Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 22: Chương 22




Edit: Diệp Nhược Giai​

Tay Thập Nhất Nương đã cực kỳ linh hoạt rồi, Thập Lang vô cùng phấn chấn, cảm thấy đây chính là nhờ công lao mấy ngày qua hắn không ngại phiền theo luyện tập cùng với Thập Nhất Nương, vì vậy hắn muốn được nhận quà, “Muội muội, huynh muốn muội làm cho huynh một cái hà bao, hừ, hồi trước đám trứng thối trong thư viện suốt ngày cứ khoe với huynh hà bao quần áo do tỷ muội bọn hắn làm cho, giờ huynh cũng có muội muội làm cho huynh rồi……”

Tiểu thư khuê các ở cổ đại nhất định phải học được một vài kỹ năng, việc luyện chữ bị xem nhẹ hơn thêu thùa, cho nên Tôn thị rất biết tiếp thu ý kiến, bắt đầu dạy Thập Nhất Nương thêu.

Chỉ có điều là……

Thập Nhất Nương rưng rưng nước mắt nhìn hà bao, ahhh, hoa sen mẫu đơn thêu trên hà bao này là gì vậy chứ? Cái này mà còn gọi là hà bao sao? Cái này phải gọi là tác phẩm nghệ thuật! Nhị bá mẫu lại còn thêu một con hồ ly trên hà bao dành tặng cho Nhị bá phụ nữa chứ, đó thật sự không phải là đồ để lại cho con cháu đấy chứ?

“Đau......” Thập Nhất Nương mút vết thương, bị kim đâm lần thứ n rồi.

Tôn thị đau lòng nhìn Thập Nhất Nương sắp đâm lủng tay mình, không khỏi lại hạ tiêu chuẩn xuống lần nữa, “Quên đi, Thập Nhất Nương, không thêu hoa cũng không sao, chúng ta học kỹ thuật may vá là được rồi.”

Thập Nhất Nương hâm mộ nhìn hồ ly mà Tôn thị thêu, nhìn rất sống động, y như thật vậy, “Nhị bá mẫu, con làm được, chúng ta thử lại đi.”

“Tay con sắp bị đâm lủng rồi, Nhị bá mẫu đau lòng lắm.” Tôn thị bảo Xuân Lan lấy thuốc mỡ đến, cẩn thận thoa lên.

“Không đau tí nào.” Thập Nhất Nương lơ đễnh, sau khi trải qua tận thế thì nàng đã không còn thấy đau vì mấy vết thương nhỏ nhặt này nữa.

“Thập Nhất Nương, chúng ta đi ném tuyết đi.” Bên kia tiểu trắng mập vui sướng đạp cửa đi vào: “Trước đó mẹ có thêu cho huynh một cái hà bao rồi, muội không cần gấp đâu, cứ từ từ làm cũng được.” Hiển nhiên tiểu trắng mập cũng biết tay muội muội bị thương.

Ném tuyết? Tôn thị tức giận lại gần nhéo lỗ tai hắn, “Tiểu tử thối, muội muội ngươi còn chưa đi đường được thì ném tuyết gì chứ? Ngươi muốn đem muội muội chưa nhúc nhích được của ngươi ra làm bia cho ngươi ném sao? Ta phải chỉnh ngươi một trận mới được!”

“Đau đau......” Tiểu trắng mập lớn tiếng kêu lên đau đớn, “Mẹ à, mẹ ruột của con à, tai con bị mẹ vặn sắp rớt ra luôn rồi, tai con còn đang bị nẻ đó……”

Tôn thị cả kinh, vội vàng lật lỗ tai tiểu trắng mập lại kiểm tra, “Thôi chết rồi, đúng là bị nẻ rồi. May mà chưa đến nỗi quá nặng, mau mau, để mẹ đưa thuốc bôi nẻ cho con, chỉ cần không ra khỏi cửa, không dính nước lạnh, qua nửa tháng là tốt thôi. Đúng rồi, không được gãi, có ngứa hơn nữa cũng không thể đụng vào, càng gãi càng bị loét ra thêm.”

