Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 53: Chương 53




Edit: Diệp Nhược Giai​

Bên này Phương thị cùng Tôn thị vui sướng bảo người mở cửa nghênh đón, một đám người ùn ùn kéo nhau tụ tập trước cửa.

“Sao lại không để người chạy về báo trước một tiếng.” Phương thị hỏi.

“Nhị gia nói là muốn cho chúng ta kinh hỉ.” Trong giọng nói của Tôn thị có chứa oán trách ngọt ngào, “Thật là, kinh hỉ gì chứ, kinh hách thì có.”

“Nhị đệ tam đệ đi cả một đường phong trần mệt mỏi, muội lại oán giận như thế, không sợ oán giận khiến bọn họ bỏ đi luôn sao?” Phương thị mang theo ýgiễu cợt nói, “Bọn nhỏ đềuđã đến chưa? Thập Lang cùng Thập Nhất Nương đâu?”

“Con ở đây......” Đến cửa chính, bước chân của Thập Nhất Nương chậm lại, nghe thấy có người kêu nàng, không khỏi mơ màng nói.

Xuân Lan ở đằng sau nàng kinh sợ, nàng được đặc biệt tuyển ra, biết vài chiêu công phu đơn giản, nhưng hiện tại lại không chạy theo kịp tiểu thư, hơn nữa bộ dáng này của tiểu thư nhìn như bị “mê sảng”.

Tôn thị vui vẻ, không đểý lắm, “Thập Nhất Nương, cha con về rồi, có vui không?”

Thập Nhất Nương ngơ ngác gật đầu, “Vui.”

“Cha đã về......” Thập Lang giống một con heo nhỏ chân đấm tay đá bay thẳng về phía trước, vài người bị đụng phải, xoay vòng vòng. Phương thị vội vàng bắt lấy hắn.

“Đại bá mẫu, đừng túm con, con muốn gặp cha.” Thập Lang hưng phấn quá độ, giãy giụa không ngớt, “Cha nói là thu được một thanh chủy thủ vàng, muốn đưa cho con......”

“Được rồi, con im lặng chút đi. Thập Nhất Nương, mau tới đây, bá mẫu ở đây.” Phương thị cũng phấn khởi, tuy rằng phụ thân, Đại gia và bọn nhỏ còn chưa về được nhanh vậy, nhưng cũng sắp rồi.

“Vâng.” Thập Nhất Nương ngơ ngác đi về phía trước, ánh mắt đen láy vẫn không có tiêu cự gì.

Phương thị cau mày, Thập Nhất Nương sao vậy, sao thoạt nhìn lại ngốc thế, đôi mắt bình thường luôn linh động mà giờ dại ra như bị một tầng sương mù bịt kín, hơn nữa vẻ mặt sốt ruột của Xuân Lan cũng không phải là giả. Nhớ tới gần đây hình như Thập Nhất Nương vẫn hay mơ thấy ác mộng, ăn cũng ít, tim Phương thị hẫng một nhịp, đứa nhỏ này bị gì vậy?

“Thập Nhất Nương.”

Tiểu trắng mập Thập Lang vô cùng hưng phấn xông lên nắm tay nàng, “Xe đi đằng trước chính là cha huynh, tam thúc nhất định là ở trên xe ngựa đằng sau. A, huynh thấy Tam Lang ca rồi. Tam Lang ca thực là quá đáng, sáng sớm đi đón tam thúc với cha huynh mà cũng không nói với huynh một tiếng, để huynh cùng đi đón bọn họ......”

Thập Nhất Nương ngây người nói, “Ờ.”

Phương thị thầm oán bản thân mình, đáng lẽ không nên lơ là Thập Nhất Nương như thế, cho dù gần đây có bận rộn hơn nữa cũng phải đặt một phần tâm tư trên người con bé chứ, con gái có cách nuôi dạy khác với đám con trai khỏe mạnh, “Thập Nhất Nương......”

“Nhị gia......” Bên này Tôn thị vui mừng đi ra ngoài đón, An Nhị gia lập tức nhảy xuống, vẻ mặt kinh hỉ đi về phía Tôn thị, bước chân nhẹ nhàng phấn khởi, “Phu nhân, chúng ta không gặp nhau lâu như vậy, ta nhớ phu nhân muốn chết......”

An Tam gia ngồi trên xe ngựa phía sau lắc đầu, nhị ca nhị tẩu của ông luôn lấy buồn nôn làm thú vị, khiến người khác đau hết cả thịt.

“Tam gia, xuống xe đi, thuộc hạthấy Thập Nhất tiểu thư đang đợi kìa.” Lâm Nhị nhìn thấy khuôn mặt bé con chìm ngập trong đám người, không khỏi lộ ra tươi cười.

