Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 106: Chương 106




“Ngũ Lang ca, huynh vẫn còn muốn mang Trữ Bị Lương đi tuần tra nữa sao?” Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi, Nhị bá đã nói với cả nhà rằng Ngũ Lang bị giới quý tộc chê cười vì mang theo Trữ Bị Lương.

“Đương nhiên” An Ngũ Lang đắc ý vỗ vỗ cái mông trắng mập của Trữ Bị Lương, “Thiên Bồng Nguyên Soái rất có năng lực, hơn nữa nó cũng giảm được 5 cân rồi!”.

An Ngũ Lang là người không sợ cười chê, hơn nữa hắn rất có kiên trì và quyết tâm bắt cho được tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, còn chuyện mọi người chế giễu hắn cùng một con heo đi tuần tra, biểu cảm của hắn là: ngươi muốn cười, ta sẽ cho ngươi cười đến banh họng thì thôi!

Mỗi ngày Ngũ Lang cho Thập Lang thật nhiều đồ ăn vặt, hơn nữa Trữ Bị Lương giảm cân thành công khiến Thập Lang vô cùng cao hứng. Vì thế hắn không ngăn cản Ngũ Lang lại đưa Trữ Bị Lương ra ngoài.

An Nhị Lang đang âm thầm tính toán làm thế nào để chuyện này càng ngày càng lớn, Trữ Bị Lương nổi tiếng thì Bách Vị Lâu chi nhánh thứ 5 của hắn ở kinh thành càng làm ăn phát đạt, lúc đó những màn biểu diễn của “con heo bổ khoái” càng được đông đảo công chúng hoan nghênh.

Trữ Bị Lương theo An Ngũ Lang tuần tra vài ngày trở nên rất cao hứng, nhờ gầy xuống mà nó hoạt động linh hoạt hơn. Tôn thị ghét bỏ nhìn Thập Lang, quả nhiên gầy mới là vương đạo, phải tăng cường chính sách ép buộc giảm cân cho Thập Lang mới được.

Kỳ án phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành lại xảy ra nhiều lần nữa, có một buổi tối liên tiếp cháy ba nhà, lần này giấy không thể gói được lửa, bá tánh đều bất an, kinh động đến cả Hoàng thượng.

Mọi người đều áp lực, nhất là Binh Mã Ty trấn giữ năm thành cùng với người của Hình bộ, cả ngày ai nấy đều mặt ủ mày chau. Lúc này, như thường lệ, Ngũ Lang dẫn theo Trữ Bị Lương thong thả đi tuần, thỉnh thoảng một người một heo còn nhấm nháp mứt hoa quả, thuận tiện dừng lại mua thịt khô bỏ vào hà bao mang theo bên người.

Hả? Đi tuần còn mang theo… heo! Đây điển hình là nhân viên công vụ bỏ bê chức trách, rõ ràng đi chơi chứ đi tuần cái gì, đã thế còn mang theo sủng vật vừa đi vừa ăn suốt mấy con đường.

Lão tử đây nói cho ngươi biết, nhìn vào không đơn giản như vậy đâu! Cấp trên của hắn bị Hoàng đế mắng xối xả, vì thế rất muốn quản chế An Ngũ Lang không cho mang theo con heo mập đi tuần, Binh Mã Ty bọn họ đắc tội không nổi An Quốc công, công khai quản thúc hắn không được thì phải tìm cách khác, chuyện này bọn họ rất có kinh nghiệm.

An Nhị Gia lo lắng, đầu óc Ngũ Lang quá đơn giản, làm việc cũng đơn độc một mình, vì thế chọc giận không ít những lão già suốt ngày làm việc một cách khuôn phép, máy móc. Lỡ như bọn họ âm thầm phá hoại danh tiếng của Ngũ Lang, tương lai Ngũ Lang ở quan trường cũng đừng mong lăn lộn.

An Ngũ Lang hoàn toàn không hiểu được sự lo lắng của cha hắn, gần đây An Ngũ Lang lại kết giao với rất nhiều bằng hữu, hầu hết đều là giới quý tộc quần áo lụa là, nhà bọn họ có quyền có tiền, hơn nữa suy nghĩ của bọn họ cực kỳ đơn giản, hoàn toàn chiếu theo hai tiêu chí sau: thứ nhất, toàn bộ thế giới này đều sai, chỉ có mình ta đúng. Thứ hai, nếu như ta có sai chẳng qua là vì thế giới này đã sai lệch từ lâu. Trong mắt bọn họ, An Ngũ Lang và một con heo đi tuần án chính là tấm gương mẫu mực bọn họ cần phải noi theo.

