Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 51: Chương 51




Edit: Diệp Nhược Giai​

Chùa cổ ngàn năm núp mình trong tầng tầng lớp lớp cổ thụ, chỉ có thể loáng thoáng thấy mái hiên trang nghiêm, trong màn đêm thoạt nhìn như cung điện trên thiên đình.

Nửa đêm, tiếng chuông chùa thong thả kiên định vang lên, thần bí xa xôi như từ trên trời vọng xuống.

Quan Chân tuấn mỹ thánh khiết như thiên tiên thở ra một hơi, nhìn bầu trời đầy sao, cầm theo một ngọn đèn lồng chậm rãi đi lên tầng cao nhất của lầu ngắm sao. Chùa miếu bình thường không có lầu ngắm sao, nhưng chùa cổ ngàn năm Tướng Quốc tự thì ngoại lệ, vì có Phổ Tuệ thiền sư --- quốc sư thần bí nhất của Đại Hạ.

Đến khi Quan Chân bò lên được đến lầu ngắm sao cao vút tận mây, bầu trời càng tối hơn, sao dần dần ít đi.

“Sư phụ.” Quan Chân ân cần nhìn lão hòa thượng mặc một thân áo trắng đang đứng im như tượng ngửa đầu nhìn sao.

Lão hòa thượng già yếu đến mức trên mặt đều là nếp nhăn, ánh mắt đục ngầu, hình như không để ý có người đến, chỉ lẳng lặng nhìn ánh sao càng ngày càng sáng trên bầu trời đêm.

Quan Chân đi lại gần, chắn gió cho lão hòa thượng, mùa thu kinh thành vẫn rất nóng bức, nhưng Tướng Quốc tự nằm trên núi, lầu ngắm sao lại cao chót vót, gió thổi như muốn bật cả người đi. Gió mạnh như thế, đối với một ông lão gần đất xa trời mà nói, là khó có thể chịu nổi.

“Đế tinh...... Phúc tinh trên không......” Khóe miệng lão hòa thượng hơi động đậy, giọng nói kích động, “Đế tinh lấp lánh, phúc tinh sáng ngời, họa lớn của Đại Hạ chúng ta rốt cuộc cũng qua rồi......”

Quan Chân kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhất thời ngưng thở, “Quả thực...... Sao đế tinh mới......” Trình độ xem sao của hắn không bằng sư phụ, nhưng vẫn thấy được sao đế tinh lập lòe chiếu sáng trong không trung, tinh tượng vốn hỗn loạn bây giờ đã dần dần rõ rệt, chính là báo hiệu cho một thời kỳ thái bình thịnh thế! Quan Chân kích động đến khó có thể kiềm chế.

Lão hòa thượng cười ha ha, lại bỗng nhiên khóc lớn, giống như bị điên vậy, “Tương lai của nước Đại Hạ ta còn có thể kéo dài thêm gần hai trăm năm, Phổ Tuệ ta không phụ tổ tiên Tư Đồ thị......”

Quan Chân sợ ông vui sầu quá mức sẽ gây bất lợi cho thân thể, vội vàng tiến lên đỡ ông xuống lầu, “Đây đều là công lao của sư phụ, sư phụ phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt......”

“Khụ khụ...... Không phải......” Lão hòa thượng bấy giờ mới phát hiện mấy ngày qua mình liên tục xem tinh tượng, thân thể suy yếu vô lực. Ông dùng ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Quan Chân, “Đây không phải là công lao của ta, mà là công lao của phúc tinh An Thập Nhất tiểu thư.”

Quan Chân cũng nghiêm túc lên, hắn biết sư phụ vì bị phản phệ cộng thêm áy náy mà mấy năm nay ngày càng gầy yếu, chỉ còn da bọc xương, “Vâng, đây đều là số mệnh của An Thập Nhất tiểu thư, cho nên sư phụ, chúng ta sẽ bù lại cho nàng.” Trước khi bù lại hết cho những thiệt thòi của nàng, sư phụ nhất định không được chết.

