Edit: Diệp Nhược Giai
Học sinh tiểu học được tan học sớm, An An 12 tuổi đi trên phố phường tấp nập người qua lại, vừa nhìn thấy mấy tiệm bánh, lập tức nhịn không được dừng chân, đứng trước cửa kính trong suốt nhìn bánh ngọt bên trong mà chảy nước miếng ào ạt. Người đi lại trên đường nhìn thấy một đứa bé gái béo béo trắng trắng đang dùng nước miếng điên cuồng lau rửa cửa sổ, bước chân không tự giác đánh một vòng đi vào trong cửa tiệm, ân, thấy bé gái béo tròn này thèm đến như vậy, chắc chắn bánh ngọt trong tiệm này cực kỳ ngon.
“Anh, em muốn ăn bánh ngọt chocolate.” Một bé gái 3 tuổi làm nũng nói với một bé trai khoảng hơn 10 tuổi.
“Được, ăn bánh ngọt, nhưng chỉ có thể ăn một cái, không thì đến tối em lại ăn không ngon.” Bé trainghiêm túc nhìn em gái nói.
“Được được.” Bé gái mập mạp gật đầu mạnh, nuốt nước miếng.
Chỉ một lát sau, bé gái từ trong cửa tiệm đi ra, cười đến nỗi mắt cũng cong lên, vui vẻ cầm cái hộp nhỏ tinh xảo, bé trai đi theo phía sau cô bé, ánh mắt không rời khỏi cô bé.
“Anh ơi, anh nhìn này, chị này đang khóc.”
Bé trai nhìn cô gái nhỏ lớn tuổi hơn so với hắn, hơi do dự đưa bánh ngọt bơ trong tay qua, “Chị này, cái này cho chị, có thể ăn được”.
An An lúc này mới phục hồi lại tinh thần, tay mập mạp mãnh liệt khua khua, “Không cần, cám ơn.” Tưởng rằng mình vì không có bánh ngọt ăn mới khóc sao? Mình tham ăn đến thế sao?
“Anh, bánh ngọt ăn ngon thật, thích anh trai nhất.” Bé gái vừa cắn bánh ngọt vừa đi, bé trai thường thường lấy ra giấy ăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn vì ăn bánh mà nhem nhuốc của em gái.
Anh trai?
An An nhẫn nại chịu đựng cơn đau đầu, liều mạng nhớ lại, cô cũng có anh trai, hình như là ở kiếp trước, trong trí nhớ mơ hồ hiện lên một bóng dáng mặc quần áo cổ trang, thấy không rõ gương mặt, mang máng chỉ thấy được nụ cười như ánh mặt trời của thiếu niên tuấn mỹ ấy......
Đúng vậy, cô sống hai đời, rất nhiều sự việc trong đời trước cô đã không còn nhớ rõ, bởi vì đời trước cô chết khi mới được 3 tuổi, nhưng cô còn nhớ rõ cô có cha mẹ có anh trai, cho dù cô không tài nào nhớ lại được hình dáng diện mạo của bọn họ, nhớ không nổi, An An gõ đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra, thế này thì ông nội sẽ lo lắng lắm.
“Ông nội, cháu đã trở về.” An An hoạt bát đi vào một gian phòng khám Đông y trong ngõ hẻm, ngõ nhỏ này rất dài, cây xanh rợp bóng, nhà cửa bên trong cũng không cao lắm, nhiều nhất là ba tầng, đại đa số nhà ở đây đều có sân ở phía sau. Lầu một của nhà An bé mậplà phòng khám Đông y, do lâu năm nên mùi thuốc Đông y thoang thoảng khắp nơi.
Ở quầy thuốc là một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi đang bất mạch cho một soái ca tinh anh tầm hai mươi tuổi. Lão nhân tóc đã bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn rất trong trẻo, ánh mắt đang đầy vẻ nghiêm túc khi nhìn đến An An thì cong lên, thấy vẻ mặt bệnh nhân tỏ vẻ ngạc nhiên, ông vội vã ho khan một tiếng, trở lại vẻ mặt ổn định nghiêm túc theo đúng kiểu mẫu, “Đã trở lại rồi sao, đi thắp một nén nhang cho Bồ Tát trước đi.”
Bé mập mạp ngoan ngoãn chạy ra cửa sau, đi làm chuyện mà mỗi ngày cô đều phải làm – thắp nhang cho Quan Âm Bồ Tát, ân, mỗi ngày cô đều lẩm bẩm cầu xin: Hy vọng ông nội sống lâu đến hai trăm tuổi! Tốt nhất là còn trường thọ hơn cả rùa và ba ba, còn nữa, An An cũng muốn được trường thọ giống như ông nội, không thể để cho ông nội phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh......
