Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 18: Chương 18




Edit: Diệp Nhược Giai​

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã rất lâu không có tin tức gì của An Tam Lang, Thập Nhất Nương vừa lo lắng cho hắn vừa lo lắng cho người nhà đang giao chiến với người Hồ trên chiến trường.

Trời ngày càng lạnh, tuyết phủ lên cây trắng xóa. Trong phủ nguyên soái nhiều cây, khi lớp băng đọng lại nhìn khá đẹp. Mỗi ngày người làm trong phủ đều phải quét tuyết trên đường đi, nếu không thì không đi nổi.

Rốt cuộc mấy bộ phận phía dưới thắt lưng của Thập Nhất Nương đã có tri giác, thi thoảng còn có thể cử động chân vài cái. Phương thị và Tôn thị hết sức mừng rỡ, đây là một dấu hiệu tốt chứng minh nàng sắp đi đứng được rồi. May mà lần trước nam nhân An gia đã gửi thảm dày về, vừa hay có thể để cho Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại trên đó. Ngày nào cũng thấy Thập Nhất Nương dùng tư thế cổ quái uốn tới ẹo lui trên thảm, Phương thị và Tôn thị thật muốn cười. Nàng là sâu lông chuyển kiếp sao...... Mỗi ngày đến thăm Thập Nhất Nương, hai phụ nhân cũng vơi bớt đi được phần nào nỗi lo lắng cho chồng con trên chiến trường.

Trời cực kỳ lạnh, đến mức cơm canh nóng hổi vừa bưng lên bàn đã có thể lạnh ngay được. Vì thế Thập Nhất Nương phát minh ra ‘cái lẩu’. Khi vừa nghe nàng nói xong, Thập Lang liền bảo, “Đêm nay ăn canh đồ cổ.”

Canh đồ cổ? Thập Nhất Nương không hiểu gì cả, cho đến khi nhìn thấy cái nồi đồng có hình dáng kỳ lạ cùng với than củi cháy hừng hực bên dưới, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây không phải là cái lẩu sao. Nàng quả thật là ngu ngốc, thì ra nồi lẩu đã tồn tại từ lâu.

Khi từng miếng thịt được đổ vào trong nồi phát ra tiếng “tõm tõm”, nàng mới giật mình hiểu ra vì sao tiểu trắng mập lại gọi món này là canh đồ cổ. (1)

(1): Giải thích ở đây một chút, ‘đồ cổ’ trong tiếng tàu là ‘cổ đổng’, còn âm thanh ‘tõm tõm’ là ‘cô đông’, phát âm na ná nhau.

Thập Nhất Nương lần đầu tiên nhìn thấy nồi này, nên quan sát nó nhiều hơn một chút. Nồi được chia làm 5 ngăn, mỗi ngăn nấu một món khác nhau, so với nồi uyên ương còn đẹp hơn.

“Đây là nồi năm món, bởi vì nó có năm ngăn.” Thập Lang giải thích cho Thập Nhất Nương đang tò mò nhìn, gắp một miếng thịt thỏ nóng hôi hổi cho nàng, “Thập Nhất Nương muốn ăn cái gì thì cứ nói với ca ca. Nồi này lửa cháy mạnh, nóng lắm, không an toàn.”

Thịt cực kỳ mềm, chỉ là nước chấm hơi thiếu một chút, chỉ có mỗi tương pha tỏi giã. Thập Nhất Nương thích nhất là tương vừng và tương ớt, nhưng đều không có. Thời này chưa có cây ớt, nên quên tương ớt đi, nhưng vẫn có thể làm tương vừng.

Hôm sau tuy tuyết không rơi nữa, nhưng thời tiết vẫn vô cùng lạnh. Nhưng Thập Lang lại tỏ vẻ: Thời tiết lạnh gì đó chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, ý chí con người mạnh mẽ, hoàn toàn có thể vượt qua rét lạnh.

Tinh thần tham ăn khiến Thập Lang mới sáng sớm đã chạy sang tìm Thập Nhất Nương, “Muội muội, chúng ta đi làm nước chấm mà muội nói đi.”

Xuân Lan đang rửa mặt chải đầu cho Thập Nhất Nương, thở dài, đúng là chỉ cần nhắc đến ăn là Thập công tử không thể nhịn được.

