếp tục đi tới trước mặt Lâm Điệp Nhi, nhanh nhẹn giải huyệt đạo, chẳng qua là lúc nàng vừa giải huyệt xong, Lâm Điệp Nhi tức
giận trực tiếp giơ tay lên muốn cho nàng một cái tát.
“Ba…” Một tiếng tát thanh thúy khiến không khí xung quanh trở nên lạnh như băng.
Lâm Điệp Nhi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, má phải xuất hiện vết năm ngón tay đỏ rực. Nàng hoảng sợ kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, không thể
tin được Bắc Thần Hàn lại đánh nàng, hơn nữa lại còn vì Tô Duyệt Duyệt
mà đánh.
“Ngươi nháo đủ chưa, muốn phạm thượng sao? Thái tử phi cũng dám đánh?” Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, tức giận quát.
Vương Nghê Thường cũng kinh ngạc nhìn, Tô Duyệt Duyệt chỉ hơi ngạc
nhiên, thật ra khi Lâm Điệp Nhi giơ tay lên nàng đã biết để tránh, chỉ
là chưa kịp phản ứng, đã có người nhanh tay hơn nàng.
Lâm Điệp Nhi che má nóng hừng hực, khóc thút thít, giọng nói ẻo lả:
“Gia, người đừng nóng giận, Điệp nhi không dám, thật sự không dám nữa.”
“Cút.” Bắc Thần Hàn vô cảm lạnh lùng nói.
Trước khi đi Lâm Điệp Nhi còn lườm Tô Duyệt Duyệt một cái, sau đó thối
lui khỏi Duyệt Tâm các, Vương Nghê Thường cũng không dám nói thêm gì
trực tiếp lui ra ngoài.
Sau đó, Bắc Thần Hàn cũng để hạ nhân đi ra, trong nháy mắt, chỉ còn hai người ở trong phòng.
“Ngươi thật đúng là khiến cho phủ Thái tử tối tăm rối loạn.” Bắc Thần Hàn nhìn nàng nói.
Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh, ngồi xuống dùng bữa tiếp, “Đây là các nàng tự tìm.”
Bắc Thần Hàn cũng ngồi xuống theo, rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa lặng lẽ quan sát Tô Duyệt Duyệt.
Thấy nàng ăn như hổ đói, nữ nhân này mấy ngày rồi chưa ăn cơm hả? Không
có một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các, chẳng lẽ thật sự không phải là Tô Duyệt Duyệt trước kia, hắn đã tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần.
“Sao ngươi không ăn cá?” Bắc Thần Hàn nhìn đĩa cá vẫn nguyên vẹn như lúc đầu, nghi ngờ hỏi.
Tô Duyệt Duyệt không thèm nhìn trực tiếp giải thích: “Từ nhỏ ta không
thích ăn cá, sau này không cần lãng phí chuẩn bị đồ ăn có cá cho ta, rất lãng phí đó.”
Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, hắn nhớ, từ nhỏ Tô
Duyệt Duyệt đã rất thích ăn cá, luôn tranh giành thịt cá với hắn, một
bữa không cho nàng ăn cá nàng sẽ khóc nháo đến khi có mới thôi. Nhưng
giờ đây, Tô Duyệt Duyệt này lại không thích ăn cá, xem ra, nàng thật sự
không phải Tô Duyệt Duyệt trước kia.
Không biết tại sao, hắn lại không chán ghét Tô Duyệt Duyệt này, vốn hắn
rất ghét hôn sự bị sắp đặt, nhưng mà, giờ đổi thành Tô Duyệt Duyệt này,
hình như cũng không có cảm giác bài xích. Ngược lại, cảm thấy cuộc sống
sau này sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Khóe mắt Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Bắc Thần Hàn, thấy hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
“Này, anh đẹp trai, ngươi có bệnh à? Một mình vừa ngồi vừa cười khúc khích, chẳng trách…” Nàng vừa húp canh vừa nói.