Sau khi thắp xong nhang, bé mập lại lao tới: “Ông nội, đêm nay ăn cái gì? Thím Chu nấu đồ ăn ngon gì thế? An An muốn ăn bánh ngọt, có được không? Đương nhiên nếu có thể ăn kem thì không còn gì tốt hơn, ông nội dễ thương......” An An làm nũng, “Thân thể cháu bây giờ thật sự vô cùng khỏe mạnh rồi, ăn kem làm sao mà bị cái gì hàn khí nữa?”
Bị cháu gái làm nũng đến không còn cách nào, ông lão cố gắng giữ nguyên con mắt cho nó không cong lên, “Con gái không thể ăn nhiều đồ lạnh, nhưngthỉnh thoảng ăn một lần không sao, khụ, ông nội gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của cháu, nói lần này lên được năm bậc, hôm nay có thể ăn Häagen-Dazs...... Khụ, cũng chỉ có hôm nay......”
Ánh mắt bé mập tỏa sáng, “Thật sao?”
Bệnh nhân ngồi chờ khám bệnh trong quán mỉm cười nhìn hay ông cháu,con trai con dâu của An lão gia tử bị tai nạn xe, chỉ còn lại duy nhất một cô cháu gái này, may mày thuật của An lão gia tử cao minh, nuôi sống cháu gái cũng không có vấn đề gì, nghe nói thường xuyên có bệnh nhân đi xe hơi sang trọng từ thủ đô vượt đường xa đến tìm An gia gia để xem bệnh.
Nếu An An biết người chung quanh tán dóc về chuyện gì, cô khẳng định sẽ đắc ý dào dạt nói, chỉ xe hơi sang trọng thôi thì tính là cái gì, cô còn thường xuyên thấy có người lái máy bay tới đón ông nội đi xem bệnh nhân kìa, chẳng qua ông nội không cho phép cô nói ra, nói cái gì mà phải khiêm tốn.
An An vô cùng hạnh phúc ăn món kem cực kỳ ngon này, không biết vì cái gì, cô đặc biệt cố chấp với việc ăn uống, bụng nhất định phải được ăn no thật no , một khi bụng đói cô liền kịch liệt hoảng sợ, cảm giác kinh hoàng như thể mình có thể đói chết...... Có thể nói đồ ăn chính là thứ có thể bảo đảm cho hạnh phúc của cô! A a a, Häagen-Dazs ăn quá ngon, nếu như ông nội bằng lòng để cô đều được ăn mỗi ngày thì đời này có chết cũng không có gì đáng tiếc!
Trong mắt ông nội mang theo ý cười tràn đầy nhìn cháu gái trắng mập đang ăn kem cực kỳ vui vẻ, cháu gái này nuôi cũng thật dễ, 12 tuổi nhưng chẳng khác gì đứa nhỏ 3 tuổi, chỉ cần có đồ ăn ngon thì liền vui vẻ. Nhưng mà, An gia gia có chút sầu lo, cháu gái nhỏ có phải là sẽ bị quá...... hơi béo? Tuy rằng cháu gái nhỏ cũng không quá để ý về dáng người giống với mấy đứa nhỏ nhà khác, nhưng cho dù như vậy thì đến lúc dậy thì, quá béo cũng không phải là chuyện tốt gì đối với thân thể.
Nhìn cháu gái ăn xong kem rồi lại ngốn thêm hai cái đùi gà, lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc thỏa mãn, An gia gia im lặng một chút. Quên đi, có thể ăn là phúc, chờ đến khi cháu gái bắt đầu cảm thấy thích chưng diện rồi lại giảm cũng không muộn.
Ăn uống no đủ, An An ngáp một cái, tùy tay cầm lấy [ Bản thảo cương mục ] (1) lật lật, tuy rằng ông nội hy vọng An An có thể học Đông y với ông, nhưng An An cảm thấy nếu có một loại nghề nghiệp thích hợp nhất với cô, thì phải là – nhà phê bình ẩm thực! Chẳng qua An An là một đứa nhỏ hiếu thuận, vì để cho ông nội được vui vẻ, ngẫu nhiên cô cũng sẽ câu được câu mất xem xem sách thuốc.
(1): Là một từ điển bách khoa về dược vật của Trung Quốc, do thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu nhà Minh, được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y, có tổng cộng 52 quyển (theo wikipedia).
An An 12 tuổi bẹp miệng chảy nước miếng mà ngủ, trong mộng của cô nơi nơi là bánh ngọt ngon lành, chân gà mỹ vị, nước ngọt có ga và nước trái cây......
