Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 125: Chương 125




“Mẫu hậu, con phải thay 5 bộ quần áo á?” An Khang công chúa khó hiểu hỏi lại “Chỉ là săn thú thôi mà, ở nơi rừng núi như thế này đúng ra phải lo lắng chuyện bị muỗi đốt, sao lại quan tâm đến xấu đẹp, có liên quan gì đâu?”

Hoàng hậu lấy ra một bộ váy mới “Sao lại không liên quan, liên quan rất lớn nữa đó, Huy Nương, thay bộ váy này đi, An Nhị Lang nói đây là sản phẩm mới nhất của Bách Y Các, hơn nữa chỉ làm ra một bộ duy nhất dành cho con, Nhị Lang còn nói, nếu các tiểu thư khác cũng mặc giống quần áo của Huy Nương thì khác nào đánh vào mặt Hoàng gia chúng ta”.

“Mẫu hậu, bộ váy này quý giá quá!” Dưới ánh mặt trời, An Khang công chúa thấy những hoa văn màu xanh biếc tỏa sáng lung linh, tựa như những con bướm đang nhảy múa vô cùng tinh xảo, mặc bộ này ra ngoài nhất định sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt. An Khang công chúa tuy yêu thích cái đẹp nhưng nàng không muốn mình quá nổi bật, nàng lắc đầu phản đối: “Mẫu hậu, chúng ta đi săn thú, trên mặt đất dơ lắm, hơn nữa còn có nhiều bụi gai, lỡ làm hư quần áo, chúng ta phải đền cả vạn lượng đó”. An Nhị Lang thường xuyên đưa quần áo và trang sức quý giá vào hoàng cung cho Hoàng hậu và công chúa, hai người mặc vào xuất hiện trước các phu nhân và tiểu thư giống như một hình thức giới thiệu sản phẩm, vì thế đối với giá cả các loại quần áo, An Khang công chúa vẫn biết khá rõ.

Sống nghèo túng mười mấy năm, An Khang công chúa nhìn đống quần áo và trang sức xa hoa này mà xót ruột, nhiều lúc nàng rất muốn nói với An Nhị Lang rằng: huynh đừng trả công ta bằng quần áo và trang sức nữa, đổi thành bạc được không?

Hoàng hậu đang luyến tiếc lắm, vì thế nàng kiên trì nhét mấy bộ quần áo đắt giá và một ít trang sức quý báu vào hành lý của công chúa, “Thôi, con là công chúa Đại Hạ, lẽ nào lại không mặc quần áo quý giá, tóm lại, lần xuất cung này con phải ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy xinh đẹp… Mẫu hậu muốn người trong thiên hạ đều biết An Khang công chúa là viên minh châu của Hoàng thất”. Đến lúc đó, những người muốn xin cưới con sẽ xếp hàng dài…

An Khang công chúa bất đắc dĩ thở dài, đành vậy, nàng sẽ cố gắng thỏa mãn lòng hư vinh của mẫu hậu, mang theo thì mang thôi.

Thập Nhất Nương phấn chấn ngồi trên lưng ngựa, khu vực hoàng gia tổ chức săn bắn cây cối dày đặc, cỏ cao đến nửa người, nhất định sẽ có rất nhiều động vật.

Diêu Tam Nương nhìn đông nhìn tây, thu vào tầm mắt là rất nhiều lều trại, các cô nương ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, nhìn vào không nghĩ các nàng ấy đi săn thú mà cứ tưởng đi chơi xuân.

“Woww, An Khang công chúa kìa… nàng ấy hôm nay xinh đẹp quá”.

“Đúng vậy, cái váy công chúa mặc có phải là “Lam điệp mộng” không? Đi dưới ánh mặt trời giống như có hàng ngàn con bướm đang cất cánh bay lên, nghe nói thế gian chỉ có một bộ váy duy nhất này thôi, 100 tú nương của Bách Y Các phải mất hơn 3 tháng mới hoàn thành đó, ta còn nghe nói có người ra giá 3 vạn lượng nhưng Bách Y Các không chịu bán”.