Mắt Bắc Thần Hàn lóe lên tia tinh ranh, nhìn nàng, “Bổn cung chỉ đang
suy nghĩ, lúc động phòng, làm cách nào khiến ngươi dục tiên dục tử.”
“Phốc…”
Bị sặc rồi.
“Ngươi… Khụ… Khụ.”
Hiển nhiên Tô Duyệt Duyệt không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, canh trong
miệng trực tiếp phun ra ngoài, hơn nữa còn chật vật bị sặc không nhẹ.
Ánh mắt Bắc Thần Hàn nóng rực nhìn chiếc miệng nhỏ dính nước của Tô
Duyệt Duyệt, “Ái phi, nếu ăn mà thống khổ như vậy, không bằng đừng ăn,
chúng ta đi làm chuyện chính.”
Tô Duyệt Duyệt hung hăng trợn mắt nhìn hắn, thật không biết trong đầu vị Thái tử này chứa cái gì. “Ngươi muốn làm gì thì đi tìm hai vị kia của
ngươi, đại tỷ ta không có hứng thú.”
Sau khi nàng nói xong thì đứng lên, nhưng không ngờ toàn thân vô lực, “Có chuyện gì thế này?”
Bắc Thần Hàn tốt bụng đỡ nàng, rồi cố ý dán chặt thân thể của nàng vào người, “Ái phi, sao thế?”
“Ngươi… Ngươi bỏ thuốc trong đồ ăn của ta?” Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt nhìn Bắc Thần Hàn, muốn đẩy hắn ra nhưng lại xụi lơ trong lòng hắn.
Khóe miệng Bắc Thần Hàn xuất hiện nụ cười quỷ dị, giọng nói chậm rãi truyền tới tai nàng.
“Mèo hoang nhỏ, tối nay nàng không trốn thoát được đâu, bổn cung thừa
nhận, chơi đùa ngươi thích hơn Tô Duyệt Duyệt trước kia nhiều, chúng ta
cũng nên nắm chắc tốt thời gian đi.”
“Ngươi, ghê tởm, cái người biến thái này, không được động ta…” Tô Duyệt
Duyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm, nhưng tiếng mắng lại trở thành tiếng
rên rỉ mềm mại.
Bắc Thần Hàn không để ý tới lời mắng của nàng, ôm lấy thân thể mềm yếu
vô lực của nàng, rất nhanh đi tới bên giường, sau đó đặt nàng nằm xuống.
Bắc Thần Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hốt hoảng nhưng lại quật cường
của nàng, ý cười càng lớn, thật ra hắn chỉ muốn hù dọa nữ nhân lớn mật
này. Bởi vì hắn biết nữ nhân này sẽ không ngoan ngoãn chịu khuất phục,
cho nên hắn không làm gì khác hơn là sai người trong bếp thêm thuốc vào
đồ ăn của nàng, sau đó để mình báo thù thật tốt.
Hắn chậm rãi nâng tay, không chút do dự kéo đai bên hông nàng, bờ vai
trắng noãn nhanh chóng lộ ra ngoài, phía dưới chiếc yếm hồng là bầu ngực như ẩn như hiện, khiến cho mắt Bắc Thần Hàn trở nên nóng bỏng.
Hiện tại, hắn thấy trừng phạt Tô Duyệt Duyệt bằng cách này hình như
không được tốt lắm, ngược lại chính bản thân lại thấy khó chịu. Đáng
chết, sao bản thân hắn lại có phản ứng nhanh như vậy chứ.
Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt giao động, đột nhiên thay đổi chủ ý, “Thái tử gia, người ta là lần đầu, dịu dàng một chút a.”
Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, không biết nữ nhân này
muốn giở trò gì. Nhưng mà, suy nghĩ kỹ, nàng trúng mê dược, không thể
chạy trốn được, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lấn tới. Tuy nhiên, nữ nhân này nói như thế thì cũng hợp ý hắn.
Chỉ là trong lòng hơi thất vọng, không nghĩ rằng nữ nhân này cũng sẽ như Tô Duyệt Duyệt trước kia, không thể chờ đợi được muốn hắn sủng hạnh.