Trong lúc An An đang ngủ say mơ giấc mộng đẹp, một cơn mưa sao băng rơi xuống trên toàn thế giới, tại nhà xác trong bệnh viện, thi thể mất hết gần nửa cái đầu do tai nạn xe cộ xốc lên vải trắng trên người chui ra.
*******************
Tận thế năm thứ 3, trong căn phòng ấm của một căn cứ bí mật nào đó, đồ ăn bày đầy khắp nơi.
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo hết lần này tới lần khác vuốt ve một vật gì đó bị đậy lại bên dưới tấm thủy tinh, khi nhìn kỹ thì hóa ra đó là một củ khoai tây tròn vo, khiến cho người ta cảm thấy hết sức không thích hợp, hẳn là thứ mà đôi tay xinh đẹp này cầm nên là châu báu ngọc thạch mới đúng.
Nhưng điểm này cũng không kỳ quái lắm, bởi vì bây giờ là tận thế, lương thực quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.
“An An, con đừng chơi với khoai tây nữa, nếu muốn ăn thì đêm nay trong căn tin vẫn còn nhiều mà.” An gia gia càng ngày càng già yếu hô lên, “Lại đây giúp ông nội chuẩn bị thuốc tăng cường thân thể.”
An An 15 tuổi thở phì phò xoay qua, “Ông nội, người cũng không phải là không biết hương vị khoai tây ở căn tin là kiểu gì, còn nữa cháu không phải đang chơi, độc tố bên trong khoai tây này đã bị cháu loại bỏ gần hết, đem nó trồng ở trên đất không bị ô nhiễm, rất nhanh chúng ta sẽ thu được khoai tây ăn còn ngon hơn so với trước tận thế.”
An gia gia cúi đầu nhìn thuốc Đông y trồng trong phòng ấm, nói thầm, “Có thể ăn là được rồi, hiện tại chủ yếu xem sản lượng, ai còn đi quản hương vị làm gì.”
An An không thuận theo dậm chân, “Ông nội, hương vị khoai tây vừa chua vừa tanh, còn khó ăn hơn so với thuốc độc, bởi vì sau khi tận thế đồ ăn liền trở nên kỳ quái như vậy, cháu mới gầy đến nỗi không còn nhìn ra được hình dạng nữa.”
“Đồ ăn có độc tố thì cũng có sao đâu, dù sao sau khi tận thế thân thể mọi người cũng đều tiến hóa, không cần lo lắng trúng độc......” An gia gia có chút đau lòng nhìn An An gầy đến nỗi thắt lưng chỉ còn bằng hai nắm tay, chẳng qua may mà gầy thì gầy, thân thể cháu gái có phúc nhận được dị năng, nên vô cùng khỏe mạnh.
“Hừ!” An An hừ một tiếng,“Đúng thật nha, chính phủ chúng ta quả là nhìn xa trông rộng nha, trước tận thế mọi người đều có thói quen cho thêm vào đồ ăn các loại chất phụ gia hóa học, cho nên bây giờ chúng ta mới giống như thỏ, sống sót nhiều nhất, thích ứng nhanh nhất......” An An thối thối nói, “Nhưng mà cho dù trên trời trong nước dưới đất chúng ta không có cái gì là không ăn, nhưng hương vị đồ ăn biến thái đến như vậy, thậm chí đến bát đại thái hệ (1) mà cháu cũng không chịu được......”
(1): 8 món ăn truyền thống nổi tiếng của ẩm thực Trung Quốc, thuộc về 8 vùng miền khác nhau: Tứ Xuyên, Quảng Đông, An Huy, Sơn Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Hồ Nam, Chiết Giang
“Đồ ăn khó ăn cũng không sao, tất cả mọi người đều có đồ để ăn không sợ chết đói là được.” Ông nộivô cùng trấn định nói.
Loài người sau tận thế đã tiến hóa hơn, thân thể cường tráng hơn so với trước tận thế, nhất là người nào có được dị năng, thân thể một khi trúng độc đều sẽ tự động lọc rồi loại bỏ ra ngoài cơ thể, một người hai người làn da đều đẹp đến không thể tưởng tượng được, kết quả sau tận thế phần lớn người mang dị năng đều biến thành soái ca mỹ nữ.
Nhưng ông nội cảm thấy An An trở nên tinh tế thon thả tuyệt đối không phải bởi vì dị năng, mà là do cô rất kiêng ăn!
