Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 8: Chương 8




Sáng sớm.

Bắc Thần Hàn mặt mũi khó coi ngồi ghế chủ vị, thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Duyệt Duyệt đang một bên dùng bữa, nữ nhân này lại có thể để hắn nằm trên mặt đất cả đêm, khiến hắn sáng dậy thắt lưng đau nhức, mà nàng thì được lắm, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không để ý tới đôi mắt sắc bén như muốn đâm nàng ngàn nhát kia, chỉ chăm chú ăn cháo.

“Thái Tử điện hạ, nô tỳ tới thỉnh an người.” Lúc này, bốn nữ nhân xinh đẹp nối bước tiến vào.

Trong đó có hai người tối hôm qua bị chỉnh rất thảm, Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường, hai người khác là hai tiểu thiếp của Bắc Thần Hàn, khí chất không khác biệt gì so với hai người kia.

“Ngồi đi, cùng dùng bữa.” Sau khi Bắc Thần Hàn quét mắt qua Tô Duyệt Duyệt, lạnh lùng nói.

Mấy nữ tử rối rít tranh đoạt chỗ ngồi, bởi vì Tô Duyệt Duyệt ngồi ở bên phải Bắc Thần Hàn, cho nên bốn người kia chỉ có thể tranh chỗ bên trái còn lại, cuối cùng là Lâm Điệp Nhi đoạt được.

“Gia, nô tỳ muốn ăn bánh quẩy.” Lâm Điệp Nhi ỏn ẻn ôm cánh tay Bắc Thần Hàn làm nũng.

Cả người Tô Duyệt Duyệt run lên, mặc dù đã nghe giọng nói của Lâm Điệp Nhi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe không nhịn được nổi đầy da gà.

Bắc Thần Hàn cưng chiều sờ mũi nàng, “Được. Bổn cung sai người đi chuẩn bị.”

Cặp mắt phượng kiêu căng của Lâm Điệp Nhi khiêu khích nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhưng Tô Duyệt Duyệt không thèm để ý nàng ta, chỉ tiếp tục dùng bữa. Lúc này đột nhiên xuất hiện ba vị khách không mời. Khi nào thì Duyệt Tâm các của nàng là nơi tụ họp thế này.

“Thái Tử thật nhàn nhã nha, sáng sớm đã có nhiều mỹ nhân dùng bữa cùng.” Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn qua, ngay lập tức hít một hơi, thiếu chút nữa thì phun thìa cháo trong miệng ra ngoài. Người mở miệng là một nam tử một thân áo xanh, gương mặt kia tuyệt đối là một yêu nghiệt, lại còn đẹp không thể tả hết được nữa chứ.

Tầm mắt dời sang người bên cạnh, không chỉ muốn mở miệng cười to, máu mũi còn suýt nữa phun trào, sao mỹ nam cổ đại càng ngày càng đẹp hơn thế này? Thật không công bằng, tại sao ở hiện đại nàng không được gặp các yêu nghiệt này đây? Hai nam tử bên cạnh cũng là yêu nghiệt cực phẩm, có phải nàng giành được cái gì không? Nếu không tại sao khắp nơi đều nhìn thấy mỹ nam thế này?

“Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, các ngươi tới rồi hả. Ngồi đi, cùng dùng bữa.” Bắc Thần Hàn cười, sau lại phân phó hạ nhân chuẩn bị thêm chén đũa.

Con ngươi Tô Duyệt Duyệt lóe lóe, nhìn ba người bọn họ, nghi ngờ mở miệng hỏi, “Ba người các ngươi, ai là lão Nhị?”

Bắc Thần Hàn không hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế, ba hoàng tử kia có chút kinh ngạc, từ nhỏ Tô Duyệt Duyệt đã sống trong hoàng cung, lại có thể không biết bọn họ, có chuyện gì sao?

“Ta là lão Nhị, hoàng tẩu quên rồi sao?” Một người mặc y phục màu xám tro, khuôn mặt yêu nghiệt mang một chút ý tứ kỳ lạ, khiến người ta vừa nhìn đã biết là một lãng tử hoa tâm.

Tô Duyệt Duyệt nhíu mày một cái, vô cùng không hài lòng đối với từ ‘hoàng tẩu’ này, ngược lại khá quan tâm tới người được gọi là lão Nhị này.

“A, thì ra ngươi chính là lão… Nhị… a…” Tô Duyệt Duyệt cố ý dời tầm mắt xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở khu vực nhạy cảm của hắn.

Ngay lập tức Nhị hoàng tử hiểu được ý tứ Tô Duyệt Duyệt nói ‘lão Nhị’ là gì, trên khuôn mặt yêu nghiệt không tự chủ nở hai đóa đỏ ửng, lúng túng vội vàng ngồi xuống, không để Tô Duyệt Duyệt tiếp tục nhìn ‘lão nhị’ của hắn.

“Hoàng huynh, lần sau đừng gọi ta là lão Nhị nữa.” Hắn không nhịn được nhắn nhủ.

