Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 102: Chương 102




Xe ngựa rời khỏi hoàng cung ào ạt như nước chảy.Thập Nhất Nương ngồi trong xe ngựa y chang con bọ chét quấn quýt lấy Phương thị cùng Tôn thị đòi nghe chuyện xưa của Hoàng đế và Hoàng hậu.

“Ngồi yên đi con”... Tôn thị vỗ vỗ cái mông của Thập Nhất Nương đang nhích tới nhích lui. “Là đại cô nương rồi mà ngồi còn không vững nữa hả!”.

“Bá mẫu, bá mẫu nói đi, Hoàng hậu xinh đẹp như vậy, Hoàng đế vừa gặp đã nhất kiến chung tình, có phải không?” Thập Nhất Nương khuôn mặt chờ mong hỏi.

“Nhất kiến chung tình?” Tôn thị lắc đầu, “Chút xíu nữa thôi là thành kẻ thù rồi, năm đó bọn họ thành thân cả kinh thành dậy sóng”.

Dù sao chuyện của Hoàng đế và Hoàng hậu liên quan đến thể diện hoàng gia, vì thế Tôn thị cứ thần thần bí bí kể lể sự tình, Thập Nhất Nương mắt chớp lia chớp lịa cố gắng ghi nhớ.

Rất nhiều năm trước, Hoàng đế vẫn là Hoài Vương. Đúng ra, có cha làm Hoàng đế, mẹ là Hoàng hậu thì hắn phải là người có thân phận cao quý nhất. Nhưng đáng thương thay, hắn lại có người cha mắc bệnh thần kinh. Tiên hoàng lúc đó vẫn còn là đương triều Hoàng đế lại có sở thích không bình thường. Ai cũng nói với hắn là Hoàng hậu rất tốt, đoan trang, hiền lành lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng hắn không thích, dù Hoàng hậu có làm gì hắn cũng luôn ghét bỏ. Hắn có quyền, có tiền giống y chang như đám cường hào tùy hứng. Xem thường Hoàng hậu nhưng hắn lại một mực sủng ái Dung Quý phi. Mặc kệ cho triều thần can gián, nói Dung Quý phi là hồ ly tinh “họa quốc yêu cơ”, cha nàng ta giết người như ngóe, ca ca, đệ đệ của nàng thì khinh bạc đàn ông gian dâm phụ nữ, tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, vì muốn giữ gìn đồng ruộng của mình, bọn chúng tìm cách dẫn nước gây lũ lụt ngập úng một vùng rộng lớn, khiến hơn 30 vạn bá tánh không có nhà để về, không hạt gạo để ăn, nạn đói tràn lan, dân chúng tạo phản... Nhưng mặc kệ người người oán hận Dung Quý phi đến cỡ nào, Hoàng đế vẫn một lòng yêu thương sâu đậm, bảo hộ người nhà nàng ta, đem tất cả tội lỗi trút xuống đầu Hoàng hậu.

Hoàng đế phải tìm người chịu tội thay, nhưng nhìn khắp triều đình vẫn không thấy người thích hợp, toàn bộ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu vì bất mãn nên cùng lúc từ quan.

Không đổ vấy lên người nhà Hoàng hậu được nên nàng vẫn có thể ở yên trên Hậu vị. Dung Quý phi vô cùng oán hận, tuy Hoàng đế tìm mọi cách để người nhà Dung Quý phi thoát tội, dù có giết chết Hoàng hậu thì Hậu vị kia nàng ta vẫn không thể ngồi bởi tiếng xấu nhà họ Dung người trời đều căm phẫn.

Hoàng đế đã thần kinh phân liệt thì vợ lẽ của hắn cũng cực phẩm không kém, nàng ta không hận Ngự sử đại nhân - người đã điều tra vạch tội người nhà mình mà lại đi hận Hoàng hậu. Nàng ta hận vì người nhà Hoàng hậu danh tiếng quá tốt. Đến cả Hoàng thượng nàng cũng hận nốt. Cha nàng ta, anh em nàng ta làm bậy thì liên quan gì đến nàng ta, tại sao chiếc ghế mẫu nghi thiên hạ kia nàng cố gắng cách nào cũng không với tới.

