“Woww… Ngũ Lang ca, huynh thấy không? Muội sẽ bắt con nai này!”. Thập Nhất Nương cao hứng bắn tên khỏi dây cung.
“Thấy rồi!”… An Ngũ Lang biết điều phi ngựa chạy đến bắt con nai đang ngã xuống. “Thập Nhất Nương, trở về đi, mấy con gà rừng với thỏ này quá nhỏ, chúng ta không thèm bắt, thú lớn hơn một chút như con nai này ngoài bìa rừng cũng có mà, về đi…”
“Nhưng muội vẫn chưa săn được hồ ly lông đỏ”. Thập Nhất Nương không cam lòng nói “Hay là huynh về trước, một mình muội đi săn tiếp cũng được mà!”. Thập Nhất Nương vừa nói xong thì mặt An Ngũ Lang lập tức đen thui.
“Hoặc là quay về, hoặc là bỏ con nai này lại, muội chọn đi”. An Ngũ Lang trừng mắt nhìn Thập Nhất Nương.
“Muội… muội về”. Thập Nhất Nương vô cùng tiếc nuối, An Ngũ ca tức giận rồi, cái mặt đẹp thiệt đẹp kia đang xụ một đống, tốt nhất là không nên chọc huynh ấy khùng thêm.
Sắc mặt An Ngũ Lang hơi dịu đi một xíu, nhẹ giọng nói tiếp “Thập Nhất Nương, muội nhìn đi, con nai này mập ú, thịt nó nhất định rất mềm, về nhà huynh sẽ bảo người làm thịt nướng cho muội ăn, được không?”
Thập Nhất Nương gật đầu, đang muốn quay trở về thì một âm thanh rất nhỏ theo tiếng gió truyền đến.
“Ngũ Lang ca, huynh có nghe không? Hình như có tiếng gì đó”.
An Ngũ Lang tập trung nghe, từ khi được Thập Nhất Nương dùng nước thuốc ngâm thân thể thì thính lực của hắn rất tốt. Hắn có thể phân biệt âm thanh, cũng nghe thấy được nơi phát ra âm thanh đó.
“Là tiếng đao kiếm”.
Khi săn thú chủ yếu mọi người đều dùng cung tên, làm sao lại nghe được âm thanh va chạm binh khí? An Ngũ Lang nhíu mày, không nói hai lời liền hô to: “Thập Nhất Nương, đi thôi”.
Thập Nhất Nương nghiêm túc gật đầu. Nhưng không nghe theo ý của An Ngũ Lang trở về mà nàng hướng đến chỗ phát ra âm thanh kia phi ngựa tới. Trong lòng Thập Nhất Nương thừa biết phải nghe lời Ngũ Lang ca, nhưng có một giọng nói trong lòng thúc giục nàng chạy đến, nếu quay đầu thì cả đời này nàng sẽ vô cùng hối hận.
“Thập Nhất Nương, nghe lời Tinh La ca ca, đừng đi săn thú, không an toàn đâu”.
“Thập Nhất Nương, nhất định phải theo sát An Ngũ Lang, có chuyện gì thì phải nhanh chóng chạy đi, có nhớ chưa?”
“Thập Nhất Nương, nhất định không được đi sâu vào rừng rậm”…
………………………..
Thập Nhất Nương nhớ tới những lời dặn dò lo lắng của Thái tử, nếu không phát hiện điều gì bất thường thì một người lạnh lùng như hắn sẽ không dông dài như vậy. Hơn nữa nếu có ám sát thì người nguy hiểm nhất chắc chắn là Thái tử.
An Ngũ Lang rủa thầm một tiếng, lập tức đem con nai thả xuống, đạp ngựa theo sát Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nắm chặt cung tên trên tay, nàng mừng thầm vì từ nãy giờ không xuất hiện con mồi nào lớn nên bao đựng tên vẫn còn đầy.
Cây cối rậm rạp, trường săn của hoàng gia được lập ra từ trăm năm trước, nếu không có việc cấp bách thì chẳng ai dại dột bước vào đây, cây cối trong rừng đều là đại thụ, càng tiến vào sâu càng không thấy dấu chân người.
Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, Thập Nhất Nương thấy mấy nhánh cây chướng mắt không kiên nhẫn giơ tay gạt phắt, nhưng cành cây quá nhiều liên tục đâm vào mặt, vào người nàng.
Một đám hắc y nhân cùng thị vệ Đông cung đang đánh nhau loạn xạ, trên mặt đất la liệt thi thể người và ngựa. Thập Nhất Nương đau lòng nhìn đa số đều là thi thể của thị vệ Đông cung. Nhìn công phu và thủ đoạn chém giết quyết liệt của đám hắc y nhân, Thập Nhất Nương chắc chắn bọn chúng là tử sĩ.
Giữa đám người, Thập Nhất Nương đã thấy Thái tử. Hắn vẫn còn chống đỡ được. Trên mặt đầy vết máu nhưng người không bị thương, khi thấy nàng, hắn không có cảm giác cứu tinh đến mà tức giận nhìn nàng, ánh mắt đầy trách cứ.
