Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 29: Chương 29




Edit: Diệp Nhược Giai​

Từ khi Thập Nhất Nương bắt đầu kể chuyện xưa, sân viện của Tư Đồ Tứ Lang trở thành nơi mà hai người nhất định phải đến. Thập Lang dứt khoát dời tổ, mang một đống sách phải đọc đến chỗ Tư Đồ Tứ Lang, như vậy thì có thể vừa đọc sách vừa tìm Tư Đồ Tứ Lang thảo luận. Khụ, nói là thảo luận, kỳ thật là thỉnh giáo nhiều hơn. Tư Đồ Tứ Lang chẳng qua cũng chỉ lớn hơn hắn hai, ba tuổi, nhưng khi ở trước mặt hắn thì luôn có cảm giác như một ngọn núi cao khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Thập Lang cực kỳ buồn bực, thật ra hắn vô cùng thông minh, nhưng từ nhỏ trước mặt hắn đã có một ngọn núi lớn, không, phải nói là trước mặt mấy đứa nhỏ An gia đều có chung một ngọn núi lớn, và ngọn núi đó tên là An Tam Lang.

Mọi đứa bé An gia đều có sở trường riêng, đặc sắc riêng, nhưng cho dù là học văn hay tập võ thì An Tam Lang đều bỏ xa bọn họ, mà đáng ghét nhất chính là diện mạo huynh ấy còn vượt qua ngươi một khoảng lớn!

Bầu trời Tây bắc không quá cao rộng, lòng dạ con người cũng đặc biệt cởi mở, bị An Tam Lang đả kích cho một vố đau như vậy, mấy huynh đệ của hắn dứt khoát không thèm so với An Tam Lang, mà chuyển sang đi khi dễ người khác! Kết quả khi so với mấy đứa bạn cùng tuổi ở bên ngoài, mấy kẻ bị trở thành cặn bã nếu đem so với An Tam Lang, cư nhiên đều là người kiệt xuất? Là thiên tài?

Vì thế, lòng hư vinh của đám nhi tử An gia được thỏa mãn, hừ, chúng ta so với người bình thường đều là thiên tài cả đấy, vì thế một người hai người bắt đầu tự tin bùng nổ.

Nhưng mà Thập Lang, một kẻ tự cảm thấy khi không so sánh với Tam Lang ca của hắn thì hắn cũng chính là một thiên tài, ở trước mặt Tư Đồ Tứ Lang lại cảm thấy như chỉ số thông minh của mình bị miệt thị. Ta hận, loại người như An Tam Lang và Tư Đồ Tứ Lang mà sống trên đời quả thực chính là để chà đạp chỉ số thông minh của người khác.

Thập Lang buồn bực nghĩ, tiếp tục đau khổ đọc sách.

**************************

“Không tệ, chân đã khôi phục còn tốt hơn so với ta tưởng tượng.” Hồ đại phu vui mừng, “Nhưng tốt nhất là Thập Nhất tiểu thư nên học Ngũ cầm hí (1), như vậy thân thể mới có thể càng cân đối hài hòa, mà tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn.”

(1) Ngũ cầm hí: Là một bài khí công cổ đại, tương truyền do danh y Hoa Đà thời Tam quốc sáng chế ra, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim hạc. Người tập Ngũ cầm hí có thể có được sự uy mãnh của con Hổ; an nhàn thoải mái của con Nai; trầm tĩnh của con Gấu; linh hoạt của con Vượn; và nhẹ nhàng sắc bén của con Chim Hạc; có tác dụng khai thông kinh mạch, điều hòa khí huyết, từ đó nâng cao thể trạng cơ thể, giúp con người khỏe mạnh, vững chắc, nhanh nhẹn.

Ngũ cầm hí? Chính là bài tập thể dục thần kỳ trong truyền thuyết, có bệnh chữa bệnh không bệnh trường sinh đó sao? Chính là Ngũ cầm hí được thêm vào hình ảnh ánh sáng thần kỳ trước ngực trong mấy cuốn tiểu thuyết đó sao? Là thuỷ tổ của công phu vô địch thiên hạ Thái Cực quyền? Ánh mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng nhìn Hồ đại phu.

