Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 41: Chương 41




Edit: Diệp Nhược Giai​

Tuy đang mùa hè, nhưng vào sớm tinh mơ vẫn còn khá lạnh, khiến Thập Lang nhập nhèm tỉnh ngủ, mắt vẫn nhắm nghiền, tay mò mẫm kéo chăn định quấn mình lại cho ấm, nhưng chả hiểu sao chăn nặng trình trịch, hắn kéo kiểu gì cũng không nhúc nhích.

Thập Lang không tình nguyện mở mắt, thấy ngay một con heo béo đang khò khò nằm ngay bên cạnh hắn.

“Cút cho ta!” Không thể nhịn được nữa, Thập Lang một cước đạp bay Thiên Bồng Nguyên Soái xuống giường, “Sau này không được phép lên giường của ta nữa!”

Bị đạp văng xuống đất, Trữ Bị Lương éc éc gào to. Trên đất có trải thảm, nó không bị đau lắm, nhưng bài học kinh nghiệm hàng ngày nói cho nó biết, nó kêu càng thảm, chủ nhân sẽ càng nương tay.

Thập Lang béo núc ních trừng mắt lạnh nhìn con heo chết tiệt cũng béo núc ních kia, “Trữ Bị Lương, mai mốt ngươi mà còn dám leo lên giường ta nữa, ta liền xẻo thịt ngươi làm heo mười tám món.” Khi Thập Lang thích nó thì sẽ gọi là Thiên Bồng Nguyên Soái, nhưng một khi đã gọi nó là Trữ Bị Lương, heo sữa hương biết ngay nó chỉ còn nước ngoan ngoãn vâng lời cụp đuôi làm heo.

Trữ Bị Lương cụp tai, bộ dạng ủ rũ như đang tự kiểm điểm, lót tót bám theo sau mông Thập Lang.

“Không phải ta đã chuẩn bị chỗ ngủ cho ngươi rồi à, loại thảm tốt nhất, hàng ngày lại còn có người đổi chăn cho, ngươi còn bất mãn gì nữa chứ......” Hạ nhân trong phủ nguyên soái cũng chưa nhận được đãi ngộ tốt đến mức đó có biết không?

Éc éc, Trữ Bị Lương kháng nghị: Người ta cũng muốn ngủ giường.

Thập Lang đi phía trước nói, “Muốn ngủ giường? Một con heo ngủ giường còn là heo sao?”

Heo sữa hương ngẩng đầu tiếp tục “éc éc”, người ta muốn ngủ với người mà, chủ nhân.

Thập Lang tiếp tục lảm nhảm: “Muốn ngủ cùng ta cũng không được. Nếu bị kẻ khác biết được ta ngủ cùng với một con heo, vậy mặt mũi ta còn biết để nơi mô nữa? Bọn họ sẽ hạ thấp phẩm cách của ta xuống ngang hàng với heo……”

Vinh Nhị không cẩn thận thức dậy sớm, nghe được toàn bộ những lời này, trầm mặc nhìn một người một heo, hai loài khác nhau nhưng về mặt phương diện giao lưu thì có vẻ hoàn toàn không gặp khó khăn gì. Hắn rất muốn nói: Thập Lang, phẩm cách của đệ vốn đã thấp giống Trữ Bị Lương rồi.”

“Buổi sáng tốt lành, Vinh Nhị ca.” Thập Lang mỉm cười nhìn hắn, “Chúng ta đến chỗ Thập Nhất Nương ăn sáng đi. Hôm qua trù nương thử làm một món điểm tâm mới, ngon đến nỗi Thiên Bồng Nguyên Soái cũng không dừng mõm được, đệ đã trông mong từ hôm qua đến giờ rồi. Trữ Bị Lương chết tiệt cũng không thèm chừa cho ta một tẹo nào...... Uổng công ca ca ta đối đãi với ngươi tốt đến thế.” Nghĩ đến đây, Thập Lang tức giận không chịu nổi, đạp qua thêm một cước.

Vốn dĩ đang dương dương tự đắc vì được khen, heo nhỏ éc éc gào to, chạy nhanh như chớp: Có ai không, cứu heo với!

Nhìn bóng dáng béo như nhau của một người một heo, khóe miệng Vinh Nhị hết co lại giật: Đây gọi là chủ nào tớ nấy sao? Không đúng, hay đó gọi là huynh đệ oánh nhau?

***********************************

“Éc éc......” Vẻ mặt heo sữa hương ghét bỏ dùng móng heo của mình đẩy mâm đồ ăn ra, một nha hoàn mặt mày trắng nõn búi tóc hai bên ủ rũ cúi đầu, “Dở đến thế à?”