“Bù lại? Khụ khụ...... Bù lại thế nào cũng không đủ......” Lão hòa thượng phiền muộn vô cùng, cố gắng áp chế cơn ngứa nơi cổ họng, “Chẳng qua, thiên đạo đều tuân theo quy tắc này. Ta đoạt số mệnh của nàng, thiên đạo sẽ bù vào, đơn giản gắn số mệnh nàng với Đại Hạ...... Sau này, nàng vinh Đại Hạ vinh; nàng tổn hại, Đại Hạ vong......”

Quan Chân sợ hãi, “Nếu nói như vậy, tức là nếu ngày sau An Thập Nhất tiểu thư có tâm tư gì khác, hoặc là bị ai đó lợi dụng......”

Lão hòa thượng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đừng lo lắng quá, với tính cách của An Tam gia, nữ nhi của ông ta không phải là hạng người có tâm tư bất chính...... Huống chi mọi chuyện đều đã có an bài của nó......” Lão hòa thượng thần bí cười cười, “Quan Viễn ở đâu?”

“Quan Viễn?” Quan Chân đang lòng dạ rối bời, hơi hoảng hốt nói, “Hiện giờ thân thể của Tư Đồ Nhị công tử đã khá hơn, một lòng muốn quy y theo Phật.”

Lão hòa thượng cố sức bước xuống cầu thang, thở hồng hộc. Ông không còn sống được bao lâu, nhưng nhìn thấy Đại Hạ phồn vinh, ông cũng yên lòng nhắm mắt, “Sau này không còn ai tên là Tư Đồ Nhật Diệu nữa, chỉ có Quan Viễn.”

Quan Chân nghiêm nghị trả lời, “Vâng.” Sư phụ dùng cách giấu giếm ý trời, để cho Tư Đồ Nhật Diệu “chết đi”, Quan Viễn sống tiếp, mặc kệ là trong mắt người đời hay là dưới sự dò xét của thiên đạo, trên đời này không còn Tư Đồ Nhật Diệu nữa.

“Tùy hắn đi, nếu Quan Viễn quy y cửa Phật cũng là một chuyện may mắn.” Lão hòa thượng nói.

Quan Chân còn đang suy nghĩ về vị sư đệ Quan Viễn mới có, người vừa đoạt lại tánh mạng từ trên tay ông trời này, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, sắc mặt tái nhợt, “Sư phụ, tân đế tinh của Đại Hạ vừa mới xuất hiện, Đại Hạ sẽ nghênh đón một trăm năm phồn vinh, vậy Thái tử......” Thái tử Tư Đồ Tinh La bị trúng độc, tuy rằng độc đã được giải, nhưng thân thể bị tổn hại sâu sắc, không phải là tướng trường thọ...... Có phải như vậy tức là trong mắt thiên đạo, hắn cũng chỉ là một người chết? Nói như vậy, đế vương tiếp theo của Đại Hạ không phải là...... Tư Đồ Tinh La?

Lão hòa thượng nhìn hắn đầy thâm ý, “Yên tâm, Thái tử chắc chắn là Tư Đồ Tinh La, trong tương lai hắn sẽ là một đại đế vương tài đức sáng suốt nhất của Đại Hạ. Chỉ cần có phúc tinh làm bạn......”

Quan Chân giật mình, “Thì ra là thế...... Trách không được sư phụ cũng không lo lắng......” Nếu tơ hồng trên người An Thập Nhất tiểu thư thắt vào Thái tử, vận mệnh của nàng lập tức liên quan đến vận mệnh Đại Hạ, căn bản không cần lo lắng số mệnh của nàng phản lại vận mệnh Đại Hạ.