Hồ đại phu chảy ra một giọt mồ hôi lớn: “Ngũ cầm hí không có lợi hại giống như ngươi nói như vậy, chỉ dùng để cường thân kiện thể thôi, thậm chí nó còn chả đánh chết được bọn đạo tặc.”

Yếu dữ vậy á? Còn không bằng bài tập kiện thể sau tận thế đâu, sau khi luyện lâu rồi, đánh lại đạo tặc được hay không thì không dám nói, nhưng ít nhất chạy trốn thì không thành vấn đề.

Thập Nhất Nương thở dài hỏi: “Hồ đại phu, vậy ông thấy con khiêu vũ có được không? Dù sao cũng đều dùng để rèn luyện thân thể.” Ừ, thuận tiện còn có thể cho thêm vài động tác của bài tập kiện thể vào.

Hồ đại phu gật đầu, Ngũ cầm hí là bắt chước động tác của động vật mà nên. Học động tác của hạc cũng không tồi, dù sao rắn và khỉ cũng không được nhã nhặn cho lắm, khó trách tiểu cô nương không thích, nhưng mà, “Thật ra Ngũ cầm hí còn có thể dưỡng sinh giảm béo, có rất nhiều ưu việt......” Hồ đại phu cuối cùng vẫn nhịn không được mà biện hộ cho Ngũ cầm hí.

Thập Nhất Nương không cho là đúng, bài tập thời tận thế cũng rất có lợi cho việc rèn luyện thân thể.

Tôn thị vừa nghe thấy có thể giảm béo, mắt lập tức sáng rực lên, “Thập Lang, đi theo luyện tập cùng với Thập Nhất Nương đi.”

Thập Lang thật muốn khóc, tại sao người xui xẻo luôn là ta, “Mẹ à, Thập Nhất Nương nói là khiêu vũ, không phải Ngũ cầm hí.”

Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn hắn, đôi mắt cong cong, “Điệu nhảy của muội cũng có hiệu quả giảm béo như Ngũ cầm hí vậy.” Luyện lâu ngày thân thể sẽ trở nên cực kỳ linh hoạt.

Tôn thị vô cùng quyết đoán, “Vậy thì dứt khoát quyết định như thế luôn đi, mỗi ngày con theo muội muội cùng khiêu vũ.”

“Mẹ ơi, con là nam nhân, nhảy múa cái gì chứ, sẽ bị người khác cười cho thối mặt.” Thập Lang không ưa vận động xém rơi nước mắt.

“Nam nhân? Chưa đủ lông đủ cánh mà dám nói mình là nam nhân?” Tôn thị xì mũi, “Hơn nữa con cũng không phải là khiêu vũ, là thảy y ngu thân (1).”

(1) Thải y ngu thân: Có thể dịch nôm na là ‘áo hoa rực rỡ vui cha mẹ’. Tương truyền thời Xuân thu, một ẩn sĩ tên Lão Lai Tử của Sở quốc cực kỳ hiếu thuận với cha mẹ, nghĩ mọi biện pháp khiến cha mẹ được vui vẻ, để bọn họ được khỏe mạnh trường thọ. Khi ông 70 tuổi, cha mẹ ông vẫn còn sống rất khỏe mạnh, vì không muốn để cha mẹ thấy con già nua mà đau buồn, ông làm ra một bộ quần áo năm màu sặc sỡ, mặc ở trên người, giả làm con nít ca múa trước mặt cha mẹ để bọn họ được vui vẻ.

“Đối tượng để người ta thải y ngu thân là mấy lão nhân si ngốc, mẹ ít nhất phải chờ thêm 50 năm nữa.”

Tôn thị giận dữ, dùng sức vặn nhéo lỗ tai Thập Lang , “Đúng là con bất hiếu mà, cho dù có qua 50 năm nữa thì mẹ ngươi vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.”

Thập Lang bị Tôn thị làm cho bó tay luôn, Thập Nhất Nương vội vàng chạy lại an ủi hắn, “Thập Lang ca, nếu huynh khiêu vũ thì Nhị bá mẫu sẽ không bắt huynh phải nâng tạ đá với đứng trung bình tấn nữa.”