Gương mặt Bắc Thần Hàn cũng khó chịu theo, phía dưới véo Tô Duyệt Duyệt một cái, “Tô Duyệt Duyệt, đừng có muốn những thứ không được, nghe chưa?”

Tô Duyệt Duyệt không thèm để ý hắn, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nàng nghe theo… mới là lạ.

Hai hoàng tử khác cũng vội vàng ngồi xuống, Tứ hoàng tử mở miệng trước, “Hoàng tẩu có biết Bổn vương là ai không?”

Tô Duyệt Duyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, không tự chủ nuốt nước miếng, lắc đầu, “Ta không phải là hoàng tẩu của các ngươi, hoàng tẩu của các ngươi đã chết rồi.”

Quả thật Tô Duyệt Duyệt trước kia đã chết, nàng cũng không nói sai.

Mọi người hít một hơi, Tô Duyệt Duyệt này nguyền rủa mình chết rồi sao? Người còn sống sờ sờ trước mặt bọn họ, lại nói là đã chết, sắc mặt Bắc Thần Hàn khẽ biến, vội vàng ra mặt giải thích.

“Hoàng đệ chớ trách móc, Duyệt Duyệt, nàng chẳng qua là mất trí nhớ.”

“Này, ta mới không…” Tô Duyệt Duyệt đang muốn phản bác lời hắn thì bị Bắc Thần Hàn cầm một cái bánh bao chặn miệng nàng lại.

“Bổn cung thấy ngươi phát dục không được tốt lắm, ăn nhiều bánh bao một chút rất tốt.” Hắn tựa đầu vào bên vai nàng mập mờ nói, ánh mắt còn không quên liếc xuống ám chỉ bộ ngực của nàng.

Tô Duyệt Duyệt hung hăng trợn mắt lườm hắn một cái, cũng liếc hai bộ ngực mình, cũng không nhỏ mà. Nhưng suy nghĩ kỹ cũng đúng, trước mắt người biến thái này, thích những nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, xem một chút những người xung quanh kia cũng biết rồi.

Tứ hoàng tử lúng túng cười một cái, tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng huynh và hoàng tẩu thật ân ái nha. Xem ra tân hôn của hai người sống với nhau cũng không tệ. Tam ca, huynh cảm thấy sao?”

Nhưng Tam hoàng tử chỉ mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Duyệt Duyệt. Tứ hoàng tử thấy hắn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt cảm nhận rõ ràng một ánh mắt nhìn chằm chằm mình, vì vậy ngước mắt lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt mang theo ẩn tình của Tam hoàng tử đang hướng về mình.

“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Tô Duyệt Duyệt có chút lúng túng, nghi ngờ hỏi Tam hoàng tử. Nàng không biết tại sao vị hoàng tử kia lại dùng ánh mắt nóng bỏng đấy nhìn nàng, chẳng lẽ hắn và Tô Duyệt Duyệt trước kia là tình nhân? Có thể sao?

Bắc Thần Hàn liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần, trước kia hắn cũng biết từ nhỏ tới lớn Tam hoàng tử đều thích Tô Duyệt Duyệt, hắn cũng không hiểu tại sao phụ hoàng lại không tứ hôn Tô Duyệt Duyệt gả cho Tam hoàng tử.

Nếu như trước kia, đối với ánh mắt này của hoàng đệ hắn sẽ không để ý, nhưng Tô Duyệt Duyệt bây giờ không phải là Tô Duyệt Duyệt trước kia, giờ phút này hắn thấy hoàng đệ dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm thê tử của mình, trong lòng không biết là tư vị gì.

“Duyệt Duyệt, ngươi thật sự không nhớ ra ta sao? Ta là Lẫm ca ca, nàng quên rồi sao?” Bắc Thần Lẫm không thèm để ý ánh mắt của mọi người, dịu dàng nhìn Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt lúng túng cười, bị cái loại ánh mắt nóng rực đó khiến bối rối, vội vàng né tránh ánh mắt đó.

“Không nhớ rõ, hắc hắc.”

Nhị hoàng tử Bắc Thần Liệt thấy mặt Bắc Thần Hàn lạnh như băng, vội vàng giảng hòa, ho khan, “Được rồi, mọi người mau dùng bữa đi! Thử một chút đồ ăn phủ Thái tử so với phủ của chúng ta có phong phú hơn không…”

Lâm Điệp Nhi thu hoàn toàn thái độ của Bắc Thần Lẫm và Tô Duyệt Duyệt vào đáy mắt, tròng mắt cũng lóe lên, hình như tính toán cái gì, sau đó lại khôi phục bình thường, nhấc cánh tay Bắc Thần Hàn lên.

“Gia, nô tỳ muốn người đút bánh quẩy.” Lâm Điệp Nhi uốn éo liếc nhìn rồi đĩa bánh quẩy vừa đưa lên.

