Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 144: Chương 144




Edit: Do Nguyen

Cuối hè đầu thu, học viện Hoàng gia đã xây dựng xong mà không cần tốn một phân tiền, hiện đang bắt đầu chiêu sinh, Hoàng đế phấn khởi cắt băng khánh thành Học viện.

Đông đảo đại thần nhìn về phía các thương nhân không nói nên lời, ngậm ngùi nếm nhục. Hơn nữa, không thể chịu nổi là ở một góc thư viện lại có riêng một khu vực hoành tráng ghi rõ thông tin các thương gia và sản phẩm họ đã tài trợ để xây dựng học viện, hứ… thật không ra làm sao! Các đại thần đều là những người học thức sâu rộng, tài cao bắc đẩu thế mà còn không được lưu danh…

“Hoàng Thượng, cứ… cứ… yên… tâm”. một thương nhân lắp bắp mở lời “Thông tin của chúng thần… đã… đã viết rõ ràng như vậy… Sau này, sau này, nếu vật liệu của nhà nào… cung cấp… có… có vấn đề… đều dễ tìm người… chịu… chịu… trách nhiệm ạ”. hắn cũng đâu muốn nói lắp, chỉ vì hắn quá khẩn trương và phấn khích, trong lịch sử xưa nay có bao nhiêu thương gia có thể xây dựng hoàng cung chứ, lại được mấy người có tư cách nói chuyện cùng Hoàng Thượng?

Hoàng đế mỉm cười thân thiết, từ khi việc hôn nhân của Huy Nương đã định, An Nhị Lang liên tục đưa tiền vào cung, vì thế Hoàng đế càng lúc càng có ấn tượng tốt với thương nhân, học viện Hoàng gia này cũng chính là một phiên bản khác của việc quảng cáo sản phẩm, từ khi thấy được lợi ích của việc quảng cáo, Hoàng đế đều nhiệt tình nghĩ cách kiếm tiền.

Được Hoàng Thượng xem trọng, các thương nhân đều vỗ ngực cam đoan “Hoàng Thượng yên tâm, nguyên vật liệu của nhà thần đều là đồ tốt nhất, nếu không xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì có thể dùng được đến cả trăm năm”. Bọn họ không dám nói khoác, cũng không dám dùng nguyên vật liệu thấp kém, bởi Học viện Hoàng gia sừng sững là minh chứng tốt nhất để quảng cáo sản phẩm nhà họ. Giờ này điđâu họ cũng khoe là cung cấp hàng hóa cho Hoàng gia, nhờ thế việc làm ăn buôn bán ngày càng thuận lợi. Dân chúng kinh thành đều đinh ninh hàng của bọn họ là tốt nhất.

Rất kỳ lạ, từ đây lịch sử cũng dần dần thay đổi. Lúc đầu chỉ là một thay đổi rất nhỏ, Hoàng đế có cảm tình tốt với giới thương nhân, không phải kẻ buôn bán nào cũng là người gian manh giảo hoạt, nhiều năm sau, vài chiếc thương thuyền của Đại Hạ đi buôn bán với nước ngoài đem về rất nhiều tiền, Hoàng đế cũng xây dựng một thương đội Hoàng gia đi buôn bán khắp thế giới kiếm được không ít tiền, quốc khố ngày càng sung túc, Hoàng gia tư khố cũng đầy ăm ắp, ai có thể ngờ Chủ nghĩa tư bản được sinh ra chỉ từ một ấn tượng tốt của Hoàng đế với thương nhân như vậy chứ.

Thái tử vào Học viện Hoàng gia học tập khiến không ít người bắt chước theo. Cuối cùng An Tam Gia cũng đồng ý với lời thỉnh mời của Thái tử, đến Học viện làm Hiệu trưởng.

“Nhạc phụ đại nhân, ngài không muốn dạy dỗ con cái của ta và Thập Nhất Nương sao?” Thái tử chỉ nóimột câu như vậy là có thể mời được An Tam Gia.