“Bộ váy này quá đẹp, nhưng An Khang công chúa lại càng xinh đẹp hơn”. Một vị tiểu thư hâm mộ nhìn đám công tử thế gia đang vây quanh An Khang công chúa.

“An Khang công chúa lớn lên giống Thái tử quá! Đã thế nàng còn cao giống Hoàng hậu nương nương”.

Tăng Bát Nương kinh ngạc nhìn An Khang công chúa, xem ra muốn lấy chồng phải tìm cho được nam nhân đẹp trai, nhìn dung nhan xấu xí của Hoàng hậu nương nương, nếu không nhờ Hoàng đế khuôn mặt anh tuấn thì đẻ ra An Khang công chúa sẽ xấu chết người. Hiện tại, An Khang công chúa quá xinh đẹp khiến các vị tiểu thư đều lu mờ, nàng chưa lập gia đình đã khiến 8/10 ánh mắt các vị thiếu gia công tử nơi đây đều tập trung vào nàng, làm hại đám tiểu thư phí công trang điểm…

“Biểu tỷ, Tô Nhị Lang kìa”. Diêu Tam Nương vui sướng khi người gặp họa “Tỷ xem, hắn cưỡi con ngựa hiền lành nhất, còn không bằng các tiểu cô nương, một chút khí khái nam tử cũng không có, nhìn qua nhìn lại, chỉ có An Đại Lang là uy vũ nhất”.

Tuy Tăng Bát Nương thấy Tô Nhị Lang lòng rất vui mừng nhưng cũng phải thừa nhận tất cả nam tử đều oai phong cưỡi hắc mã thì hình ảnh Tô Nhị Lang đang ung dung trên lưng bạch mã trở nên nhu nhược, yếu kém vô cùng.

“Tô Nhị ca là văn nhân, tất nhiên không thể cường tráng như võ tướng được”. Tăng Bát Nương vì người trong lòng mà lên tiếng giải thích.

“Hứ, muội thấy hắn chết vì sĩ diện thì có, không biết cưỡi ngựa săn thú thì cứ nói, việc gì một hai cứ đòi cưỡi ngựa, nói thật ra là được, mọi người sẽ thông cảm, muội ghét nhất là bộ dạng giả vờ giả vịt đó”.

“Đó là thong dong tự tin”. Tăng Bát Nương không hiểu vì sao Diêu Tam Nương cứ bắt lỗi Tô Nhị Lang. “Hắn nói đều là lời thật, cũng không hề bốc phét, hắn tuổi trẻ tài hoa, vì thế có chút cao ngạo không chịu thua kém người khác cũng bình thường mà”.

“Muội thấy An Đại Lang chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng rất trầm ổn, hơn nữa lại có 10 phần khí khái nam tử”. Diêu Tam Nương nói thầm, không hiểu vì sao biểu tỷ lại thích mấy tên nam nhân ẻo lả như vậy.

“Tỷ không nói An Đại Lang ca không tốt” Tăng Bát Nương nói “Nhưng muội thấy đó, Đại Lang ca khi vui khi buồn gì cũng chỉ có một biểu cảm, như vậy khó ở chung lắm. Ai biết được khi nào hắn vui, lúc nào hắn buồn chứ”.

“Chỉ cần tỷ mở miệng hỏi huynh ấy là được rồi”. Diêu Tam Nương nói thầm “Muội thấy chỉ cần hỏi thì huynh ấy nhất định sẽ nói”.

Đột nhiên hai mắt Diêu Tam Nương sáng lên: “Ơ, Thập Nhất Nương kìa!”.

Thập Nhất Nương nghe có người gọi tên mình, thúc ngựa chạy nhanh đến.

Các tiểu cô nương nhìn Thập Nhất Nương cưỡi ngựa đầy hâm mộ, Diêu Tam Nương hoan hô “Thập Nhất Nương thật là lợi hại, tỷ cưỡi được ngựa luôn kìa”.

“Bình thường thôi mà, ở Tây Bắc, cứ 10 cô nương thì hết 8 người đều biết cưỡi ngựa”. Thập Nhất Nương chào hỏi mọi người “Tăng tỷ tỷ, có muốn cưỡi ngựa đi dạo không?”