Vẻ mặt nữ đầu bếp béo như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi mình, “Nhỏ mập, con nhìn đi, đồ ăn con làm đến heo cũng không thèm ăn.”

Nhỏ mập buồn bực nói thầm, heo khác chắc chắn là cầu còn không được, còn Trữ Bị Lương chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi, heo thành tinh trên đời này cũng chỉ có một con nằm ườn ngay trước mắt này thôi.

“Nào, Trữ Bị Lương, nếm thử món điểm tâm ta mới làm xem.” Nữ đầu bếp béo tươi cười nhìn heo nhỏ, bê một mâm điểm tâm tới đặt trước mặt nó, Trữ Bị Lương được người người hâm mộ, vô cùng miễn cưỡng mà nếm nếm, hương vị cũng tạm, nó đành hạ giá mình xuống một chút ăn một hai khối coi như cho bà chút mặt mũi vậy.

“Quả nhiên, ta đã nói là phải dùng mật mà, không thì mùi vị sẽ không đúng nữa.” Nữ đầu bếp béo tự lẩm bẩm, sau đó lại tươi cười nhìn Trữ Bị Lương, “Ngày mai ta lại thay đổi một chút, đến lúc đó lại phải làm phiền ngươi tiếp.”

Heo nhỏ hừ một tiếng, cất bước về phía vườn rau, thức ăn ngon nhất còn nằm trong vườn rau kia kìa, chỉ tiếc là nó không được ăn.

Từng tia từng tia nắng mặt trời chiếu xuống quả dưa chuột lóng la lóng lánh thoạt nhìn vừa mọng nước vừa ngon lành, Trữ Bị Lương chảy nước miếng tí tách, Trương bá làm vườn cùng đám hạ nhân nhìn nó chòng chọc như hổ rình mồi. Đây đã là chuyện xảy ra như cơm bữa rồi, mỗi ngày bọn họ đầu phải đấu trí đấu dũng với con heo chết tiệt này, khổ lắm có biết không!

Tận đến khi sắp chuẩn bị ăn tối, Trữ Bị Lương mới lưu luyến không rời mà nhấc móng bước đi.

***************************

“Thập Lang, rau của các con trồng khi nào thì hái được?” Lúc đang ăn tối, Phương thị tò mò hỏi, “Ta nghe nói, ngày nào Trữ Bị Lương cũng phải đến đó nhìn rồi để lại một bãi nước miếng ở đó.”

Thập Lang hớn hở mặt mày, “Chắc trong vòng hai ngày nữa là hái được rồi.”

Tôn thị hài lòng nhìn Thập Nhất Nương, “Ta nghĩ rau mà Thập Nhất Nương trồng nhất định là ngon nhất thiên hạ, tiếc là mấy ca ca của con không ăn được, đường xá xa quá, không bảo quản được.” Ngày hè nóng nực thế này, đợi đến được Du Thành thì bảo đảm là hư hết rồi.

“Có thể làm đồ chua.” Hai mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, nói, “Con muốn để cho mọi người ai cũng ăn được rau con trồng.” Lúc đó ca ca đồng ý cho nàng trồng rau mà vẻ mặt vẫn như thể thôi thì đành thế, nhưng nàng nghĩ chỉ cần hắn nếm qua rau nàng trồng rồi, nhất định sẽ thay đổi chủ ý.

Phương thị ôn nhu nhìn Thập Nhất Nương, “Đây quả là một ý tưởng tốt, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ cực kỳ vui sướng.” Du Thành không thiếu thịt, ngựa chết trận, trâu dê cướp được rất nhiều, nhưng Du Thành thiếu rau dưa, chỉ là đường xá quá xa không gửi được, nhưng làm đồ chua thì quả thật là một biện pháp hay.

*******************************

Đến hôm thu hoạch rau, Tôn thị Phương thị cùng Vinh Phượng thị đều hết sức nể mặt mà đến thăm vườn rau của bọn nhỏ.

“Nhị Lang, lần đầu tiên mẹ phát hiện ra con giỏi như vậy đó!” Ánh mắt Vinh Phượng thị tràn đầy cảm động, nhìn con trai mình thay đổi hẳn từ khi đến Tây bắc, “Không bao lâu nữa cà tím này cũng đủ lớn rồi, con vẫn còn nhớ là mẹ thích ăn cà tím nhất à?”

Mặt Vinh Nhị đỏ bừng bừng, lắp bắp nói, “Con...... không phải...... không phải vì mẹ, chẳng qua là do cà tím dễ trồng mà thôi......”