Bắc Thần Hàn liếc Tô Duyệt Duyệt một cái, nhanh chóng cầm lên chiếc bánh quẩy đưa cho Lâm Điệp Nhi, “Điệp Nhi, lúc còn nóng thì ăn đi.”

Trước bàn mọi người dường như không để ý, cúi đầu chăm chú ăn cháo trong chén của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt nhìn Lâm Điệp Nhi ăn chậm rãi ăn bánh quẩy.

“Nha, thì ra là Điệp Nhi cô nương thích thổi sáo a! Có ý tứ…” Nàng giả bộ kinh ngạc hô.

Mọi người không hiểu ý tứ Tô Duyệt Duyệt, đều quay đầu sang nghi hoặc nhìn nàng, Lâm Điệp Nhi càng không hiểu ra sao, nói: “Thái tử phi có ý gì, nô tỳ không thổi sáo mà!”

“Thật sao? Ta thấy ngươi thích ăn bánh quẩy như vậy, ngươi không biết bánh quẩy giống cái gì sao? Dáng vẻ ngươi mở miệng ngậm bánh quẩy giống cái gì nha!!!” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng giải thích cho nàng ta một phen.

Mọi người cùng rối rít nhìn về phía Lâm Điệp Nhi, đúng lúc thấy nàng đang ngậm chiếc bánh quẩy thật dài kia vào miệng, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Tô Duyệt Duyệt. Lâm Điệp Nhi nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt.

Gương mặt Bắc Thần Hàn trở nên thối, cũng nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, cắn răng, “Tô Duyệt Duyệt, câm miệng…”

Đáng chết, nữ nhân này đang ăn cơm còn có thể nghĩ đi đâu, mỗi lần đều nói ra những câu kinh người, trong đầu nàng rốt cuộc có thứ gì đây!?

Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt mở to vô tội, liếc ngang dọc rồi tiếp tục nói: “Điệp Nhi cô nương của chúng ta lại chỉ ăn bánh quẩy của Thái tử nha! Có phải tương đối ngon hay không hả? Điệp nhi cô nương…”

Đột nhiên Bắc Thần Liệt phun cháo trong miệng ra ngoài, không nhịn được bật cười: “Ha ha ha ha… Duyệt Duyệt, từ khi nào ngươi trở nên có sức tưởng tượng như vậy hả? Bánh quẩy của hoàng huynh, chính là ý tứ Điệp Nhi ngậm… hoàng huynh… Ha ha…”

Tô Duyệt Duyệt cười hi hi nhìn Bắc Thần Liệt, nhìn phía dưới của hắn một cái, “Lão Nhị à! Ngươi lúc nào rảnh rỗi cũng có thể đút tiểu thiếp món bánh quẩy của ngươi đi, nhìn các nàng có lẽ sẽ giống như Điệp Nhi cô nương, ăn đến nghiện…”

Bắc Thần Liệt nghe xong, lại bật cười lần nữa, ngay cả những người xung quanh cũng cười rối rít, cười suýt nữa không ăn được tiếp.

“Bánh quẩy thì ta sẽ đút, nhưng cây lão Nhị thì không được… Ha ha…” Bắc Thần Liệt cười lớn nói.

Bốn nữ nhân ngồi xung quanh mặt đỏ đến tận mang tai, loại chuyện này, Thái tử phi lại có thể công khai hàn huyên với Nhị hoàng tử. Ngược lại Tam hoàng tử kinh ngạc nhìn Tô Duyệt Duyệt chằm chằm, đối với sự to gan này của nàng, cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ mất trí nhớ sẽ khiến tính tình đại biến hay sao?

Đầu tiên Bắc Thần Hàn hung hăng trợn mắt nhìn Nhị hoàng tử một cái, ý là hắn nói quá nhiều rồi, lại nhìn Tô Duyệt Duyệt.

“Tô Duyệt Duyệt, bắt đầu từ giờ cho đến khi mọi người dùng xong bữa, không cho phép ngươi nói thêm câu nào nữa.” Hắn ẩn nhẫn giận cắn răng nói.

Tô Duyệt Duyệt không thèm liếc hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, tiếp tục như không có việc gì ăn cháo nóng của mình. Trong tay Lâm Điệp Nhi vẫn đang cầm nửa chiếc bánh quẩy như củ khoai nóng, hất vội ra.

“Sau này không ai được phép ăn bánh quẩy nữa.” Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, cẩn thận giao phó.

Bắc Thần Liệt bật cười lần nữa, nhìn hắn, “Hoàng huynh, bánh quẩy này không đắc tội huynh, không chừng Điệp Nhi cô nương còn muốn ăn mà.”

Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu cho Bắc Thần Liệt một ánh mắt tán thưởng, ý hắn nói rất hay.

Lâm Điệp Nhi nghe thấy, sắc mặt đỏ rực một lần nữa, điên cuồng lắc đầu, “Không cần, nô tỳ sau này không bao giờ ăn bánh quẩy nữa.”

Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua vẻ đắc ý, dám khiêu khích với đại tỷ ta, ngươi còn non lắm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.