Tăng Bát Nương hâm mộ vô cùng “Không được, tỷ mặc váy, không cưỡi ngựa được”.

Diêu Tam Nương khuôn mặt mất mát “Biết vậy muội đã mặc quần áo cưỡi ngựa”.

“Thập Nhất Nương”. An khang công chúa đang bị vây trong một đám công tử liền nhanh chân thoát ra, chạy đến bên Thập Nhất Nương. “Nhìn muội thật anh khí!”

Thập Nhất Nương mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, con ngựa bên dưới cũng là màu đỏ, cả người Thập Nhất Nương như một ngọn lửa bừng bừng sức sống “Công chúa tỷ tỷ có muốn cưỡi ngựa không?”

An Khang công chúa buồn hiu “Ta không biết cưỡi ngựa, chưa từng học”.

Thập Nhất Nương tự tin: “Muội sẽ dạy tỷ, đơn giản lắm, trước kia muội chỉ học nửa canh giờ đã có thể cưỡi ngựa rồi, các ca ca đều giật mình, tổ phụ muội cũng khen muội có năng khiếu đó”. Thập Nhất Nương rất đắc ý, khi nàng còn ở mạt thế, các loại thú biến dị đều rất khó chơi, vậy mà nàng đều biến chúng thành ngựa cho nàng cưỡi. Vì thế nàng cưỡi ngựa ở thời đại này rất dễ dàng, còn dễ hơn là cưỡi Trữ Bị Lương.

“Thật sao? Tốt quá!” An Khang công chúa hai mắt tỏa sáng.

“Muội nữa. Muội cũng muốn!” Diêu Tam Nương la to “Thập Nhất Nương, đừng quên muội”.

“Không thành vấn đề, nhóm người Đỗ tỷ tỷ bên kia cũng sẽ cưỡi ngựa, chút nữa các tỷ ấy sang đây dạy muội một chút, nhưng mọi người ăn mặc như vậy không thích hợp lắm”. Thập Nhất Nương nhíu mày nhìn các vị tiểu thư ăn mặc hoa hòe lòe loẹt “Có mang theo quần áo gọn gàng hơn không?”

An Khang công chúa uể oải nói “Ta không mang theo, mẫu hậu nhét vào hành lý của ta toàn quần áo xinh đẹp, mặc vào vận động không tiện”.

Diêu Tam Nương cũng nhíu mày “Thập Nhất Nương, muội cũng không mang”.

Các tiểu thư kinh thành đều cư xử nhã nhặn, ăn nói nhẹ nhàng, có ai nghĩ sẽ thật sự săn thú cưỡi ngựa đâu.

“Ta mang theo mấy bộ, Tam Nương và ta dáng người giống nhau, mặc của ta vậy, còn công chúa tỷ tỷ chắc sẽ vừa với quần áo của Đỗ tỷ tỷ”.

Nhìn An Khang công chúa trên lưng ngựa, Hoàng hậu chút nữa là hộc máu, Huy Nương, con và quần áo xinh đẹp có thù với nhau hả?

“Chậm một chút, chậm một chút”. An Khang công chúa hồi hộp ngồi trước Đỗ Ngũ Nương. Con ngựa bước đi từng bước đều làm công chúa lo sợ đến mức cơ bắp đều cứng đờ.

Đỗ Ngũ Nương trợn mắt, nếu chậm nữa thì không cần cưỡi ngựa, đi bộ là được rồi.

“Công chúa thả lỏng một chút, không sao thật mà, người xem, người ta đi bộ còn nhanh hơn chúng ta cưỡi ngựa đó”.

An Khang công chúa ngượng ngùng “xin lỗi, ta nhát gan quá, vậy thì đi nhanh hơn một chút, ta sẽ từ từ quen thôi”.

“Con ngựa này cũng thật xinh đẹp”. Diêu Tam Nương thay quần áo xong vọt đến bên người Thập Nhất Nương, giơ tay định sờ đầu con ngựa của Thập Nhất Nương “Nhìn nó cũng xứng với bộ quần áo khí khái này của tỷ lắm”.