Thập Lang cõng Thập Nhất Nương đi một mạch đến phòng bếp. Nếu nói nơi nào là nơi mà Thập Lang thích đi đến nhất, thì đó chắc chắn là phòng bếp.

“Mùi này…… nhất định là có dấm chua......” Tiểu trắng mập hít hít mũi.

Thập Nhất Nương cũng cố gắng ngửi ngửi, nhưng cái gì cũng ngửi không được. Nàng không khỏi ca ngợi: “Thập Lang ca thật lợi hại, cái mũi thật thính.”

Thập Lang ngây ngô cười, muội muội thật tốt. Trước đây bạn cùng trường với hắn đều chê mũi hắn thính thì có gì hay ho đâu, trừ khi đi so với cẩu.

“Nói bậy.” Đối với câu nói của Thập Lang, Thập Nhất Nương mãnh liệt phản đối, “Không có bất cứ cái gì là vô dụng hết. Nếu cái mũi vô dụng vậy thì căn bản nó đã không có trên người. Mũi thính nhất định có cái ích của mũi thính, ít nhất là khi ăn sẽ cảm thấy ngon hơn......” Thập Nhất Nương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Đời trước có những người dị năng có khứu giác đặc biệt nhạy bén, từ rất xa đã ngửi được mùi của zombie. Ai nói mũi thính là vô dụng chứ.

Thập Nhất Nương gắt gao ôm cổ Thập Lang, “Thập Lang ca, lần sau nếu lại có người so mũi huynh với mũi cẩu, huynh cứ bảo bọn họ bịt mũi ăn cơm, xem bọn hắn có ăn được hay không......”

Thập Lang cẩn thận thở hổn hển. Hắn không dám thở quá lớn tiếng, nếu không Thập Nhất Nương sẽ không để cho hắn cõng nữa. Ân, mặc dù hơi mệt một chút, nhưng hắn thích cõng Thập Nhất Nương. Hắn bây giờ đã hiểu vì sao Tam Lang ca có thể cõng Thập Nhất Nương nửa tháng. Dù Thập Nhất Nương có là gánh nặng, thì cũng là gánh nặng ngọt ngào.

“Khứu giác và vị giác có liên quan đến nhau sao?” Khi nếm đồ ăn cũng đâu cần khứu giác.

“Có liên quan chứ. Khứu giác sẽ ảnh hưởng đến vị giác. Huynh nghĩ lại xem, lúc bị cảm mạo nghẹt mũi, có phải khi ăn sẽ không thấy có vị gì hay không?”

Thập Lang bừng tỉnh hiểu ra, “Hèn chi huynh lại thích ăn như vậy. Hóa ra là do cái mũi của huynh quá nhạy bén. Rốt cuộc huynh cũng hiểu ra được......”

Thập Nhất Nương đổ mồ hôi hột, nhìn Thập Lang đang hưng phấn bừng bừng nói nốt, “...... Sau này huynh phải nói cho mọi người biết không phải là huynh muốn ăn nhiều, mà là do khứu giác quá nhạy bén nên mới ăn nhiều...... Hừ, để bọn họ khỏi bảo huynh giống heo nữa......”

Thập Nhất Nương câm miệng. Quên đi, Thập Lang ca, huynh cứ tiếp tục cao hứng đi.

Tới phòng bếp, Thập Lang cẩn thận đặt Thập Nhất Nương ngồi lên ghế. Toàn bộ phòng bếp như lâm đại địch, ôi mẹ ơi, hai bảo bối phiền phức này sao không đi chỗ khác mà lại chạy đến phòng bếp chứ. Phòng bếp nguy hiểm như vậy, củi lửa cháy rất nguy hiểm, nước sôi sùng sục rất nguy hiểm, dao kéo sắc bén lại càng là nguy hiểm trong nguy hiểm......

Thấy một đám người đứng trời trồng một hồi lâu sau đó bắt đầu hấp tấp luống cuống, tay chân rối loạn thu thập cất toàn bộ mọi thứ mà mấy bà cho là nguy hiểm đi, mặt Thập Nhất Nương chuyển thành xanh lè, khiến nàng tưởng mình đã biến thành zombie, vô cùng mất thể diện.

Thập Lang, người khởi xướng nên chuyện này khụ một tiếng, “Yên tâm, hôm nay ta đến chỉ là đi theo muội muội đến mà thôi, sẽ không tự mình xuống bếp......”