Thái tử muốn mắng to nàng không hiểu chuyện, muốn bảo nàng chạy ngay đi, nhưng hắn sợ nếu hắn la lên thì đám hắc y nhân sẽ chú ý đến nàng, bắt nàng làm con tin.
Đám hắc y nhân tất nhiên đã thấy Thập Nhất Nương nhưng chúng không thèm để ý, vừa nhìn là tiểu thư chân yếu tay mềm nào đó không cẩn thận đi lạc vào hiện trường giết chóc này. Bọn chúng nhìn cung tiễn nhỏ xíu như món đồ chơi trong tay nàng, cười khẩy tiếp tục xông vào tấn công Thái tử.
Thái tử dùng ánh mắt ra hiệu bảo Thập Nhất Nương chạy mau, hắn nháy mắt muốn rụng cả lông mi nhưng nàng vẫn không thèm nghe lời, tiếp tục giơ cao cung tiễn… Thái tử thề sau khi an toàn rời khỏi nơi đây, việc đầu tiên hắn làm là đánh mông nàng.
Thập Nhất Nương bình tĩnh giương cung, từ khi sống lại đến nay nàng chưa hề giết người, nhưng ở thời mạt thế nàng đã giết qua không ít, lúc đó, xác chết không phải đáng sợ nhất mà nguy hiểm nhất chính là lòng người. Một cô gái yếu đuối ở mạt thế nếu không giết người thì đã bị người ta chôn sâu dưới ba thước đất.
“A…” tên hắc y nhân ngơ ngác nhìn mũi tên cắm vào lồng ngực mình. Món đồ chơi nhỏ xíu kia lại có thể giết được hắn, không thể nào! Hơn nữa, khoảng cách xa như vậy cung tên sao có thể mạnh mẽ găm thẳng vào trái tim của hắn.
Thái tử mở to hai mắt nhìn Thập Nhất Nương. Cô bé hay làm nũng với hắn, hay cười, hay nói luyên thuyên giờ đây đang giương cung, từng mũi tên phóng ra như hung thần đoạt mạng. Lòng hắn mãnh liệt nhảy lên, nhóc con này…
Ánh mắt Thái tử lạnh băng, nhìn đám hắc y nhân đang từ từ gục xuống.
“Giết nó”… tên hắc y nhân phát hiện con nhóc béo ú kia rất lợi hại, hắn lệnh cho đồng bọn xông đến chỗ Thập Nhất Nương.
Thái tử nắm chặt trường kiếm, nháy mắt bảo ám vệ đến bên Thập Nhất Nương. Hắn cũng muốn đến bên nàng nhưng thừa biết nếu hắn tiến lên, nàng sẽ càng nguy hiểm.
“Thập Nhất Nương!”. An Ngũ Lang vừa chạy tới vừa rút đại đao bên hông ra, từng vó ngựa lao lên là một tên hắc y nhân gục xuống.
Thị vệ Đông cung thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô nương này thật là quá trâu bò rồi. Trình độ bắn tên và phong thái khi giết người đều quá đẹp. Còn có An Ngũ Lang nhập cuộc, nguy hiểm nhanh chóng tiêu tan.
Chưa kịp vui mừng, đột nhiên một thị vệ hoảng sợ kêu lên: “Thái tử chạy mau, có rắn, rất nhiều rắn!”
Thập Nhất Nương nhìn một đám rắn như thủy triều cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng ào ào bò đến. Nàng không sợ rắn, còn thường xuyên bắt rắn làm thức ăn nhưng hiện giờ có quá nhiều rắn, Thập Nhất Nương không biết phải làm sao.
“Tia chớp, đi nhanh”. Nàng nhanh chóng phóng ngựa chạy như bay về hướng Thái tử.
Thái tử thầm kêu “Không tốt”. Hắn biết chắc chắn Hoàng thúc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như hôm nay để trừ khử hắn. Nhưng ngàn lần không ngờ Hoàng thúc lại cấu kết với người Nam Cương. Chỉ có người Nam Cương mới có thể điều khiển nhiều rắn độc như vậy để giết người.
An Ngũ Lang cũng cảm thấy không thể dây dưa, nơi này quá nhiều rắn độc…
“Sói… sói”. Một thị vệ khác la lên, “Bên kia có sói, Thái tử chạy mau”…
Hiện giờ đang là ban ngày nhưng phía trước xuất hiện hơn trăm con sói, chúng đang lao nhanh về phía mọi người.
Từ bao giờ mà sói và rắn độc lại đi chung với nhau? Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn, nhận ra nàng không thể tiếp cận với Thái tử, vây quanh Thái tử là Đông cung thị vệ và mấy tên hắc y nhân vẫn dây dưa chưa giải quyết xong.
“Thập Nhất Nương, chạy đi”… Thái tử vội bảo An Ngũ Lang: “Ngũ Lang, mau mang muội ấy đi đi, càng nhanh càng tốt”.
Thập Nhất Nương muốn mắng to, giờ không phải lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa ngựa của Thái tử và thị vệ đều đã chết, nếu nàng và Ngũ Lang rời đi thì họ phải làm sao, Tinh La ca ca, huynh là đồ ngốc.