Con ngựa đỏ nhìn Diêu Tam Nương khinh thường, nó thở phì phò, ngẩng đầu hí vang, móng trước cào cào đạp mạnh trên cỏ, Diêu Tam Nương khiếp sợ lùi về sau mấy bước “Tính tình con ngựa này không tốt tí nào”.

“Nó tên là Tia Chớp, vốn là ngựa hoang nên hơi cao ngạo, nhưng nó chính là vua của loài ngựa, tốc độ rất nhanh. Tia Chớp, cho ta chút mặt mũi nha, ngươi để cho Tam Nương cưỡi lên đi, về nhà ta sẽ cho ngươi ăn đường ngọt”.

Con ngựa miễn cưỡng cúi thấp xuống để Diêu Tam Nương leo lên.

Diêu Tam Nương ngồi trên lưng ngựa, hưng phấn giống như tướng quân đi đánh trận “Thập Nhất Nương, nhanh chút, đi nhanh lên…”

Ý này rất hợp với Thập Nhất Nương, nàng cho ngựa phóng như bay, gió mạnh thổi qua làn tóc, thổi rát khuôn mặt, Diêu Tam Nương có cảm giác muốn bay lên trời.

Thái tử xanh mặt nhìn con ngựa phía trước phóng như bay, hắn vô cùng lo lắng vội kéo áo của An Ngũ Lang, tay Thái tử còn giữ chặt cổ tay Ngũ Lang: “Ngũ Lang, Thập Nhất Nương chỉ mới biết cưỡi ngựa, sao lại để nàng cưỡi con ngựa hoang hung hãn kia chứ?”

“Con ngựa này là do Thập Nhất Nương chọn, nàng muốn cưỡi Tia Chớp, Tia Chớp cũng vui vẻ cho nàng cưỡi, chúng ta cũng đâu còn cách nào”. An Ngũ Lang nhìn cổ tay trắng nõn của Thái tử giữ chặt tay mình, khẽ nhíu mày: “Điện hạ, đừng lo lắng, tổ phụ ta nói người cưỡi ngựa giỏi nhất An gia chính là Thập Nhất Nương, nàng ấy trời sinh là người lớn lên trên lưng ngựa”.

Thái tử thoáng thả lỏng nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương, thấy nàng chở thêm một người mà tư thế cưỡi ngựa vẫn thành thạo mới yên lòng.

“Thái tử và An Ngũ Lang, bọn chúng xảy ra chuyện gì?” Hoàng thượng nghe cung nữ báo lại mà nhíu mày “Thái tử thừa biết phải giữ thái độ ôn hòa với An gia, tại sao trước mặt quần thần lại có xung đột với An Ngũ Lang?”

“Hoàng thượng đừng lo lắng”. Hoàng hậu cười nói, “Ta cũng không yên tâm nên sai người đi tìm hiểu, chỉ là Thái tử lo lắng Thập Nhất Nương xảy ra chuyện mới nóng nảy chất vấn An Ngũ Lang thôi”.

Hoàng thượng yên lòng, “Thì ra là thế, Tứ Lang rất quan tâm Thập Nhất Nương, cũng khó trách nó nóng nảy như thế”.

“Còn nữa, Huy Nương khiến ta tức chết mất thôi”. Hoàng hậu tức giận nói “Rõ ràng ta đã bảo nó phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp thướt tha, nó lại cố ý đi thay quần áo, lại còn cưỡi ngựa, nó thừa biết nam nhân kinh thành đều thích những cô nương thùy mị nhã nhặn mà còn làm những chuyện kinh động như thế”.

“hừ, khuê nữ của chúng ta, bọn chúng dám chê bai sao?” Hoàng thượng không vui nói “Cưỡi ngựa có gì không tốt? nàng xem Huy Nương vui vẻ kìa, cưỡi ngựa còn giúp thân thể khỏe mạnh, sắc mặt con bé hồng hào, so với các tiểu thư đánh phấn thoa son còn xinh đẹp hơn, không hổ danh là khuê nữ của trẫm”. Nói là nói như thế, nhưng người làm cha như hắn vẫn không yên tâm, Hoàng thượng lập tức sai người âm thầm đi theo để bảo vệ An Khang công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.