Năm đầu tiên sau khi tận thế, bởi vì nơi nơi là zombie mà quả thật mọi người khủng hoảng không nghĩ đến chuyện sản xuất lương thực, may mà vẫn còn lại một ít lương thực đã được dự trữ trước đây, nhưng không có bao nhiêu người nhận ra được những hạt giống bình thường lúc trước hoặc là sẽ chết đi hoặc là sẽ bị biến dị.
Tận thế năm thứ hai, các đại căn cứ được thành lập, vô số người dị năng thuộc hệ mộc thúc đẩy các loại hoa màu rau dưa cho nhanh chín, nên mọi người cũng không thiếu lương thực, điều duy nhất khiến cho người ta đau đầu là lương thực rau dưa bị thay đổi mùi vị, đa số nếu không phải trở nên vừa chua vừa chát thì chính là vừa tanh vừa hôi, bác gái nấu cơm ở căn tin thường xuyên té xỉu khi đang nấu, do bị mùi thối hun đến xỉu!
An An vô cùng kiên định nhìn về phía ông nội, “Mấy thứ khó ăn gì đó thì không nên gọi là đồ ăn!” Mấy thứ còn khó ăn hơn so với hoàng liên (một vị thuốc đắng) mà vẫn được gọi là đồ ăn sao?
Lương thực bị thay đổi mùi vị là do đất đai gặp phải phóng xạ do sao băng phát ra, may mà loài người gặp phải phóng xạ đó cũng biến dị theo, nên độc tính trong lương thực đối với loài người sau tận thế mà nói chỉ là chuyện nhỏ. An An thực cảm thán, nếu trước tận thế thân thể loài người cũng cường tráng được như vậy thì tốt quá rồi, dầu nước cống (1) phẩm nhuộm Sudan 1 (2) đều sẽ tuyệt đối cực kỳ bổ dưỡng nha! Mỗi một bữa cơm của loài người sau tận thế cũng đều có thể độc chết một con trâu trước tận thế!
(1): ‘Dầu nước cống’ là từ dùng để chỉ thứ dầu ăn được tinh chế từ nước cống và các loại thức ăn thừa được thu gom từ các nhà hàng.Theo các nhà khoa học Trung Quốc, “dầu nước cống” chứa nhiều kim loại và độc chất có sức phá hoại cơ thể con người gấp 100 lần Asen – thứ kim loại gây ra những làng ung thư ở nước này.
(2): dùng để nhuộm màu thực phẩm, có khả năng gây ung thư
“Ăn không chết người là được, cháu cũng đừng dùng dị năng để loại bỏ độc tố trong khoai tây một cách không bài bản như vậy......” An gia gia lắc đầu, có chút sầu lo, thế giới sau tận thế càng ngày càng tàn khốc, tuy loài người tiến hóa nhưng dường như vẫn không đuổi kịp sự tiến hóa của zombie và động vật, “Có thời gian không bằng nghiên cứu dược tính của mấy dược liệu biến dị này với gia gia, thuốc tăng cường thân thể đều phải dựa vào chúng nó .”
“Ông nội, không phải như thế.” An An cố gắng dùng chút dị năng nhỏ nhoi của mình loại bỏ độc tố trong củ khoai tây mà cô đang cầm trên tay, “Đúng là tế bào trên cơ thể loài người có thể đề kháng được độc tính, nhưng nếu như lương thực không có độc, tế bào trên cơ thể loài người nhất định có thể càng trở nên tốt hơn nữa......”
An gia gia không khách khí nói, “Mấy điều cháu nói cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi...... Hơn nữa dựa vào trình độ sử dụng dị năng để tinh lọc của cháu, đến khi thu được lương thực đã tinh lọc thì loài người cũng chết cả rồi, ông nội cảm thấy cháu vẫn nên học giỏi y thuật với ông nội đi, ông nội cũng sống không được vài năm nữa, aiz, nếu cháu không học được thành một thân bản lĩnh, đến khi ông nội đi rồi còn có ai có thể che chở cho cháu đây......” An gia gia vừa nghĩ tới tình cảnh của cháu gái nhỏ sau khi mình chết thì liền nóng lòng, ông đi đến trước bức tượng Quan Âm, cúi đầu hướng Bồ Tát cầu nguyện: Bồ Tát, cả đời tôi theo nghề thuốc, cứu đượcvô số người, chiếu theo công đức xin Người che chở cho cháu gái tôi được vĩnh viễn bình an tự tại! Nếu được như vậy thì giá nào tôi cũng nguyện ý trả......
An An cúi đầu nhìn khoai tây trên tay, dị năng hôm nay của nàng đã dùng hết, nhưng cô có dự cảm khoai tây này rất nhanh sẽ trở nên càng ngon càng dinh dưỡng hơn so với trước tận thế.