“Được, như ngươi mong muốn.” Bắc Thần Hàn gật đầu cười nói, ánh mắt thoáng qua sự khinh bỉ.
Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt lóe lên tinh quáng, dám tính kế nàng, nàng sẽ
cho hắn biết, dục cầu bất mãn(*), mà hắn còn là một mỹ nam, vậy nàng
phải chà đạp thỏa mãn một phen.
(*) Dục cầu bất mãn: không được đáp ứng dục vọng.
Bắc Thần Hàn phủ lên cái miệng nhỏ nhắn mê người, không thể phủ nhận,
miệng này thật ngọt ngào, Tô Duyệt Duyệt cũng vội vã mở miệng nghênh đón chiếc lưỡi cường hãn của hắn, thành thục đáp lại nụ hôn kia.
“Đáng chết, rốt cuộc ngươi đã hôn qua bao nhiêu nam nhân rồi hả?” Sự
thuần thục của nàng khiến Bắc Thần Hàn tức giận, lập tức dừng nụ hôn sâu chất vấn nàng.
Tô Duyệt Duyệt bất mãn, nói thẳng thắn: “Không nhiều, trên trăm người.”
Khuôn mặt Bắc Thần Hàn lập tức tràn đầy sương lạnh, nghiến răng: “Trên trăm người…”
Nữ nhân này dám tìm nhiều nam nhân như vậy, thật đáng giận, coi Thái tử
gia hắn chết rồi sao? Cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu Bắc Thần Hàn, bàn
tay thò vào trong áo nàng thô bạo vuốt ve hai bầu ngực.
“Này, không phải nói ngươi dịu dàng một chút sao?” Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, trợn mắt nhìn hắn.
Bắc Thần Hàn không trả lời, cúi đầu hung hăng mút chặt miệng nhỏ nhắn,
bàn tay dùng sức xé áo, trong nháy mắt hai bầu ngực lộ ra ngoài, lõa lồ
trước mắt hắn.
Mặc dù Tô Duyệt Duyệt muốn dừng lại ngay lập tức, nhưng suy nghĩ thời cơ còn chưa tới, cứ như vậy bỏ qua thì quá lợi cho hắn rồi. Vì vậy, nàng
chậm rãi vòng tay lên ôm lấy cổ Bắc Thần Hàn, đáp lại nụ hôn của hắn.
Bắc Thần Hàn thấy nàng chủ động, lửa giận đáy lòng cũng hơi lui, thay
vào đó là dục hỏa phía dưới càng trở nên nóng rực. Buông miệng của nàng
ra, dần dần rời xuống, hôn vành tai nhỏ bé, hôn bả vai, hôn xương quai
xanh, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực tròn trịa mê người kia.
“Ái phi hình như không đợi được, ngươi nhìn thân thể mình xem, đã phản
ứng rồi này.” Bắc Thần Hàn cười xấu xa, bàn tay trực tiếp thò vào tiết
khố của nàng xoa xoa.
Cả người Tô Duyệt Duyệt run lên, không được, nếu tiếp tục cái tên biến
thái này chưa kịp làm gì nàng đã điên trước mất, bỗng chốc Tô Duyệt
Duyệt nhổm dậy đè Bắc Thần Hàn ở phía dưới, trực tiếp ngồi trên vị trí
nhạy cảm của hắn.
“Thái tử gia, người chơi đã đủ lâu rồi, nên đến lượt nô tỳ.”
Đầu tiên là Bắc Thần Hàn sửng sốt, sau không do dự gật đầu, “Được, ngươi muốn chơi như nào?”
Bởi vì hắn cảm giác được nữ nhân này đang đè lên chỗ hắn đang cố gắng
kìm nén, loại dẫn dụ trí mạng này, khiến hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, hận không thể đi vào trong cơ thể nàng để trừng trị nàng một
phen.