Chuyện đổ vấy tội lỗi của Dung gia lên đầu Hoàng hậu thất bại, nhưng người người đều biết rằng Hoàng đế là một tên khốn kiếp.

Tên Hoàng đế hỗn đản một hôm nổi hứng muốn đi dạo phố, bị người ta ám sát vì lý do đơn giản: ngươi dung túng cho nhà vợ mình làm chuyện ác thì chính ngươi phải chịu trách nhiệm.

Hoàng đế sợ hết hồn, may sao lúc đó có người đồ tể họ Chu tên là Nhất Đao vác con heo lớn đi ngang, một đao chém xuống giải cứu Hoàng đế. Vị đồ tể này cũng là người nổi tiếng, kinh thành ai ai cũng biết dù con heo da dày thịt béo đến mức nào, Chu đồ tể chỉ cần một đao là xử lý xong xuôi hết thảy.

Chu Nhất Đao vốn không muốn chen vào, chẳng qua lúc đó Hoàng đế hô to ai cứu giá hắn sẽ thưởng một ngàn lạng bạc. Một ngàn lượng bạc bằng rất nhiều cái đầu heo. Người bán hàng đầu óc tính toán không hề tệ, Chu đồ tể đã có kinh nghiệm 20 năm bán thịt heo, nhanh chóng tính toán số tiền này bằng nhà hắn ba đời giết heo mới có. Vì thế, ánh đao nhanh như cắt chém xuống, thuận lợi cứu Hoàng đế.

Hoàng đế vô cùng cảm động, cho rằng một ngàn lượng bạc vẫn không thể báo đáp được ơn cứu mạng, nên hỏi Chu đồ tể xem có vấn đề gì phiền não không thể giải quyết không.

Nói đến phiền não thì quả thực là có. Chu Nhất Đao có một nữ nhi đã 15 tuổi. Hôm trước khó khăn lắm mới có người đến cửa cầu hôn. Tuy kẻ cầu hôn là một tên thô bạo chuyên hiếp đáp người khác, nha hoàn trong nhà hắn đều bị hắn dọa chết khiếp, nhưng Chu Nhất Đao rất tự tin khuê nữ của mình – tiểu cô nương giết heo như ngóe tuyệt đối sẽ trấn áp được hắn. Chu đồ tể rất muốn gả con gái đi, nhưng khi bà mối đến nhà, nàng cầm nguyên đòn gánh rượt bà mối chạy mất dép suốt ba con phố.

Không phải con gái nhà họ Chu không tốt, Chu Xảo Nương lớn lên ai cũng phải khen ngợi nàng. Không giống hoàng hoa khuê nữ của những nhà phú quý, nữ nhân ngực nhỏ mông lép, gió thổi qua lập tức lảo đảo, bần dân bách tính lại thích những điều thiết thực, Chu Xảo Nương ngực to mông nở dễ sanh dễ đẻ, hơn nữa nàng rất khỏe, một mình nàng có sức lực, làm việc bằng hai ba người lớn.

Bộ dáng của Chu Xảo Nương vốn rất được hoan nghênh nhưng trong bán kính tám trăm dặm, những thiếu niên độ tuổi phù hợp đều đã nghe qua danh tiếng của nàng mà khiếp sợ. Nàng tánh tình nóng nảy, suốt ngày lo lắng chuyện bao đồng thiên hạ. Thôn này của bọn họ không còn một tên du côn, lưu manh, du thủ du thực nào, lúc trước cũng vẫn có nhưng đều bị Chu Xảo Nương cầm đao mổ heo rượt đánh đến mức không dám bén mảng đến thôn này kiếm chác.

Bình dân không giống quý tộc, cô nương 15 tuổi chưa xuất giá là chuyện hi hữu cỡ nào. Lương thực khó kiếm như thế, nhà nhà phải lo tiết kiệm, nuôi con gái đến 13 – 14 phải lo gả đi để bớt một miệng ăn. Chu Xảo Nương 15 tuổi vẫn không gả được là chuyện đáng chú ý đến mức nào cơ chứ.