Lão hòa thượng nằm trên giường, tuy mệt mỏi cực kỳ nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ, “Quan Chân, sư phụ không còn sống được bao lâu, mọi chuyện sau này nhờ cả vào con. Nhớ kỹ, tương lai mặc kệ có chuyện gì xảy ra, con nhất định phải đứng về phía An Thập Nhất tiểu thư, đây là sư phụ nợ nàng, cũng là Đại Hạ nợ nàng......” Giọng nói nhỏ dần. Trước khi ông chết nhất định phải nhìn thấy An Thập Nhất tiểu thư, nếu có thể, ông sẽ bù lại bằng hết sức mình, cho dù đời này không giải quyết được nhân quả này, vẫn còn kiếp sau.

************************

An Tam Lang trầm tư nhìn lúa mì bị lúa mạch ép tới mức phải cúi đầu, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy lúa mạch nào no đủ như vậy.

“An Tam ca, huynh xem, đây là lúa mạch mà bọn đệ trồng ra.” Vinh Nhị đội nón do cỏ bện thành, thoạt nhìn hoàn toàn giống một lão nông dân, vô cùng tự hào nói, “Đệ đã hỏi rất nhiều người, bao gồm cả lão nông dân có kinh nghiệm nhất. Bọn họ đều nói cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ruộng lúa nào có sản lượng cao như vậy, thu hoạch gấp khoảng bốn lần so với bình thường.” Ánh mắt Vinh Nhị nóng bỏng nhìn thửa ruộng lúa như đang nhìn bạc.

Thập Lang cũng đắc ý ưỡn cái bụng tướng quân của mình, “Đệ đã thương lượng với Vinh Nhị ca rồi, sẽ tuyên truyền biện pháp làm ruộng của chúng ta ra ngoài, nếu ruộng lúa trong thiên hạ đều có thể tăng thêm bốn lần, vậy người chịu đói trên thế gian này cũng sẽ ít hơn.” Trên đời không có đói khát, thái bình thịnh thế liền nằm trong tầm tay.

Đôi mắt trong suốt trên khuôn mặt trái táo của Thập Nhất Nương cong lên như trăng non, “Vậy mọi người đều có thể ăn bánh nướng tốt nhất.” Mùi vị của món bánh oa oa đầu nghẹn cổ kia, nàng vẫn còn nhớ rõ lắm.

An Tam Lang dùng ánh mắt tán dương nhìn ba đứa nhỏ, “Làm tốt lắm. Người xưa nói, người có chí không quan tâm tuổi tác, các đệ muội làm được rất tốt. Vinh tiểu thúc nói thật đúng, các đệ muội nên viết một quyển sách nông lưu truyền thiên hạ.”

Ba người dương dương tự đắc ngẩng cao đầu, giống như đại tướng quân đánh thắng trận, ngay cả Thập Nhất Nương, kẻ căn bản sẽ không xuất hiện ở trong sách cũng không ngoại lệ.

An Tam Lang nhịn không được ôm lấy muội muội, hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó mặt táo béo mập trắng nõn tươi cười, ngọt ngào hơn cả quả hồng trên cây.

Vinh Nhị cùng Thập Lang liếc nhau, đi theo phía sau bọn họ. Vinh Nhị thở dài, An Tam công tử không tránh khỏi quá thương yêu muội muội rồi. Nghe nói huynh đệ An gia đều thương muội muội đến tận xương, tương lai ai mà muốn kết hôn với Thập Nhất Nương nhất định là xui xẻo thôi rồi, có một đống anh vợ bao che khuyết điểm đến thế cơ mà.

“Ca ca, hôn nữa đi.” Tiếng cười của Thập Nhất Nương còn thanh thúy hơn cả tiếng chim hót, vô cùng đáng yêu, “Đến khi Thập Nhất Nương lớn hơn chút nữa, ca ca không thể hôn.”

Giọng An Tam Lang có vẻ không vui, “Vậy đến lúc đó ai có thể hôn Thập Nhất Nương?”

“Đương nhiên là phu quân tương lai của Thập Nhất Nương rồi.” Thập Nhất Nương hùng hồn nói, thời này đâu có giống như người ngoại quốc lấy nụ hôn thay lời chào hỏi, mà là bảy tuổi nam nữ không được ngồi chung bàn đó.