Tô Duyệt Duyệt cười quỷ dị, bàn tay nhỏ bé, chậm rãi mở vạt áo của hắn,
bộ ngực tinh tráng khiến Tô Duyệt Duyệt phải tán thưởng một phen. Dựa
vào hiểu biết của mình, nàng cúi người xuống hôn lên yết hầu của hắn,
hài lòng nghe được tiếng hắn gầm nhẹ.
“Đáng chết, được rồi.” Bắc Thần Hàn không nhịn được sự trêu đùa như vậy, nhanh chóng đứng dậy cởi hết toàn bộ y phúc trên người mình, sau đó đè
tiểu yêu tinh phía dưới, chuẩn bị một đêm hoan lạc.
Tô Duyệt Duyệt thấy thời cơ đã tới, ánh mắt tinh quái chuyển động, “Anh
đẹp trai, nói xem, nếu nam nhân không thể phát tiết dục hỏa thì sẽ như
thế nào nhỉ?”
Bắc Thần Hàn không hiểu ý của nàng, trực tiếp thốt lên: “Như lấy đi tính mạng hắn.” Sau khi nói xong, mở bung hai chân tiểu yêu tinh ra, chuẩn
bị phá cửa mà xông vào.
Tô Duyệt Duyệt cười quỷ dị, trực tiếp giơ tay điểm huyệt hắn, cũng hung hăng đạp hắn xuống khỏi chiếc giường.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám đạp Bổn cung xuống?” Bắc Thần Hàn không thể
động đậy nằm trên mặt đất, cả người trần truồng, còn cả tiểu dưa chuột
đang ngẩng cao đầu kia không ngừng kêu gào nàng tuyệt tình.
Tô Duyệt Duyệt vô tội nhìn Bắc Thần Hàn đang nằm trên mặt đất, “Ta đạp
ngươi xuống giường thì làm sao, ai bảo ngươi muốn đụng vào ta.”
Sau khi nói xong, nàng tốt bụng cầm cái chăn đắp lên thân thể trần truồng kia, “Cẩn thận đừng để tiểu dưa chuột cảm lạnh nhé!”
Bắc Thần Hàn tức giận nhìn chằm chằm, dục hỏa trong cơ thể không thể dập tắt nhanh được, nữ nhân đáng chết này, thật muốn chọc hắn tức chết mà.
“Ngươi không trúng thuốc mê?” Hắn cắn răng cả giận nói.
Tô Duyệt Duyệt làm biểu tình như nhìn kẻ ngốc, tốt bụng giải thích: “Về
thuốc mê của ngươi, làm sao ta không ngửi thấy, ngươi biết bỏ thuốc,
chẳng lẽ ta không biết uống thuốc giải hay sao? Ngu ngốc.”
Ánh mắt Bắc Thần Hàn lại cực kỳ khó coi, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cho
nên, từ đầu tới cuối ngươi đều đùa giỡn Bổn cung phải không?”
Thì ra ngay từ bắt đầu nàng đã diễn trò, đáng giận, vốn muốn trừng phạt nàng, cuối cùng lại bị nàng trêu đùa thành như này.
Tô Duyệt Duyệt vô tội nhìn hắn, bất mãn nói: “Như thế không thể trách
ta, là người ai muốn thành khỉ đi diễn hả, hắc hắc… Anh đẹp trai, sàn
nhà lạnh như vậy, có thể giúp giảm bớt giục hỏa, hãy ngoan ngoãn nằm
trên đất ngủ một đêm đi. Ngủ ngon.”
“Tô Duyệt Duyệt, nữ nhân đáng chết này, nhanh chóng giải huyệt cho Bổn
cung.” Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng hét lớn, chẳng qua là Tô Duyệt
Duyệt cũng vô tình không thèm đáp lại.
Hắn đường đường là một Thái tử, lại bị nữ nhân đáng giận này đạp xuống
giường, còn phải nằm trên sàn nhà ngủ một đêm. Đáng chết. Thù này hắn
sớm muộn sẽ trả lại, sẽ ăn nàng sạch sẽ, khiến nàng cam tâm tình nguyện
nằm dưới người hắn, tiểu yêu tinh đáng hận.