“Mẹ à, ngứa quá không gãi không chịu được, hơn nữa mấy cái thuốc chống nẻ này tác dụng chậm quá, hiệu quả kém thật đó, con còn phải nhịn ngứa nửa tháng sao?” Tiểu trắng mập oán giận, hắn biết tình trạng của hắn còn chưa đến nỗi, vừa phát hiện bị nẻ đã bôi thuốc lập tức, bình thường người ta bị nẻ da phải mấy tháng mới lành. Bảo một thằng nhóc béo trốn trong phòng hết cả mùa đông không khó, nhưng muốn bảo một thằng nhóc béo xem chuyện ăn uống còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình không được đến phòng bếp chôm ít điểm tâm ăn vụng vài miếng thịt, vậy thì tuyệt đối không thể được! Đó là làm trái với bản năng của loài người!

“Đáng đời, ai bảo con già đầu còn muốn chơi tuyết, lại còn không thèm trùm mũ. Nửa tháng đã là không tồi, thuốc bôi chống nẻ mà chúng ta dùng là thuốc trong cung đấy.” Tôn thị bực bội, nhưng lại không dám nhéo tai tiểu trắng mập như mọi khi nữa, “Mấy ngày này không được chạy ra ngoài, không thì không chỉ lỗ tai mà cả tay chân của con đều sẽ bị nẻ, đừng quên bài học năm ngoái.”

Thập Lang run bần bật, nhớ tới mùi vị ngứa phát điên mà không được gãi hồi năm ngoái……

Thập Nhất Nương quan tâm nói, “Thập Lang ca, không cần đợi đến tận mười ngày nửa tháng đâu, muội sẽ bảo Xuân Lan tìm lá củ cải cho huynh, nấu lá củ cải lên rồi lấy nước cốt đó thoa lên chỗ bị nẻ, sau đó lấy củ cải nướng lăn lên, chỉ 3 ngày sau là khỏi.”

Tôn thị hoài nghi nhìn Thập Nhất Nương, “Thật á? Thuốc chống nẻ tốt nhất mà còn phải mất nửa tháng, mà còn là trong tình trạng chưa nghiêm trọng lắm đấy.”

Từ trước đến nay Thập Lang luôn tin tưởng muội muội, lập tức nói, “Mẹ, thử một chút là biết ngay mà, nếu hiệu quả thật, vậy thì không cần mua mấy thứ thuốc bôi này nữa. Hơn nữa dùng củ cải lại còn rất thuận tiện, quân đội có rất nhiều người bị nứt da, tiết kiệm được khối tiền đấy.”

Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn tiểu trắng mập, tuy rằng Thập Lang ca nhà nàng bị mắng là không có một tí thiên phú võ thuật nào, nhưng đầu óc thì rất nhanh nhạy, lại còn biết quan tâm đến kẻ dưới, không chỉ tài giỏi mà còn đặc biệt đáng yêu tốt bụng nữa.

Biện pháp mà Thập Nhất Nương đưa ra tất nhiên là hữu hiệu, tuy rằng vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng không còn ngứa nữa, tiểu trắng mập lại bắt đầu bành bạch chạy loạn khắp nơi. Thật ra cũng không hẳn là loạn, chỉ thẳng hướng nhà bếp mà thôi.

Phương thị mừng rỡ, viết biện pháp này vào thư gửi cho cha chồng.

Đang đau đứt ruột gan vì binh lính bị đông lạnh nứt nẻ khắp người, An nguyên soái đọc thư xong ha ha cười lớn, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm rễ củ cải và củ cải về. Chuyện này vô cùng thuận lợi, củ cải thì không cần phải nói, mà lá củ cải thì đa số nông dân ở đây vẫn còn lưu giữ lại, không nỡ vứt đi, thứ này trong mùa đông cũng có thể trở thành một dĩa rau ngon, hơn nữa đem đi phơi nắng còn có thể làm dưa muối.

“Không hổ là bé cưng của ông nội, quá cừ!” Được gọi là mĩ tu công (1), An nguyên soái, một người nếu không mặc khôi gáp thì sẽ cực giống một nhà nho, vuốt ve chòm râu hoa râm của mình, ánh mắt cười híp thành một đường.

(1) Mĩ tu công: Đại khái là ông lão có bộ râu đẹp

“Đúng vậy, bé cưng rất giống con, quá sức thông minh.” An Đại Lang có khuôn mặt nam tính, thân thể cường tráng, phong thái nghiêm túc lạnh lùng như băng sơn, khác hẳn với cha ruột của mình. Ông nở một nụ cười hiếm có, “Nhưng lần sau phải viết thư bảo con bé sửa lại mới được, phải gọi là Đại phụ thân, chứ gọi Đại bá nghe chả thân thiết tí nào.”

An Tam Lang chỉ có thể “Ha ha”: Đó là khuê nữ của lão tử!