Có thể nói, những thiếu niên quyền quý kinh thành đều mắc bệnh thần kinh. Một mặt, cấp trên của Ngũ Lang muốn áp đảo hắn, nhưng mặt khác đám thiếu niên bọn họ vì Ngũ Lang mà phất cờ hò reo khởi nghĩa: mang chó, mang diều hâu tuần tra đã lỗi thời rồi, thời đại này phải mang heo đi tuần tra mới có phong cách! Đám thiếu niên này ở nhà đều được sủng ái tận trời, vì thế bọn họ thành công khiến các tỷ tỷ, muội muội trong nhà mình đối với An Ngũ Lang hiếu kỳ không ngớt.

An Nhị Lang tính toán vô cùng thành công, danh tiếng của Trữ Bị Lương nhờ giới quý tộc khuếch tán mà từ bần dân bách tính đến hoàng thất trong cung đều biết đến thần heo Trữ Bị Lương. Trên đời này cái gì nhanh nhất? Đó chính là lời đồn đãi. Vì vậy người đến Bách Vị Lâu xem heo mập biểu diễn không chỉ là giới quý tộc, dân chúng không có tiền cũng lén lút tụ tập rất đông trước cửa tửu lâu này, chen lấn nhau nhìn ngó qua các khe cửa mong nhìn bóng dáng thần heo.

Sự kiện An Ngũ Lang mang theo con heo đi Di Hồng Viện mới là đỉnh điểm của sự đặc sắc!... Không có bất cứ tin tức gì của tên phóng hỏa đốt nhà khiến cấp trên của hắn vốn dĩ đã rất tức giận, đã vậy An Ngũ Lang còn dám mang heo đi thanh lâu lại càng khiến Binh Mã Ty của hắn bị người người đùa cợt. Mẹ kiếp! Ngũ Lang, ngươi mang con heo đi thanh lâu là để cho nó phối giống à?

“Các vị đại gia, nhanh lên, nhanh lên, mau đến Di Hồng viện”. Thấy tình hình không ổn, các thiếu niên gia thế quần áo lụa là cất tiếng hô lớn, kêu gọi bằng hữu nhanh chóng đi đến thanh lâu. An Ngũ Lang mang theo con heo mập đi thanh lâu nhất định sẽ bị mọi người chỉ trích, không chừng còn có kẻ đáng ghét buộc tội Ngũ Lang với Ngự Sử, bọn họ không thể khoanh tay làm ngơ, vội vàng kéo bè kéo cánh đến thanh lâu tiếp ứng cho An Ngũ Lang.

“An Ngũ Lang hôm nay mang theo Thiên Bồng Nguyên Soái đến thanh lâu, các huynh đệ, đây là dịp để chúng ta khảo nghiệm tình huynh đệ, đi thôi!”

“An Ngũ Lang đi thanh lâu là muốn tự mình lai giống hay cho Thiên Bồng Nguyên Soái lai giống? Chúng ta có nên mang theo sủng vật của mình đến đó không?” Đám thanh niên hào hứng, nào, xông pha thôi, thẳng hướng Di Hồng Viện.

Các đại thiếu gia hùng hổ chạy bán sống bán chết tới thanh lâu, một hai người thở không ra hơi, dẫn đến khung cảnh náo nhiệt thật lâu mới kết thúc.

An Ngũ Lang đang ngồi ở phòng khách Di Hồng viện, mặt bàn bày đầy mỹ thực, nhìn thấy đám bạn mới của mình vừa đến, Ngũ Lang vô cùng nhiệt tình vung tay: “Đỗ Tam, Kỷ Thất, Phòng Ngũ… Các ngươi cũng tới à, ngồi xuống, cùng ăn đi, các cô nương ở đây xấu lắm, nhưng được cái đồ ăn khá ngon!”.

Éc éc… Trữ Bị Lương đã không còn mặc bộ quần áo màu hồng phấn mà thay vào đó là bộ da gấu màu đen trông rất nam tính cất tiếng tán thành.

Cả đám đồng loạt ngẩn người… Ủa, không phải là đi lai giống sao? Lai giống kiểu gì kỳ vậy? Thôi được, bọn họ vừa chạy thục mạng một trận, bụng cũng đói rồi, mấy người không khách khí đều động đũa.

Tú bà vô cùng giận dữ, một đám toàn là con nhà gia thế, An Ngũ Lang lại dám nói các cô nương chỗ bà ta quá xấu, loại đồn đãi này truyền ra ngoài còn ai đến chỗ bà ta tiêu bạc nữa chứ?