Mọi người đang cực kỳ rối loạn chợt ngừng lại mọi động tác, một nữ đầu bếp đẫy đà khoảng 30 tuổi mừng đến phát khóc, “Thật sự Thập công tử không xuống bếp chứ?”

Thập Lang bất đắc dĩ gật đầu, “Yên tâm, không xuống bếp.”

Nữ đầu bếp đẫy đà hơi không dám tin, thật cẩn thận mở miệng lần nữa, “Cũng không dùng dao?”

Thập Lang lại gật đầu, “Không cần!”

Nữ đầu bếp đẫy đà vui đến mức nhảy dựng lên, “Cũng không cần nồi niêu xoong chảo phải không?”

Trên mặt Thập Lang béo hiện lên tức giận, “Đều không dùng! Ngươi mà còn nói thêm gì nữa thì ta sẽ xuống bếp nấu cơm chiều!”

Nữ đầu bếp đẫy đà lập tức ngậm miệng. Thập Nhất Nương thấy thật thú vị. Ca ca này của nàng có vẻ thích xuống bếp nấu nướng, nhưng hình như lại vô tình trở thành sát thủ phòng bếp rồi. Thấy mọi người trong phòng bếp ai cũng như gặp sóng thần là biết.

“Hôm nay Thập Nhất Nương muốn làm vài món đồ ăn. Yên tâm, nàng sẽ không xuống bếp.” Nhìn mọi người lại dựng lên tuyến phòng thủ, Thập Lang tức giận nói, “Nàng sẽ chỉ nói mà thôi, các ngươi làm theo lời nàng là được.”

******************

Tuy rằng không có ai tin một tiểu cô nương 6 tuổi có thể nghĩ ra món ngon gì, nhưng chỉ muốn hai tiểu bảo bối này không động tay vào, những chuyện còn lại thì sao cũng được. Nữ đầu bếp đẫy đà tươi cười hớn hở, “Tiểu thư có thể đến đây hướng dẫn cho bọn nô tỳ cách nấu, thật sự là may mắn ba đời của bọn nô tỳ. Không biết tiểu thư muốn làm món gì?”

Thập Nhất Nương để Thập Lang ôm nàng đi nhìn từng hàng gia vị kia, không những ngửi, mà còn tự mình nếm, đến khi nắm rõ mọi thứ.

“Thập Lang ca, chiều nay chúng ta lại ăn vịt nướng phải không?”

Thập Lang gật đầu, “Ân, mẹ và Đại bá mẫu đều rất thích ăn vịt nướng chấm tương mơ.”

“Chúng ta đổi cách ăn khác đi.” Thập Nhất Nương xoa xoa hai tay, nước miếng tí tách nhớ lại cách làm món vịt nướng Bắc Kinh, “Trước tiên làm một ít tương ngọt đi.”

Mấy giai đoạn giữ ấm lên men này nọ thì thôi quên đi, rất tốn thời gian, nhưng có thể làm sơ sơ đơn giản. “Ca ca, huynh cho người đi hiệu thuốc tìm một ít tử khấu, sa nhân, nhục khấu......” Trong phòng bếp có hồi có quế, nhưng mấy vị khác đều không có.

Thập Lang lập tức bảo người đi mua, sau đó mang vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương, “Muội muội, muội nói nước chấm của canh đồ cổ......”

Thập Nhất Nương vung tay lên, “Cái đó thì đơn giản thôi, chúng ta có thể làm bơ đậu phọng và tương vừng. A! Có hoa hẹ kìa......”

Nữ đầu bếp đẫy đà ngượng ngùng cười cười, “Tiểu thư, rau hẹ đều nở hoa cả rồi, không thể ăn.”

Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng, “Tại sao không thể ăn, chỉ là các ngươi chưa ăn mà thôi.”

Nữ đầu bếp đẫy đà nhìn bơ đậu phọng, tương vừng và tương hoa hẹ mà Thập Nhất Nương hướng dẫn làm ra, hơi thẫn thờ lấy một miếng thịt chấm thử. Tuyệt vời! Quả nhiên ngon hơn nhiều so với chỉ dùng tương pha tỏi giã. Bà khiếp sợ trợn to hai mắt, chẳng lẽ tiểu thư chính là vua đầu bếp trong truyền thuyết hay sao? Am hiểu nấu ăn trời sinh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.