An Tam Gia nghiến răng nghiến lợi, thời gian mấy năm sẽ rất nhanh, Thập Nhất Nương và Thái tử kết hôn, hắn rất nhanh sẽ có cháu ngoại. Học viện Hoàng gia nằm một góc ở Hoàng cung, khá gần Đông cung của Thái tử, vào Học viện, hắn thường xuyên gặp được Thập Nhất Nương, nhìn con bé mang thai, sinh con cái…

Tuy nói như vậy nhưng An Tam Gia vẫn không muốn cho Thái tử sắc mặt tốt, ông cố ý nói với người hầu bên cạnh: “Tường thành phía tây phủ không an toàn, nên xây lại đi, xây cao hơn, lợp ngói kín luôn, à đúng rồi, ngươi đem cái thang dưới gốc cây lê dẹp đi, Thập Nhất Nương cũng thật là, cứ nói chờ quả lê chín sẽ trèo thang lên hái, nhưng mấy tháng nữa lê mới bắt đầu chín, đặt thang ở đó sớm như vậy làm gì…” Con bé ngốc, có ai lại đem thang đặt rõ ràng như vậy, chẳng phải cho người ta biết là mình muốn leo tường lén lút gặp người yêu à?

Thái tử đơ mặt im re, trong đầu nghĩ: Thập Nhất Nương, muội định luyện tập vượt nóc băng tường thậtà?

- -------------------------o0o---------------------------​

Mùa thu đến cũng là lúc Tăng Bát Nương gả vào An phủ. An Đại Lang đã dặn người làm chuẩn bị chu đáo, Tăng Bát Nương tự thiết kế phòng ở mới của bọn họ. Vì Tăng Bát Nương thường xuyên tới An gia bồi dưỡng tình cảm nên nàng cũng không xa lạ với mọi người.

“Tăng tỷ tỷ không đẹp chút nào”. Thập Nhất Nương rùng mình khi nhìn Tăng Bát Nương bị trang điểm lòe loẹt như hát bội “Sau này muội thành thân, nhất định không trang điểm như vậy”.

Thái tử cũng nhớ tới khuôn mặt đáng sợ của tân nương tử, im lặng đồng ý, hắn cũng không muốn đến lúc đó không nhận ra cô dâu nhỏ của mình.

Của hồi môn kéo dài cả mười dặm, An Đại Lang không biết kiếm tiền nhưng không sao, nhà hắn có mộtthần tài đệ đệ. Lúc trước khi người nhà họ Tăng nhìn thấy sính lễ rợp trời mà An gia đưa tới cửa, thiếu điều muốn rớt tròng mắt xuống đất. Nếu không phải Tăng gia biết Thần tài An Nhị Lang đang giúp Hoàng đế kinh doanh sản nghiệp, bọn họ chắc chắn nghi ngờ An gia tham ô, sống trên mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Người Tăng gia vô cùng vui mừng, tuy trong ngày cưới bọn họ phải đem hết toàn bộ sính lễ cộng thêm ít nhiều của hồi môn cho Tăng Bát Nương đưa đến An phủ, nhưng thấy con gái được coi trọng như vậy họ đều yên lòng. An gia là ai chứ? Đó là nhà mẹ đẻ của Thái tử phi tương lai, còn là nhà chồng của An Khang công chúa. Là tổ tiên mấy đời của họ phù hộ mới có thể được trở thành thông gia với An gia. Chính vì vậy, ngày Tăng Bát Nương xuất giá có thể nói là “thập lý hồng trang”.

“Biểu tỷ cứ yên tâm, An Đại ca nhất định sẽ yêu thương tỷ” Diêu Tam Nương nói nhanh không để Tăng Bát Nương rơi nước mắt. “Tỷ cũng đừng lo cho cha mẹ, Đại ca đã nói sẽ thường xuyên đưa tỷ về thăm nhà”. Đừng khóc mà, tỷ ấy mà khóc son phấn trên mặt sẽ nhòe nhoẹt, đỏ đỏ trắng trắng đáng sợ lắm, ta lo lắng An Đại ca mà thấy sẽ kinh hoảng trả hàng!

Diêu phu nhân gõ đầu con gái, tức giận nói “Sao con biết rõ vậy?” không lẽ nó từng chạy tới hỏi An Đại Lang sao?

Diêu Tam Nương vô tội “Con hỏi Ngũ ca mà, huynh ấy nói vậy”. An Ngũ ca mới nhìn thì thấy lôi thôi lếch thếch, cái gì cũng qua loa, việc tỉ mỉ duy nhất là điều tra phá án, nhưng nếu ai hỏi hắn chuyện gì, hắnsẽ nghiêm túc trả lời, nhất định không qua loa lấy lệ, chỉ nhìn vào việc hắn dạy nàng Lang nha bổng, An Ngũ Lang chính là một thầy giáo vô cùng có trách nhiệm.

Diêu phu nhân bực mình, con gái mình thật là hết nói nổi, cũng may không hỏi trực tiếp Đại Lang, nếu không người ta hiểu lầm Bát Nương thì sao, chỉ sợ ảnh hưởng tình cảm phu thê vừa mới xây đắp.