“Mẫu Đơn, Tiểu Đào, Tiểu Liên, Quế Nhi… các con mau ra tiếp khách!”.

Ngũ Lang thở dài bình luận: “Các ngươi xem, tên cô nương toàn đặt theo tên hoa cỏ, sao không gọi tên có khí chất một tý chẳng phải hay hơn sao?”

Một vị thiếu gia mồm miệng đầy thức ăn liên tục gật đầu: “Nha hoàn nhà ta cũng không gọi bằng mấy cái tên quê mùa như vậy”.

“Đỗ Tam, nha hoàn nhà ngươi không phải gọi là Chiêu Đệ, Thúy Hoa, Như Hoa sao? Mấy cái tên này cũng đâu khá hơn chút nào”. Kỷ Thất khinh thường.

Phun ra một cục xương, Đỗ Tam phản bác: “ít nhất, so với tên hoa gì gì đó, hừ, tên Chiêu Đệ này nghe giống cách gọi đệ tử Quan Thế Âm, rất tiên phong đạo cốt đó!”

Phòng Ngũ lại tự đắc: “Nha hoàn nhà ta tên đều rất hay: Nhã Tĩnh, Nguyệt Thiền, Mộng Khiết, Hương Vân…”

“Ha hả, tên thì đẹp mà người thì xấu quắc, ngươi cảm thấy tên và người nha hoàn nhà ngươi hợp nhau sao?” Kỷ Thất rất hả hê nói. Bởi phu nhân của Phòng Ngũ sợ hắn bị đám hồ ly tinh dụ dỗ nên nhất định chọn nha hoàn cho hắn xấu càng thêm xấu mà thôi.

Tú bà càng nghe càng tức muốn ói máu: “Thiêm Hương, Tập Nhân, Hạ Tuyết, Thiên Chi… Ra tiếp khách nhanh lên”. Sau này bà ta nhất định phải mời thầy dạy chữ đến đặt tên cho các cô nương, chứ bà không bao giờ dám tự tiện đặt tên nữa.

Đỗ Tam Lang liền bình luận: “Ngũ ca, mấy cái tên này cũng hay, chắc đều là mỹ nhân đó”

An Ngũ Lang mải mê gặm đùi dê, từ tốn nói: “không chắc được, giờ đây vàng thau lẫn lộn, đừng nghe lời đường mật, chừng nào mắt thấy thì hẵng tin”.

Vừa dứt lời, một đám mỹ nhân oanh oanh yến yến đi ra, vài thiếu gia không ăn, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ rồi bình phẩm.

“Cô nương này ngực to, chân dài”.

“Uhm, so với Yến Ngữ cô nương ở Vạn Hoa lầu còn đẹp hơn”.

“Da chưa trắng lắm, nhưng vóc người nhỏ nhắn mềm mại, rất tốt”.

“Phòng Ngũ, do ngươi lùn quá nên mới thấy nàng ta đẹp. Căn bản nàng ta cũng lùn như ngươi”.

“Kỷ Thất, ngươi muốn chết?”

“Ta chỉ thích Oanh Nhi ở Di Hồng viện này thôi, tiếng nói của nàng rất êm tai, lại còn hát tiểu khúc cực kỳ hay, dù so sánh ai cũng không bằng Oanh Nhi được”. Đỗ Tam say sưa nói.

Tú bà càng nghe xuân tâm càng phơi phới, bọn thiếu gia này là dân ăn chơi nổi tiếng kinh thành, có thanh lâu tửu quán nào bọn họ chưa từng ghé đâu. Được bọn họ khen ngợi tú bà vô cùng tự hào, không phải bà khoe khoang chứ các cô nương của bà đều là cực phẩm, những thanh lâu khác không thể nào so sánh được.

“Mụ mụ, sao hôm nay lại có nhiều vị đại gia thế này?” Một giọng nói lười nhác truyền đến, các cô nương theo bản năng phải nhường đường.

“Thiêm Hương, đến rồi à?” Tú bà đắc ý nhìn hoa khôi của bà đang đi tới.

Các thiếu gia lập tức lên tình thần, thanh âm này ngọt đến mức làm cho xương cốt mềm nhũn rã rời, nhất định là mỹ nhân.

Một cô nương cầm quạt từ từ bước đến, xinh đẹp, quyến rũ, đa tình, mắt sắc như dao cau, đột nhiên các thiếu gia đều chung ý nghĩ: Nếu Ngũ Lang thật sự muốn lai giống, nữ nhân này không tệ đâu!

“Các tỷ muội sao lại im lặng như vậy, còn không mau đến tiếp chuyện các vị khách quý đây!”. Thiêm Hương chuyển ánh mắt, ý bảo các cô nương bước đến.