Hoàng đế nghe xong phiền não của Chu Nhất Đao, vỗ tay một cái, sao lại không nói sớm, lão tử đây nhiều nhất chính là nhi tử, đứa con trai do chính thê của ta sinh ra nhất định sẽ lấy con gái của ngươi. Chẳng lâu sau thánh chỉ đến làng, con gái Chu đồ tể một bước lên mây, trở thành Vương phi cao quý.

Không thể nghi ngờ, Hoài Vương bị cả kinh thành chế giễu, hắn tức giận đến thổ huyết, dùng mông nghĩ cũng đủ biết lão Hoàng đế đã giở trò gì. Chẳng phải là muốn truyền ngôi cho Thuận Vương - đứa con yêu quý của ông ta và Dung Quý phi sao. Lão già đó sợ Hoài Vương là con trai trưởng, nếu cưới thiên kim tiểu thư thế gia vọng tộc nào đó nhất định sẽ là cản trở rất lớn đối với chuyện thượng vị của Thuận Vương sau này.

Vừa vặn đến ngày thành thân, Hoài Vương nhìn Chu Xảo Nương bằng ánh mắt sắc lạnh. Bởi vì bệnh tình của Hoàng hậu ngày càng nặng, hắn liền ra lệnh cho Xảo Nương tiến cung hầu hạ Hoàng hậu, không muốn để nàng xuất hiện lởn vởn trước mặt hắn.

Hoàng hậu tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cũng biết Chu thị thật tâm chiếu cố mình. Nàng thân phận không cao nhưng xét thời thế cũng không phải là tệ lắm, nhờ một đao của nàng mà trong vòng 800 dặm không thấy bóng dáng lưu manh, nàng không chọc đến đại nhân vật nào, nàng cũng thông minh, không phải là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, nhà mẹ đẻ của bà suy yếu, Hoài Vương cũng không thể dựa dẫm, với thân phận con trai trưởng của hắn, các vị vương gia, hoàng tử đều xem hắn là cái đinh trong mắt, bây giờ nàng sắp chết, thân phận con trai trưởng đã không thể đảm bảo cho hắn bình an, cưới con gái tên đồ tể tuy bị người đời cười chê, trong mắt người khác hắn đã mất đi tư cách tranh Đế vị… Nhưng như thế lại an toàn. Chờ nàng chết đi, Dung Quý phi được phong Hậu, Thuận Vương lúc ấy sẽ trở thành cái đinh, hứng hết mọi ám toán của những kẻ có dã tâm.

Hoàng hậu nói cho Hoài Vương biết rõ ràng những điều có lợi khi hắn lấy Chu Xảo Nương. Để vui lòng mẫu hậu, Hoài Vương mùng một và ngày rằm cũng chịu đến phòng của Xảo Nương. Kết quả chính là… Không hổ là nữ nhân mông to ngực lớn, Chu thị khiến cho hắn ngoài ý muốn không thể kháng cự - dựng đứng!!!(dựng cái gì tự hiểu nhé)… Một lần, mới chỉ một lần… nàng liền có thai!

Gà mẹ cũng không thể nhanh như vậy! Dung Quý phi chửi ầm lên, con trai của nàng còn chưa có con đâu. Tên Hoài Vương chết dẫm dám dùng lý do Chính phi của hắn mang thai mà xin xỏ Hoàng đế.

Hoài Vương xin chọn thêm mấy vị tiểu thiếp xuất thân nhà quan lại thấp kém nhưng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Hoàng đế đại khái cũng nghiêm túc suy nghĩ, con trai trưởng đã không còn tư cách tranh giành ngôi vị, hắn đã phải lấy con gái đồ tể bán thịt heo, thôi thì coi như bù đắp thiệt thòi cho hắn, chỉ là mấy mỹ nữ thôi mà, chỉ cần không chọn con cái thế gia danh môn là được.