****************

Mấy ngày sau, Thập Nhất Nương nhận được một đống lông thú. Chắc là vì khi trốn khỏi Uyển Thành, nàng bị An Tam Lang dùng lông thỏ quấn lại cứng ngắc cột trước ngực, nên ai nấy đều nghĩ là nàng thích lông thỏ trắng, cũng cực kỳ tin tưởng rằng nàng vô cùng thích hợp với lông thỏ trắng, cho nên trong cả một xe ngựa da thú thì da thỏ là nhiều nhất, đương nhiên cũng có vài tấm da chồn đắt đỏ, nhưng cực ít. Có lẽ do hoàn cảnh đánh giặc nơi tiền tuyến, không thể thường xuyên đi săn thú, thỏ lại nhiều, dễ gặp nên thuận tay bắt lấy kiếm thêm ít đồ ăn, vì vậy da thỏ mới nhiều nhất.

“Tổ phụ vui lắm, trong thư bảo là bây giờ trời đang giá rét nên không có gì hay ho đưa cho Thập Nhất Nương cả, chờ đến lúc xuân về hoa nở, trên núi có nhiều thú hơn thì sẽ có rất nhiều thứ gửi về. Còn đây là thư của Tam thúc, bảo là hy vọng có thể nhận được thư do nữ nhi đích thân viết. Tam thúc cũng thiệt tình, chẳng lẽ chữ của huynh xấu lắm sao, chữ mà Thập Nhất Nương viết còn khó coi hơn…… Nhưng chắc là Tam thúc cũng không để ý đâu, huynh cảm thấy cho dù chữ của muội muội có xấu như gà bới thì Tam thúc cũng vẫn thích. Ừ, hay là lát nữa Thập Nhất Nương đích thân viết thư trả lời mọi người đi.” Tiểu trắng mập vui tươi hớn hở đọc thư cho Thập Nhất Nương nghe.

Tôn thị không vui vặn lỗ tai con mình, không bị nẻ thật tốt, lúc nào cũng có thể vặn, “Hồi trước tay Thập Nhất Nương không động đậy gì được, nên chữ viết bây giờ khó coi là phải. Chờ đến khi thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi, chữ viết nhất định cực kỳ đẹp.”

Thập Nhất Nương hơi chột dạ, Nhị bá mẫu, thật xin lỗi, có thể là người phải thất vọng rồi, cho dù tay của con khỏi hẳn thì viết chữ cũng không đẹp nổi đâu.

Tiểu trắng mập vội vàng cứu cái lỗ tai đầy thịt của mình từ trong móng vuốt của mẹ, lỗ tai càng dày càng có phúc khí, hắn cảm thấy mẹ hắn mà cứ vặn lỗ tai hắn như vậy, sớm muộn cũng có ngày tai hắn sẽ bị bớt thịt đi, vậy thì phúc khí cũng theo đó mà biến đi mất.

“Thập Nhất Nương, lần này muội lập được công lớn rồi. Thập Nhất Nương giỏi quá, bị nứt da thật sự rất khó chịu, ghét nhất làn năm nay mà bị thì qua sang năm có nhiều khả năng sẽ lại tái phát, rất khổ. Nếu công bố biện pháp của Thập Nhất Nương ra ngoài, không biết sẽ có biết bao nhiêu người nghèo được lợi đâu.” Thập Lang ca ngợi nói.

Tôn thị cười cong cả mắt, tiểu trắng mập nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ cần khen Thập Nhất Nương một chút, mẹ hắn liền cười còn vui vẻ hơn cả chính bản thân bà được khen. Thập Lang mày ủ mặt chau, gần như đoán ra được sau này mà có kẻ nào có mắt không tròng, nói một tí tẹo tèo teo gì đó không tốt về Thập Nhất Nương thôi, mẹ hắn nhất định sẽ một roi đánh tới……

Đang nghiên cứu đường kim mũi chỉ, ánh mắt Thập Nhất Nương phút chốc sáng long lanh, nàng không ngờ biện pháp chữa nẻ da này lại có thể giúp nhiều người đến thế. Sau đó lại có chút áy náy, sao nàng lại quên mất cơ chứ. Có thể là vì mấy năm tận thế kia khiến nàng có thói quen loài người sau tận thế vô cùng dũng mãnh, quên mất người thời đại này không có sức kháng lạnh kháng nóng mạnh như vậy, hơn nữa lúc này cũng không có bị hiệu ứng nhà kính khiến trái đất nóng lên như ở hiện đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.