Thập Nhất Nương quăng một quả dưa chuột sang, “Vinh bá mẫu, Vinh Nhị ca đang xấu hổ đó.” Tiếp đó quay sang hung dữ nhìn Vinh Nhị, “Vinh Nhị ca, không phải muội đã nói rồi sao, làm người phải thẳng thắn một chút, ngạo kiều (1) quá không ai thèm làm bạn đâu.”

(1) Ngạo kiều: Chỉ người bên ngoài làm bộ lạnh lùng, cao ngạo nhưng bên trong lại hay ngại ngùng xấu hổ, rất ôn nhu. Nói đơn giản là ‘ngoài lạnh trong nóng’.

Tuy rằng không biết ngạo kiều nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không phải từ gì hay ho, Vinh Nhị cầm lấy quả dưa chuột bị quăng tới, làm như lơ đãng đưa cho Vinh Phượng thị, “Dưa chuột sống cũng ăn được đó. Trời đang nóng, mẹ ăn giải khát đi.” Nói xong, Vinh Nhị đỏ mặt quay đầu đi, tiếp tục hái dưa chuột.

Vinh Phượng thị cười khanh khách nhìn con mình, mắt đầy ôn nhu, Vinh Nhị bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, kéo nón nhìn lên mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, không khỏi nhỏ giọng nói thầm, “Nắng hôm nay gắt quá, bảo mẹ đừng tới mà cũng không nghe, xong đến tối lại gào lên kêu mình bị phơi nắng đen.”

Một đám người vui vẻ hái dưa chuột tươi ngon, còn Trữ Bị Lương bị xích một bên như con cún, không chịu thua cuộc, vẫn cố gắng lao mình lên trước. Ô ô, ta cũng muốn được ăn đồ ngon

~~Éc éc, thật quá đáng, rõ ràng nói là khi nào rau ăn được thì sẽ chia cho người ta một ít, í, hình như dây thừng hôm nay không quá chặt?

Thấy Trữ Bị Lương vì dưa chuột mà vật lộn với dây thừng, mọi người biết rõ Trữ Bị Lương chết tiệt này có cái tính thối tha là không phải đồ ngon không ăn, nên đều cảm thấy dưa chuột này nhất định là có một không hai, không thì con quỷ heo này sẽ không thèm đến mức đó.

Tôn thị là người đầu tiên nhịn không được, bảo người ta rửa sạch dưa chuột, lấy khăn tay lau qua rồi cho vào trong miệng, “Ăn ngon!”

Mới chỉ cắn một ngụm, Tôn thị liền ngừng không được, nhoáng một cái ăn sạch hết một quả dưa chuột. Thấy bà ăn say sưa như vậy, Phương thị cùng Vinh Phượng thị cũng bảo nha hoàn rửa dưa chuột đem chia cho mấy người ở đây.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy tiếng răng rắc rột rột nhai cắn dưa chuột. Thập Lang hoàn toàn say mê, đây thật sự là dưa chuột à? Cảm giác này, vị ngọt lịm này......

Tôn thị ăn xong một quả dưa chuột mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, phong thái phu nhân của bà...... Thôi quên đi, dù sao cũng đâu có nam nhân nào khác ở đây, “Thập Lang, hái thêm nữa đi, không đủ ăn.”

“Vâng.” Thập Lang vỗ vỗ bụng, dưa chuột ngon thế này thì hắn cảm thấy ít nhất phải ăn mười quả tám quả mới đủ, đang định xoay người đi hái dưa chuột thì, “Trữ Bị Lương!” Tiểu trắng mập Thập Lang hung tợn trừng mắt nhìn heo nhỏ hồng phấn thừa dịp người làm vườn không chú ý mà đột kích về phía vườn rau, hắn xông lên định túm đuôi nó, đùa à, lỡ dàn dưa chuột bị nó đụng trúng thì sao, “Đứng lại cho lão tử, ta muốn nướng ngươi lên ăn!”

Trữ Bị Lương nhảy dựng lên cắn một quả dưa chuột rồi quắn đít chạy, rất có tư thái như kiểu nguyện chết vì một quả dưa chuột.

Không hổ là heo nhỏ thoát chết từ trong tay nữ đầu bếp béo, chạy trốn rất lành nghề. Thập Nhất Nương cảm thán, xem ra sau này không cần lo lắng cho an nguy của Trữ Bị Lương nữa rồi, người muốn ăn nó phải luyện chạy marathon mới được.

