Tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt chỉ còn biết nhắm mắt mà chờ chết, ngờ đâu đúng lúc ấy, cô chợt thấy mình đang nằm trong một vòng tay vô cùng vững chắc. Cô hốt hoảng mở to đôi mắt, thì ra là khuôn mặt của tên yêu
nghiệt đáng chết đó.
“Có chết thì cũng đừng có chết ở chỗ của bổn vương” Hắn dung bộ mặt lạnh nhạt, thong thả nói.
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, cánh tay không chút do dự vung lên.
“Bốp” một âm thanh khiến cả không gian như chấn động.
Khuôn mặt của Bắc Thần Hàn hiện rõ năm ngón tay đỏ lựng. Hắn chết lặng. Và ngay sau đó cơn giận dữ ập đến.
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám đánh bổn vương.”
Chết tiệt, từ nhỏ đến giờ chưa từng có kẻ nào dám đánh hắn. Vậy mà cái kẻ
chết tiệt đầu tiên dám thẳng tay đánh hắn lại là một nữ nhân.
“Đánh thì đánh, ai bảo anh vừa rồi dám sờ vào ngực tôi” Tô Duyệt Duyệt chẳng hề sợ hãi mà giữ khoảng cách với hắn.
Bắc Thần Hàn đột nhiên nhớ lại, thì ra cái thứ mềm mềm mà vừa rồi hắn sờ
vào là ngực của cô ta. Ha, cảm giác cũng không tồi. Mà nói thật ra thì,
hắn sờ cô thì cũng có gì sai trái.
“Thái tử điện hạ à,
người đừng tức giận làm gì, cái thứ hoa dại không biết phúc phận ấy, lợi dụng sự sủng ái của hoàng thượng mà hành vi thô bỉ. Chúng ta cứ kệ cô
ta.” Ánh mắt của nữ nhân ánh lên sự đắc ý, vội chạy đến dính lấy Bắc
Thần Hàn, cố làm ra vẻ ngây thơ.
Tô Duyệt Duyệt khẽ rùng mình, cái giọng ngây thơ ấy đúng là khiến cô rợn tóc gáy.
“Vẫn là Điệp Nhi hiểu chuyện nhất, nàng nói đúng, bổn vương không thèm chấp
cô ta” Khuôn mặt Bắc Thần Hàn có chút phấn khích trở lại, thân mật ôm ấp Lâm Điệp Nhi, thậm chí còn âu âu yếm yếm trước mắt Tô Duyệt Duyệt cùng
những người khác.Thị vệ và người hầu hình như đã chán chê cái
cảnh này, chỉ có Tô Duyệt Duyệt là vẫn hiếu kì chú mục vào những cử chỉ
âu yếm của hai kẻ đó, Bắc Thần Hàn chẳng quan tâm đến biểu cảm trên
khuôn mặt cô, bàn tay không chút ngần ngại mà thọc sâu vào trong lớp
quần áo mỏng manh trên người Lâm Điệp Nhi mà sờ soạn.
“A… Gia à… ưm…” Khuôn mặt Lâm Điệp Nhi đầy vẻ thẹn thùng, nhưng tiếng rên
rỉ thì càng lúc càng to. Cô ta sợ tất cả mọi người xung quanh đều không
biết chuyện gì xảy ra không bằng.
Đôi mắt Bắc Thần Hàn
ánh lên đầy sự khinh thường, nhưng đôi tay thì vẫn không ngừng nắn bóp
bầu ngực đang căng lên trong lớp áo, chốc chốc lại quay sang chờ đợi
phản ứng của Tô Duyệt Duyệt.
“Ai nha, thì ra từ xưa con
người ta đã sống thoáng như vậy a! Tôi lại cứ tưởng chỉ có trai gái ở
chỗ chúng tôi mới có những hành động như thế. Xem ra lần này quay trở
về, tôi cũng phải cùng tiểu ái nhân nghiên cứu vấn đề ấy, rồi cùng trải
nghiệm cái khoái cảm phấn khích này.” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc thốt lên.
Tiểu ái nhân mà cô đang nói ở đây là con thú săn của cô. Một con người vô vị mà lại bất cẩn như Tô Duyệt Duyệt nuôi thú săn thường chưa được được
đến 7 ngày đã đổi sang con khác, vì vậy mà cô cũng chẳng muốn nhớ tên
chúng. Nhưng, trong số đó, cuối cùng cũng đã có một con phá được cái lệ
ấy, nó là một con thú săn hết mực chung thành, khiến Tô Duyệt Duyệt yêu
quí đến mức không muốn rời tay. Con vật đó đã theo cô được 1 năm rồi mà
vẫn chưa bị đổi, thế là cô âu yếm coi nó là tiểu ái nhân chung thành,
mỗi khi cảm thấy chán nản là lại tìm đến nó.
“Đồ chết
tiệt, tiểu ái nhân là kẻ nào? Tiện nhân nhà ngươi, sao dám sau lưng ta
lén lút vụng trộm với kẻ khác!” Bắc Thần Hàn biến sắc đẩy mạnh Lâm Điệp
Nhi, trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt mà quát.
“Ai ya… Gia
à…” Điệp Nhi bị ngã sõng soài ra đất, ấm ức nhìn về phía hai người, Bắc
Thần Hàn chưa bao giờ đẩy ả thô bạo đến như vậy, không ngờ chỉ vì Tô
Duyệt Duyệt đó mà nỡ đối xử với ả ta như vậy.
Bắc Thần Hàn điên tiết nhìn về phía Lâm Điệp Nhi, giọng nói lạnh băng: “Cút…”
Tô Duyệt Duyệt không hiểu hắn tư dưng lại nổi giận cái nỗi gì, vừa rồi còn âu âu yếm yếm với người ta, giờ lại muốn đuổi người ta đi, có phải hắn
bị bệnh thần kinh đa nhân cách không? Tính tình thì cổ quái, dở dở ương
ương…
Lâm Điệp Nhi vôi im bặt, ánh mắt thù hân nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhanh chóng quay lưng bước đi.