Thập Lang nghĩ nghĩ, có lý, quả thật hắn đã chán ngấy chuyện mỗi ngày đều phải đứng trung bình tấn nâng tạ đá rồi, một thân phúc thịt của hắn mà nâng khóa đá nữa thì sẽ biến thành cơ thịt mất, thật là đáng sợ, hắn thà làm một kẻ mập mạp mềm dẻo còn hơn phải làm một tráng hán cơ bắp đầy người.

Thập Lang miễn cưỡng an ủi chính mình: Thật ra thời này cũng có không ít nam nhân khiêu vũ, nam nhân múa mấy bài chiến vũ, kiếm vũ còn nhiều hơn so với nữ nhân. Về phần người Hồ thì lại càng không cần nói, cứ ba ngày hai bữa là lại múa hát tưng bừng.

********************************

“Úi da, đau chết ta rồi......” Tiểu trắng mập kêu cha gọi mẹ, xương cốt khắp người bị Xuân Lan chỉnh toàn diện, “Ô ô, không phải bảo là khiêu vũ sao? Vì sao ta phải kéo xương chứ?”

Thập Nhất Nương hơi chột dạ, nhưng vẫn rất có dáng vẻ muội muội ngoan, lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn: “Thập Lang ca, xương huynh cứng quá, không kéo ra thì khi múa động tác sẽ không đúng.”

“Không đúng thì không đúng......” Tiểu trắng mập lại hét lên, “Xuân Lan, ngươi nhẹ chút...... nhẹ chút, ta đau đến sắp chết luôn rồi.”

Thập Nhất Nương cũng đang kéo xương vô cùng kiên định nói, “Vậy thì không được, động tác không đúng thì phí hết cả công.” Bài tập kiện thể thời tận thế thật ra chính là khiến cho người ta sử dụng linh hoạt đến mỗi một tấc trên cơ thể, nếu không kéo xương thì rất dễ bị thương. Cho nên mới nói, luyện bài này càng sớm từ bé thì thân thể càng tốt. Thập Nhất Nương cắn răng cảm nhận đau xót truyền từ xương cốt đến, tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng thân thể nằm liệt ba năm chưa từng động đậy, nên xương hơi bị cứng. May mà nàng có dị năng trong người, không thì hiện giờ kéo xương càng đau hơn.

Tư Đồ Tứ Lang vừa uống trà vừa thỏa mãn ngồi xem, chỉ cảm thấy bực bội trước đó đều đã biến sạch, cười người hôm trước hôm sau người cười chính là cái lý lẽ này đây, cho ngươi ngồi xem ta uống thuốc, cho ngươi vui sướng khi người gặp họa!

Sau khi kéo xương xong, Thập Lang vốn cho là toàn thân mình đều sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng lại không đau như trong tưởng tượng? Thập Lang trăm mối ngổn ngang, đến khi thấy Xuân Lan lấy ra một bộ đồ thỏ thì mặt xanh mét, “Thập Nhất Nương, này này...... Mặc đồ này không dễ khiêu vũ đâu.”

Thập Nhất Nương mặc một thân đồ thỏ màu hồng phấn cười tủm tỉm nói, “Hôm nay muội luyện vũ đạo gọi là điệu múa thỏ, mặc bộ này múa có vẻ có hình tượng hơn.”

Thập Lang mặt từ xanh biến thành đen, hắn không hề cảm thấy chuyện có hình tượng giống con thỏ tốt chỗ nào.

“Thập công tử, người nhận mệnh đi.”

Xuân Lan ôn nhu dễ thân một chút cũng không ôn nhu lột quần áo hắn ra, hắn trốn kiểu gì cũng không được. Thập Lang tuôn lệ ào ào: Tam thúc à, vì sao người toàn chọn nha hoàn có võ công cho Thập Nhất Nương không vậy, hơn nữa lại còn rất lợi hại. Thân là cô nương mà vũ lực dữ dội như vậy để làm chi, mai mốt gả không được đâu.

“Xuân Lan tỷ, ta tự mặc không được sao?” Thập Lang vội nói, “Ta nhất định sẽ mặc.”

Thập Lang cảm thấy tối nay mình nhất định phải ăn thỏ nướng, thỏ chiên, bánh nhân thỏ, canh thỏ...... Hắn quyết định đời này hắn và thỏ không đội trời chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.