Đêm động phòng, Thập Nhất Nương rất muốn đi nghe lén, nhưng xui thay lại bị Thái tử điện hạ xách đingắm trăng.

Trăng đêm ấy rất tròn, Thập Nhất Nương say rượu đỏ bừng mặt, dụi đầu vào lòng Thái tử cười ngây ngô.

“Tinh La ca ca, lúc nào huynh cũng tốt với muội”.

“Ta sẽ tốt với muội cả đời”. Thái tử đem con ma men trong lòng ngực ôm chặt, không để nàng té xuống tường thành.

“Huynh không tốt với ta cũng không sao, ta có giấy ly hôn rồi, hắc hắc…” Thập Nhất Nương vui vẻ nói.

Thái tử đau đầu, hình như hắn nuông chiều nàng quá rồi, phải cố gắng để nàng quên ý nghĩ ly hôn này mới được.

“Thập Nhất Nương muốn rời xa huynh?” Thái tử nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, chờ bọn họ kết hôn, hắn lập tức cho nàng sinh con, hắn không tin có con cái quấn thân nàng còn muốn chạy?

Thập Nhất Nương dụi dụi mắt “không phải, muội không muốn rời xa huynh. Nhiều lúc thật sự rất muốn đi ngắm nhìn thế giới này rộng lớn thế nào, nhưng nghĩ đến cha, tổ phụ, các ca ca, còn có Tinh La ca ca, muội thấy ở lại cũng tốt, thế giới này đẹp ra sao muội tưởng tượng cũng được, không cần phải đinhìn đâu”.

Lòng Thái tử mềm mại, cúi đầu hôn lên môi của con ma men nào đó. hắn biết mình biến thái, cô bé còn chưa cập kê, nhưng hắn muốn ôm nàng, giữ chặt nàng, thế giới này lớn lắm, còn hắn sau này chỉ sống trong hoàng cung cô đơn tịch mịch, cho nên Thập Nhất Nương không thể đi, nàng phải luôn luôn bên cạnh hắn.

“Xin lỗi muội Thập Nhất Nương, ta trói buộc muội cả đời, nhưng ta sẽ cố gắng làm một Hoàng đế tốt, chờ con cái chúng ta trưởng thành, ta sẽ thoái vị rồi cùng muội tiêu dao, được không? Muội muốn điđâu ta sẽ đưa muội đi…” Thái tử nỉ non, từng câu từng chữ nhẹ nhàng tan trong gió. Ma men nào đó hình như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng tươi cười.

Qua trung thu, Trưởng công chúa Tư Đồ Minh Nguyệt mang theo chồng và đứa con hơn 1 tuổi về kinh. Hoàng hậu và An Khang công chúa vui mừng đến rơi nước mắt, Thập Nhất Nương cũng đi bái kiến chị chồng.

Khi Trưởng công chúa xuất giá, một nhà Hoàng đế vẫn là vương gia bị giam cầm. Phò mã là con trai trưởng của Đào Ngự sử - Đào Trị. Lúc ấy Đào Ngự sử vừa mất, Đào Trị đưa di hài cha và cả gia đình quy ẩn về quê hương dạy học, không còn hứng thú làm quan, rời bỏ kinh thành trời cao hoàng đế xa. hắn thương tiếc vị công chúa lớn tuổi vẫn chưa lấy chồng, địa vị hơi nhạy cảm là Minh Nguyệt công chúa, tiếp xúc vài lần thấy đây là một cô nương tốt nên hắn cưới nàng.

Nghĩ lại chuyện cũ, Đào phò mã thở dài. “Vô tâm cắm liễu liễu lên xanh”, ai có thể ngờ Hoài Vương bị giam cầm lúc trước lại lên ngôi Hoàng đế.

“Nàng có hối hận khi lấy ta không” Đào phò mã nhẹ giọng hỏi thê tử “Nàng vốn dĩ có thể lấy những người tốt hơn ta”.

Trưởng công chúa mỉm cười nhìn chồng con, trong mắt nàng đều là tình ý “Chàng chính là người tốt nhất, ta rất may mắn, lúc khổ sở nhất lại được gả cho chàng. Ta có được tấm lòng chân thành này của chàng chính là bảo vật quý giá nhất trên đời”.

“Nhưng bây giờ nàng là Trưởng công chúa, còn ta, phò mã lại chỉ là một tiên sinh dạy học” Trong mắt Đào phò mã đầy ắp ý cười, nhẹ nhàng nói.