Các cô nương nhanh chóng hai ba người nhào đến vây lấy một khách nhân, đám thiếu gia lập tức biến thành đám sắc lang, ôm ấp mấy mỹ nhân hôn hít cười cợt, chỉ có An Ngũ Lang nhíu mày cách xa ra, mùi son phấn thật là thúi, ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của hắn.

Tú bà hài lòng lui xuống, Thiêm Hương là cô nương sành sõi nhất Di Hồng viện, có nàng ta ở đây, khách nhân khó tính thế nào nàng ta cũng xử lý được.

Thiêm Hương – mỹ nhân đẹp nhất nơi này cao ngạo đi tới, đặt mông ngồi lên đùi An Ngũ Lang, cười quyến rũ với hắn, vươn tay ngọc lên sờ soạng bộ ngực rắn chắc của hắn.

“Ta gọi là Thiêm Hương, không phải là “quốc sắc thiên hương”, mà là “hồng tụ thiêm hương”, vị gia này đừng nhớ nhầm nhé”. Mỹ nhân cất lời như châu ngọc thỏ thẻ vào tai hắn.

Đám bằng hữu vô cùng hâm mộ An Ngũ Lang, nếu bọn họ có khuôn mặt đẹp đến câu hồn đoạt phách như Ngũ Lang, nói không chừng các cô nương danh bài đệ nhất đều sẽ chú ý đến bọn hắn, còn có cơ hội ăn chơi miễn phí ở thanh lâu nữa chứ. Oanh liệt đến mức nào!

An Ngũ Lang vẻ mặt ghét bỏ: “Vị tỷ tỷ này, làm ơn ngồi xa xa một chút, ngươi đang cản trở ta gặm đùi dê”.

Thiêm Hương cứng đờ, nụ cười không kịp khép, các cô nương xung quanh hít mạnh một hơi.

An Ngũ Lang thở dài, một bữa cơm ngon như vậy cũng không nuốt được nữa, đành chịu thôi, hắn thuận tay quơ lấy y phục lụa là hạng nhất của Thiêm Hương lau hai tay dầu mỡ của mình, bình tĩnh đứng lên, cầm lấy đại đao vô cùng nặng, trong đầu cân nhắc về trọng lượng của đại đao này, thật là hoài niệm cây lang nha bổng mà, lúc còn ở biên thành, cây lang nha bổng trong tay hắn còn nặng hơn cả đại đao, một kích đánh xuống kẻ địch chết không kịp ngáp.

“Được rồi, Thiên Bồng Nguyên Soái, ăn no rồi bắt đầu làm việc, chúng ta phải đi tìm cô nương đẹp nhất Di Hồng Viện”.

Thiêm Hương ngỡ ngàng nhìn quần áo của mình dính đầy những dấu vân tay dầu mỡ, cơn giận xông lên tới não “Ngươi nói ai là người đẹp nhất Di Hồng viện? Ngươi nhìn đi, ở đây có ai đẹp hơn ta không?”

Đông đảo các cô nương đồng tình nói: “Thiên Hương tỷ đừng nóng giận, vị gia này còn nhỏ, chắc chưa tới tuổi thưởng thức vẻ đẹp của nữ nhân nên mới nói vậy”.

“Có người thích cải trắng, có người thích rau xanh, mỗi người một ý, tất nhiên có người không thích Thiêm Hương cô nương là chuyện bình thường, vả lại, cô ấy… cũng hơi già rồi”. Một vị thiếu gia bình luận.

“Đúng vậy, vị thiếu gia này trẻ như vậy, chắc cô nương khoảng 14 – 15 tuổi sẽ thích hợp với hắn”.

An Ngũ Lang cũng không để ý, một lần nữa tiện tay cầm vạt váy của Thiêm Hương lau cái miệng đầy dầu mỡ của Trữ Bị Lương, dù sao cái váy này cũng lỡ bẩn rồi. “Đi thôi Thiên Bồng Nguyên Soái, làm xong chuyện này, ngày mai ngươi không cần đi theo ta chịu lạnh nữa đâu”.

Thiêm Hương phát điên rồi, bộ ngực đầy đặn vì thở gấp mà rung rung, đám thiếu gia quần là áo lượt đều vô cùng cảm thán, nhà bọn họ không thiếu các nha hoàn xinh đẹp nhưng nếu so sánh vẻ phong tình, đặc biệt, so với “cặp nhũ” vĩ đại như trái cây cỡ lớn của Thiêm Hương, tú bà kiêu ngạo như thế cũng là điều hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.