Hoài Vương cười nhạt, phụ hoàng mắt bị mù rồi sao? Mấy cái tiểu thiếp Hoàng thượng ban xuống đều là tay chân của kẻ địch, làm sao hắn tin tưởng được nhưng vẫn phải sủng ái đều đều. Gần đây Chu Xảo Nương được Hoàng hậu giáo dưỡng, càng ngày càng thuận mắt hắn. Tình cảm vợ chồng cũng ngày càng tốt. Không bao lâu sau Chu thị sinh hạ trưởng nữ Tư Đồ Minh Nguyệt, Hoàng hậu vô cùng vui vẻ, yên tâm trút hơi thở sau cùng.

Hoàng đế hơi chột dạ, Hoàng hậu hình như là… bị hắn làm cho tức chết? Đối với Hoài Vương hắn cũng đâm ra áy náy. Riêng Dung Quý phi, đối thủ một mất một còn của bà ta đã chết thì làm sao để con trai đối thủ được yên lành.

Hoàng hậu từng nghĩ một khi mình chết nhi tử sẽ được an toàn. Nhưng bà không thể ngờ Dung Quý phi là kẻ thần kinh, ả hận người nhà Hoàng hậu không chịu mang tiếng xấu thay cho người nhà của ả, làm hại ả rõ ràng là người được Hoàng thượng yêu thương nhất nhưng lại không thể thượng vị, ả nhất định tìm cách giết chết Hoài Vương rửa hận.

Hoài Vương cũng không quan tâm, hắn cứ an nhiên ở phủ, người đời đều biết hắn là đứa con không được ưa thích, hắn cũng không muốn ra mặt, ở nhà đóng cửa tập trung vào chuyện “tạo người”. Dáng vẻ Chu Xảo Nương vừa nhìn là biết rất dễ sanh, Hoài Vương lại chăm chỉ như thế, Chu thị liền mang thai, sinh được một nam hài xinh xắn.

Tư Đồ Nhật Diệu là tên mà Hoàng đế đích thân đặt cho tôn tử của mình. Lão Hoàng đế thần kinh không bình thường này nghĩ thầm Hoàng hậu đã chết, Hoài Vương đã không còn xem hắn là phụ hoàng nữa rồi. Nhưng hắn ngược lại ngày càng để chú ý động tĩnh cả nhà Hoài Vương đến mức bệnh hoạn, hành động kì cục kiểu như má trái của ta bị đánh rồi, ta đưa má phải ra luôn mà sao ngươi không chịu đánh, không đánh thật sự ta cảm thấy không thoải mái mà.

Tiếp đó, Hoài Vương phi lại sinh được long phượng thai. Hoài Vương thấy lòng mình ngọt ngào như mật, vô cùng yêu thương săn sóc. Hắn vốn thiếu thốn tình thương của cha, vì thế khi nghe con mình bi bô bập bẹ gọi “cha, cha...”, hắn hạnh phúc không tả xiết. Ngờ đâu Dung Quý phi đưa ra bằng chứng hắn mưu phản, cả nhà hắn gặp phải phong ba chưa từng có.

Lão Hoàng đế thần kinh tức giận cực điểm, bị đứa con trưởng làm mất mặt vô cùng nhưng xét thấy cả nhà hắn với lão cũng là máu mủ tình thâm, ra lệnh đem cả nhà Hoài Vương nhốt vào thiên lao. Dung Quý phi vô cùng bất mãn, bà ta muốn Hoài Vương phủ phải chết sạch! Tiên Hoàng hậu, Hoài Vương, Hoài Vương phi, tam phòng tứ thiếp, con cái thành đàn cũng phải chôn cùng thì nàng ta mới hả giận.

Chu Nhất Đao khóc cạn nước mắt, lập tức xuất hiện, lão Hoàng đế đối với ân nhân của mình vẫn còn vài phần cảm kích, đồng ý thả con dâu nhưng Chu Xảo Nương kiên quyết không chịu. Bảo nàng rời đi, nhìn trượng phu và nhi tử của mình chờ ngày bị giết sao? Không được, dù phải chết thì nàng cũng muốn chết cùng!

Sự tình liền bế tắc, Hoàng đế không thể thả Hoài Vương, Chu Nhất Đao không thể nhìn con gái mình bị giết, Chu Xảo Nương cũng sẽ không trơ mắt nhìn chồng con mình lên đoạn đầu đài, trong khi đó Dung Quý phi gây sóng gió nhất định phải giết sạch cả nhà này.