An Tam Lang trầm mặc, sau đó hung tợn nói rít ra từ trong kẽ răng, “Vậy Thập Nhất Nương vẫn nên lớn chậm một chút thì hơn. Ca ca có nuôi muội nữa cũng không sao, nhất định đừng có lớn quá nhanh.”

*********************

Nắng thu xuyên qua kẽ lá, đậu lại trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Sáng sớm Thập Nhất Nương chợt nghe thấy tiếng chim hót, mở cửa sổ ra, không khí tươi mát thổi tới, nhìn quả hồng trên cây ở xa xa, chim nhỏ ríu rít nhảy trên nhánh cây, mổ mổ quả hồng ngọt. Thập Nhất Nương hít sâu luồng không khí trong lành, một loại kích động khó hiểu nảy sinh trong lòng, khiến lồng ngực nàng như nở ra.

“Tiểu thư, người đã đủ xinh rồi.” Ma ma nhìn Thập Nhất Nương loay hoay soi gương mãi mà vẫn không hài lòng, mở lời khuyên nhủ. Tiểu thư đã thay đổi bốn năm kiểu tóc rồi.

“Nhưng không có kiểu nào khiến cho tóc của ta thoạt nhìn dày một chút à?” Thập Nhất Nương nhíu mày, trước kia tóc nàng vừa vàng vừa ít, trong gần hai năm qua, Lộ ma ma xoa thuốc mỡ cho nàng hàng ngày, cùng với ăn mè đen, nên tóc bây giờ đen hơn, chỉ là vẫn chưa đủ dày.

Lộ ma ma trìu mến nhìn tiểu thư ngồi trước gương oán giận tóc mình không đẹp, thật sự rất giống Chỉ tiểu thư.

“Tóc tiểu thư rất mềm rất mảnh, nên thoạt nhìn mới ít như thế.” Xuân Lan an ủi, “Loại tóc này nhìn rất đẹp, đen mềm như tơ lụa ấy.”

Vẻ mặt Thập Nhất Nương đau khổ, “Nhưng ta hy vọng tóc có thể thật dày......” Ở cổ đại, bất cứ kiểu tóc nào cũng phải có nhiều tóc thì khi bới lên nhìn mới đẹp, tóc ít thế này phải dùng tóc giả mới búi được, nàng không khoái chuyện đó lắm.

“Tiểu thư, yên tâm, ma ma có một bài thuốc mà hồi trước mẹ của người từng dùng, cực kỳ có tác dụng. Mai mốt tóc chắc chắn rất dày.”

Bài thuốc của mẹ? Ánh mắt Thập Nhất Nương hơi hoảng hốt, đúng rồi, mẹ...... Nàng đã quên sạch rồi.

“Tiểu thư, hay là để cho Đông Mai thử xem, dạo này có lưu hành một loại kiểu tóc, nhìn qua sẽ thấy tóc rất dày.” Đông Mai bê chậu nước tới, phấn khởi nói.

Ma ma tức giận nhìn nàng, “Vậy ngươi còn không mau lại đây chải tóc cho tiểu thư đi!”

Đông Mai lè lưỡi, biết ma ma bất mãn nàng nãy giờ vẫn chỉ nhìn tiểu thư vật lộn. Nhưng sao ma ma không chịu ngẫm lại, bà ấy vẫn luôn thích tự làm mọi chuyện cho tiểu thư, nếu nàng cướp việc của bà, có khi lại bị bà bắt bẻ cả ngày trời cho xem.

Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn mái tóc bồng bềnh thoạt nhìn như dày lắm, cái này cũng giống như uốn tóc thôi. Đông Mai thật đúng là khó lường, nếu là ở đời trước, nàng nhất định có thể trở thành một nhà tạo mẫu tóc cực giỏi.

Ma ma cũng hết sức hài lòng, “Không tệ, sau này tóc của tiểu thư cứ để cho ngươi chải đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.