“trên đời này người ta kính trọng nhất cái gì? Chính là Thiên – Địa – Quân – Thân - Sư… Phu quân của ta cao quý như vậy, ta phải vui mừng mới đúng”. Trưởng công chúa cười ngọt ngào dựa vào ngực người đàn ông của nàng.

- ----------------------o0o------------------------​

Trong một năm này xảy ra rất nhiều sự kiện, đến mức sách sử đều phải miêu tả chi tiết nhiều một chút, chính sử ghi rõ: Quốc khố cùng Hoàng gia tư khố tách ra, Học viện Hoàng gia được thành lập, Thương nghiệp dần được coi trọng,… còn dã sử thì lưu truyền chuyện hôn nhân của Thái tử, tình yêu tràn ngập màu hồng của An Khang công chúa và Thần tài phò mã,… Đời sau, những sự kiện này trở thành đề tài phim ảnh cho hàng ngàn công chúng.

Ngày An Khang công chúa và An Nhị Lang thành thân, quần thần lại hâm mộ ghen tỵ nhìn hàng đống hồi môn của An Khang công chúa, bọn họ hối hận muốn chết luôn rồi, quốc khố và tư khố ngàn vạn lần không nên tách ra, bởi vì quốc khố không có tiền, hoàng đế không lấy được một đồng nào trong quốc khố, trong khi đó, tư khố Hoàng gia thì tiền muốn đè chết người rồi… Nhưng cái này không phải là điểm mấu chốt, quan trọng nhất là Hoàng đế có con rể là một Thần tài siêu siêu siêu cấp kiếm tiền, nếu Quốc khố và tư khố không tách ra, bọn họ đã có thể đem của hồi môn của công chúa sung công quỹ.

Hừ… Hoàng đế đắc ý ngẩng cao đầu. thật đáng tiếc, không có lão thần nào không có mắt nhảy ra ý kiến, nếu không hắn đã có thể chửi cho sướng miệng. Ha hả!... Lấy tiền của mình cho con gái làm của hồi môn thật là sung sướng. không ai nói được gì. Thái tử nói rất đúng, biết vậy nên tách Quốc khố và tư khố ra từ sớm, ha hả… lần trước, tên Thượng thư béo khóc lóc với hắn nói quốc khố không có tiền nên không cung cấp cho gia đình Hoàng đế được, hắn sảng khoái bắt Thượng thư béo viết giấy nợ, dùng ngọc tỷ ấn xuống làm chứng triều đình nợ tiền nhà hắn. Nhìn mặt các vị đại thần xụ một đống, hắn cười muốn rung ghế, hắn còn cho người truyền ra khắp kinh thành hình tượng Hoàng đế vĩ đại uy nghi nhất, vị Hoàng đế không cần tiền của dân chúng, hơn nữa còn xuất tiền riêng cứu trợ cho dân chúng, cho nên lũ tham quan nên chết tâm đi, lão tử là Hoàng đế không thèm đụng đến tiền môi nước mắt của muôn dân.

An Nhị Lang ngơ ngác nhìn cô dâu nhỏ của mình, nàng quá đẹp, đẹp đến mức khiến hắn thấy cho dù phải vất vả kiếm tiền lấp đầy tư khố Hoàng gia vẫn rất có lời.

Tiền chỉ là một con số mà thôi, Hoàng đế thoải mái cho An Nhị Lang toàn quyền kinh doanh chuyện làm ăn của Hoàng gia, Đại Hạ là nước lớn, nhìn các tiểu quốc hàng năm tiến cống, mỗi động tác của Đại Hạ đều ảnh hưởng đến họ, nhất là các gia đình quý tộc ngoại bang. Gian thương An Nhị Lang tổ chức các cuộc thăm quan, triễn lãm, để cho man di tiểu quốc nhìn thấy phong cảnh sa hoa của hoàng cung Đại Hạ, phân tích kỹ lưỡng nguyên vật liệu xây dựng hoàng cung, cho bọn họ chiêm ngưỡng những vật phẩm ngự dụng trong cung, quần áo trang sức của Hoàng hậu – công chúa,… nhờ vậy, hàng hóa Đại Hạ tăng giá gấp trăm lần vẫn bán được ào ào sang quý tộc tiểu quốc… Kết quả là: Hoàng đế càng ngẩng cao đầu, của hồi môn của An Khang công chúa càng nhiều hơn trăm vạn lượng. Hoàng đế dùng của hồi môn của công chúa để nói với An Nhị Lang: Lão tử gả con gái chứ không bán con, ngươi dám đối xử không tốt với nàng thì đưa cổ chờ lão tử chém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.