Sau đó, An Tam gia âm thầm giúp Hoài Vương nghĩ ra đối sách: “chấp nhận vào cửa tử để hồi sinh”.

Vì thế, một đại thần thông minh nào đó đã dâng tấu chương đề nghị Hoàng đế đem cả nhà Hoài Vương từ thiên lao đưa ra ngoài, giam giữ trong biệt viện đến hết đời, chỉ cần đưa một ít thức ăn nước uống để bọn họ tự sinh tự diệt.

Dung Quý phi cũng thấy ổn thỏa, cái này còn tốt hơn một đao giết chết Hoài Vương. Để hắn tận mắt nhìn con ả đăng cơ, oán hận mà không thể làm gì, chắc chắn sẽ tức chết. Rất tốt! Hoàng đế sau đó rất nhanh quên mất mình còn một đứa con tên là Hoài Vương, bởi lẽ Dung Quý phi vô cung thông minh, hàng năm đều tuyển cho hắn rất nhiều mỹ nữ, nhồi nhét vào hậu cung, thả lỏng tay để 1 – 2 nàng mỹ nữ mang thai, lão Hoàng đế lại mong chờ nhi tử, không còn nhớ gì đến cả nhà đứa con trai trưởng nữa.

Lão Hoàng đế cả đời không làm nên được tích sự gì, tác dụng duy nhất của hắn là làm “ngựa đực”. Hắn sinh ra được hai mươi mấy đứa con, đủ thành lập hai đội bóng, đấu đá suốt ngày cả trong tối ngoài sáng khiến hoàng gia sôi động như sân khấu.

“Sinh nhiều con cũng thật là vô dụng”. Nghe xong chuyện của Hoàng đế và Hoàng hậu, Thập Nhất Nương tổng kết lại: “Bọn họ toàn tự giết nhau, đến cuối cùng đều chết sạch!”

Phương thị cũng khinh bỉ Tiên Hoàng, “Tổ phụ của con lúc ấy đã nhìn ra, Tiên đế không phải là kẻ dễ đối phó nên dâng sớ đưa cả nhà đi thủ hộ Trung Châu. Nhìn thế cuộc mà nói, tổ phụ các con vô cùng lợi hại!”.

Tôn thị rất đồng tình, “Sau khi cả nhà Hoài Vương bị giam giữ, Dung Quý phi cũng không để bọn họ yên thân, Tư Đồ Nhật Diệu được chỉ dụ triệu ra khỏi biệt viện hai lần thì cả hai lần đều suýt chút nữa bị chết đuối trong hồ, ta nghe nói An Khang công chúa có lần chính mắt nhìn thấy ca ca bị người ta dìm vào trong nước, từ đó tính tình đại biến, suốt ngày sợ chết, thật đáng thương!”.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường1

Hàng xóm Giáp: Chu Nhất Đao, ngươi làm ăn thua lỗ quá, ngươi nuôi heo chỉ cần một năm là có thể bán kiếm tiền, còn con gái ngươi, nuôi nàng tận 15 mà vẫn không bán được.

Chu Nhất Đao: Vậy mới nói, nuôi con gái không bằng nuôi heo.

Chu Xảo Nương: Cha à, dù cha có nuôi con cả đời cũng không bán được đâu, thôi, cha không cần nuôi nữa. Con bỏ nhà đi đây! Cha đừng tìm!...

Tiểu kịch trường 2:

Tiên hoàng: Mạng của lão tử chỉ đáng giá một ngàn lượng thôi, không có thêm đâu.

Chu Nhất Đao: Ngươi giàu như vậy, có thể cho ta 1 vạn lượng mà, ta không ngại đâu.

Tiên hoàng: Tiền bạc cũng không thể nào nói lên được sự cảm kích của ta đối với ân công, hay là không dùng tiền để báo đáp nữa, chúng ta làm thông gia đi!

Chu Nhất Đao: Thôi được, chốt giá là một ngàn lượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.