Khả năng chữa bệnh khác với dị năng thúc đẩy lương thực nhanh lớn của hệ mộc, dị năng của An An thường xuyên làm cho những người mang dị năng khác tự tin và có cảm giác mạnh mẽ về sự ưu việt. Dị năng của nàng tuy rằng cũng có thể cứu người, nhưng những người mang dị năng thuộc hệ mộc khác, cho dù trên ngực có bị thủng một lỗ như cái động thì vẫn trị khỏi, về phần cô, ha hả, miệng vết thương do bị kim đâm thì vẫn còn có thể trị được...... Những người mang dị năng thuộc hệ mộc khác có thể thúc giục ra một gốc cây cải trắng trong vòng 1 tiếng, mà An An, đừng nói hai ba ngày, cho dù mười ngày nửa tháng thì hạt giống vẫn cứ là hạt giống, chỉ là độc tố bên trong ít hơn mà thôi.
Đây là nguyên nhân khiến An gia gia lo lắng, chính là dị năng của cháu gái cực kỳ hiếm có, nhưng cũng cực kỳ vô dụng, hai năm trời cũng vẫn không thể tẩy trừ độc tố trong một củ khoai tây, dị năng như vậy......
Lão nhân thở dài một hơi, ông chỉ có thể cố gắng phát minh chất lỏng giúp tăng cường thân thể, hy vọng căn cứ xem xét những cống hiến của ông mà có thể chiếu cố đến sau khi cháu gái ông qua đời.
An An là một đứa bé ngốc chỉ biết sống vô tư vô lự, nàng cảm thấy thiên hạ không có dị năng nào là không có ích, chỉ là phải xem xem ngươi dùng như thế nào mà thôi, khi cô phát hiện dị năng mà ở trong mắt người khác là vô dụng của mình có thể giải trừ độc tố trong hạt giống thực vật, thực sự là cô mừng như điên, cho dù chậm cũng không hề gì, cho dù cô mất hai năm cũng không thể tẩy trừ độc tố trong một củ khoai tây, nhưng cô tin tưởng vững chắc vào sự kiên trì bền bỉ, sớm hay muộn thì cũng có một ngày cô sẽ thành công.
******************
Tận thế năm thứ tư, loài người liên tiếp bại lui trước zombie, cuối cùng An gia gia đã có thể chế tạo ra thuốc tăng cường thân thể tốn ít chi phí hơn nhưng có tác dụng cao hơn, mỉm cười mà đi.
Tận thế năm thứ năm, sau khi An An lau khô nước mắt thì vùi đầu vào nghiên cứu, rốt cuộc tìm ra được phương pháp dùng dị năng hệ mộc để tẩy trừ độc tố trong hạt giống, cũng chứng minh được nếu ăn thức ăn không có độc trong thời gian dài, trình độ cường hóa của thân thể loài người sẽ càng cao.
An An vui tươi hớn hở ăn một chén mấy viên gạo nếp có vẻ càng ngon càng dinh dưỡng hơn sau khi đã được loại bỏ độc tố, cô cảm thấy núi lại xanh nước lại trong trở lại rồi, cuối cùng đồ ăn cũng giống như đồ ăn, sau đó...... Không có sau đó, bởi vì An An đã chết, bị nghẹn gạo nếp nắm mà chết.
Nhiều năm sau, thủ lĩnh của chính phủ liên hiệp vô cùng đau đớn xót xa tưởng niệm An An, bởi vì nhờ dị năng riêng biệt và nỗ lực mấy năm của nàng, mà phần lớn độc tốc trong hạt giống thực vật đã được tẩy trừ, những cây thực vật không có độc tố nên tiến hóa càng ngon càng dinh dưỡng, khiến cho cơ thể loài người tiến hóa với mức độ mạnh, cuối cùng đả bại được zombie, công lao của nàng vô cùng to lớn, loài người trên toàn thế giới sẽ luôn luôn ghi nhớ sâu sắc công lao và thành tích của nàng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vở kịch nhỏ:
Sách sử: An An quả là người có tầm nhìn xa, trông rộng, ánh mắt của nàng đều hướng về tương lai của nhân loại, nàng lo lắng cho thiên hạ, dám làm người đi tiên phong, trước nàng vì thiên hạ lo lắng mà lo lắng theo, sau nàng vì thiên hạ vui vẻ mà vui vẻ theo…… Chính bởi vì những đức tính quý giá đó mà nàng mới trở thành người cứu vớt cho nhân loại!
An An:...... Kỳ thật ta chỉ là muốn được ăn ngon hơn một chút mà thôi.