Thập Nhất Nương không kịp xúc động, nàng vung roi cuốn tay Thái tử, nhất quyết không để An Ngũ Lang kéo mình đi. Thái tử tức giận muốn hộc máu, nha đầu ngốc, hắn muốn nàng nhanh chóng rời đi, nàng lại càng quấn quýt hắn.
Thái tử đang muốn gỡ roi của nàng ra thì thấy trong rừng cây, mấy tên hắc y nhân đang cầm rắn quăng vào phía mình. Vài con rắn đang hướng mặt của Thập Nhất Nương bay tới.
Ánh mắt Thập Nhất Nương kiên định không rời khỏi hắn. Hắn biết nàng vô cùng quật cường. Thái tử đạp lên đầu một tên hắc y nhân, phóng người bay về phía nàng. Hắn lấy kiếm chém lia lịa mấy con rắn đang bay về phía Thập Nhất Nương, đồng thời ngồi lên ngựa, ôm lấy nàng.
“Chạy mau”
Thập Nhất Nương nhìn đám sói đang lao đến, vội phi ngựa chạy đi…
Thái tử vừa cầm kiếm chém đám rắn bị quăng đến vừa che chở nàng. Trong rừng cây, đám hắc y nhân đang không ngừng mở các bao bố chứa rắn độc, chúng cầm rắn liên tục quăng về phía ngựa của Thái tử và Thập Nhất Nương. Bọn hắc y nhân này chỉ lộ ra hai con mắt nhưng lòng Thái tử trầm xuống, hắn khẳng định bọn chúng tuyệt đối không phải người Đại Hạ.
“Tia chớp, đi”… trên mấy cành cây phía đỉnh đầu, rắn độc lô nhô nhoài ra phun khí khè khè, Thái tử giơ kiếm liên tục chém. Trong gió truyền đến tiếng ám khí rất nhỏ, Thái tử xanh mặt, phương hướng này, nếu hắn nghiêng người tránh đi thì Thập Nhất Nương sẽ bị thương. Kiếm trong tay hắn vung lên cản ám khí, nhưng trên đùi hắn vừa có thứ gì đâm vào đau nhói.
An Ngũ Lang tức giận, nào là rắn độc, sói, cung tiễn, thích khách còn có ám khí, kiểu này là muốn bức bọn họ không chết không ngừng!
“Thập Nhất Nương chạy mau”. An Ngũ Lang vừa dùng đoản kiếm chém rắn vừa thét lớn.
Tia chớp vô cùng bất an, không cần chủ nhân ra lệnh nó cũng biết dốc sức chạy đi, bản năng động vật khiến nó cực kỳ ghét mấy con bò sát mềm oặt này, hơn nữa nó cũng rất sợ bầy sói phía trước đang lao đến.
Sói phóng đến rất nhanh. Thập Nhất Nương điều khiển ngựa tìm chỗ an toàn xông ra ngoài.
Thái tử ngồi sau lưng Thập Nhất Nương, hắn cố gắng tập trung tinh thần nhưng đầu óc ngày càng choáng váng. Chết tiệt, ám khí găm trên đùi có độc. Đám hắc y nhân không cam lòng nhìn con mồi chạy thoát, hàng loạt mũi tên bắn theo sau. Thái tử dùng sức cắn môi, giơ kiếm đánh gạt mấy mũi tên lao tới. Thầm nghĩ may mắn vì hắn ngồi phía sau, có thể che chở cho Thập Nhất Nương an toàn.
“Khoan đã! Hướng này… hình như là vách núi?”
“Thập Nhất Nương, phía trước…”
“Muội biết, bọn chúng cố ý thả chúng ta đến đây, chỗ này là tử vực, chúng ta cũng không còn cách nào khác”. Tia chớp dù thông minh thế nào cũng chỉ là động vật, sao nó có thể không sợ sói và rắn độc mà chạy đi hướng khác được.
Thập Nhất Nương sờ thanh dao găm chém sắt như chém bùn trên người, thật may là nàng mang theo nó.
Phía sau không còn âm thanh nào nữa, nhưng Thập Nhất Nương biết An Ngũ Lang và thị vệ Đông cung sẽ không thể ngăn được quá nhiều hắc y nhân với đám động vật kia được.
Rất nhanh đã tới vách núi sâu hun hút. Thập Nhất Nương bảo Tia chớp đi chậm lại, quay đầu ra sau nhìn Thái tử, nhưng khuôn mặt hắn vì trúng độc đã chuyển thành màu đen.
“Thập Nhất Nương, chạy nhanh đi, đừng lo cho huynh”. Thái tử đã mơ màng nhưng vẫn dùng sức đạp vào bụng ngựa, thúc giục Tia chớp chạy đi, còn hắn cũng tự mình nhảy xuống khỏi mình ngựa.
Con ngựa bị đau ra sức chạy, Thập Nhất Nương vội vàng ghìm cương nhưng tốc độ Tia Chớp vốn rất nhanh, khoảng cách giữa nàng và Thái tử đã khá xa, nàng vội vàng quay ngựa lại tìm Thái tử…/.