Thập Lang nhìn dàn dưa chuột bị nó đụng đến nghiêng lệch, tức đến phát run, may mà cái dàn hắn dựng khá chắc, chứ lỡ mà bị đổ xuống thì mấy cây dưa chuột này còn sống nổi mới là lạ.

“Nếu nó đã thích ăn dưa chuột như vậy, thì tối nay chúng ta dứt khoát làm món thịt heo xào dưa chuột đi, để cho nó chết được nhắm mắt!” Thập Lang tức nổ phổi nói, “Ta nghĩ heo được nuôi lớn bởi nhiều thức ăn ngon như vậy, mùi vị chắc chắn là còn ngon hơn dưa chuột này.”

Vinh Nhị ha ha hai tiếng, đối với thằng bạn tốt đi phân cao thấp với một con heo, hắn cũng bó tay rồi. Chỉ là, ai mà còn nói với hắn heo rất vụng về nữa, hắn liền phun vào mặt người đó, mợ nó chứ, heo là một loàn động vật sắp thành tinh đó biết không.

Thập Nhất Nương nói một cách rất thực tế, “Thập Lang ca, thịt bò xào dưa chuột ăn rất ngon, chúng nó là trời sinh một đôi, xào với thịt heo không ngon bằng.”

Tôn thị đang tao nhã đứng cắn dưa chuột ở một bên mỉm cười, “Ta cảm thấy dưa chuột này ăn không cũng đã ngon rồi, sợ xào chung với thịt, ngược lại làm mất đi vị của nó ấy chứ.”

Thập Nhất Nương lắc đầu, “Cho một ít thịt bò vào, làm dưa chuột xào thịt bò đi, nấu cả canh dưa trứng nữa, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể thiếu món gỏi dưa chuột.”

************************************

Quả nhiên, thức ăn tối hôm đó khiến mấy người vui sướng không thôi, toàn hướng đũa đến chào hỏi mấy dĩa dưa chuột do ba đứa nhỏ trồng, còn thịt nướng thì bị ngó lơ không ai thèm để ý tới.

Gỏi dưa chuột sau khi trộn được để lạnh một lúc, vị ngọt được tăng lên đến hai ba lần, thanh thuần thơm mát, cảm giác như là đã được ngâm trong quỳnh tương ngọc dịch vậy, mỗi một lần ăn vào là một lần hưởng thụ, dạ dày căng đến mức tối đa.

Dưa chuột xào thịt bò, thậm chí thịt bò như cũng được lây dính hương thơm, ăn ngon hơn hẳn. Còn về phần canh dưa trứng thì không cần phải nói, một giọt cũng không còn.

“Ăn ngon, thật sự là quá ngon.” Tôn thị lưu luyến buông đôi đũa xuống.

Vinh Nhị, Thập Lang cùng Thập Nhất Nương đều vuốt bụng nhỏ, giống như ba con heo nhỏ. Trải qua mấy tháng ăn no ngủ kỹ, người Thập Nhất Nương bây giờ tròn vo như quả bóng, tuy do khung xương nhỏ nên thoạt nhìn không đến nỗi quá béo, nhưng chỉ cần ôm một cái là biết, toàn thân giống kẹo marshmallow, mềm nhũn đầy thịt, Tôn thị cùng Phương thị thực sự là yêu thích không buông tay.

Vinh Phượng thị cũng hết sức hài lòng, con mình thoạt nhìn không còn béo như trước nữa, bây giờ cơ thể rắn chắc hơn, cũng cao hơn một chút, hay là đất đai ở An phủ có thể đặc biệt nuôi dưỡng người?

Thập Lang vỗ vỗ lên cái bụng rung rung đầy mỡ của mình, hắn thật khinh bỉ Vinh Nhị Lang, ăn nhiều mà chả được tí thịt nào, đúng là quá có lỗi với đám rau củ mà bọn họ vất vả trồng ra, có lỗi với lúa gạo mà mấy bác nông dân cực khổ gieo hạt cày cấy, cũng có lỗi với vô số đồng loại của Trữ Bị Lương nữa chứ. Có thể là do trồng rau thực sự rất vất vả, Thập Lang ngược lại càng thêm yêu quý mớ thịt béo của hắn. Nếu nói theo ngôn ngữ của hắn thì, để nuôi ra một thân mỡ núc ních như hắn đã phải hao tốn biết bao nhiêu lương thực thóc lúa chứ, vì không muốn làm cho cho chúng nó thất vọng, hắn cần phải biết quý trọng mồ hôi, máu và nước mắt của người nông dân trên người hắn, chính là --- một thân mỡ béo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.