“Cha, xuống xe đi.” An Tam Lang đi tới giúp An Tam gia xuống xe ngựa.

“Oa, là tam thúc, đã lâu lắm rồi con không được gặp tam thúc.” Đại khái bởi vì thanh chủy thủ vàng mà hôm nay tiểu trắng mập đặc biệt hưng phấn.

Bên này An Tam Lang đẩy xe lăn đến, đỡ một nam nhân xuống. Tuy người này không đi đứng được, nhưng màu da như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ như thiên tiên, cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác như gió xuân tươi mát.

“Cha, tam thúc!” Tiểu trắng mập nắm lấy tay Thập Nhất Nương xông tới.

Mắt Thập Nhất Nương mở thật to, rốt cuộc giọng nam trong mơ cũng kết hợp với hình bóng của nam nhân trước mắt, trí nhớ ồạt tràn về, mãnh liệt như sóng biển.

Thực xin lỗi, nàng im lặng há miệng, yên ắng nhìn nam nhân ngồi trên xe lăn.

“Cha, cha muốn nói chuyện tình cảm với mẹ thì chờ đến tối đi, chia một ít lực chú ý của cha cho thằng con đáng thương này đi.”

Tôn thị tức đến bể phổi, sinh con trai quả thực chính là đòi nợ, làm gì cóthằng con đểu cáng nào chuyên môn đi đập bỏ cái đài của cha mẹ mình đâu chứ.

An Nhị gia có diện mạo nhã nhặn thanh tú vĩnh viễn tươi trẻ ném con mình sang một bên, hớn hở nhìn Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, còn nhớ nhị bá không? Lâu không gặp như vậy, Thập Nhất Nương ngày càng đáng yêu, nhị bá thực sự nhớ con lắm đó.”

Trái tim non nớt của tiểu trắng mập bị thương, quá đáng, nhà bọn họ thật sự đã trọng nữ khinh nam quá mức rồi.

“Đệ nói này nhị ca, đó là khuê nữ của đệ.” Sắc mặt An Tam gia không tốt, trừng mắt nhìn An Nhị gia, sau đó lập tức vươn hai tay với tiểu nha đầu được nuôi tới trắng nõn đáng yêu, “Bảo bối, lại đây.”

Thập Nhất Nương giật mình, nhìn nam nhân vươn hai tay, nở một nụ cười ấp áp với nàng mà như nằm mơ.

Cha, nàng cố gắng há mồm, nhưng làm cách nào cũng không nói ra được.

Nam nhân này chính là người mà nàng muốn nhìn thấy nhất mỗi khi nằm mơ ở đời trước, cũng là người mà trước khi mẫu thân nàng chết, luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp một lần cuối cùng.

“Thập Nhất Nương, bảo bối ngoan……” Giọng nữ không còn ôn nhu nữa, mà nghẹn ngào vô lực, mang theo khẩn cầu cùng tuyệt vọng.

Nàng ba tuổi cố gắng mở to mắt, không dám ngủ, nàng có dự cảm chỉ cần ngủ thì vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được nữa, đến lúc đó nữ nhân đáng thương này nhất định sẽ điên mất.

Thấy nàng trợn mắt, trong đôi mắt của nữ nhân có gương mặt tiều tụy tái nhợt tràn ngập vui mừng, “Đừng sợ, mẹ ôm con.”

Tiếp theo thì sao? Chỗ nào trên người cũng đều rất đau, không có nước, không có đồ ăn...... Trong trí nhớ của nàng chỉ còn lại đói khát không chịu nổi.

“Bé ngoan, phải tiếp tục kiên trì......” Nữ nhân dỗ dành nàng, cầm lấy một mảnh mái ngói rạch lên tay mình, “Nào, uống vào sẽ không khát nữa......”

Mẹ...... Thập Nhất Nương rơi nước mắt, sao nàng có thể bởi vì quá khổ quá đau mà lại quên đi mẹ chứ, cả cha nữa, vì nàng mà cha phải mất đi thê tử đầu ấp tay gối của ông. Nàng làm sao mà mở miệng nói chuyện với ông đây, sinh mệnh của nàng là do mẹ dùng máu thịt đổi lấy.

Thập Nhất Nương không tiến vào vòng tay rộng mở của An Tam gia, chỉ yên lặng nhìn ông.

Rốt cuộc mọi người xung quanh cũng có cảm giác thấy có chỗ không thích hợp, đều an tĩnh lại.

Gió ào ạt thổi qua, lá cây xào xạc rơi xuống, ánh mắt Thập Nhất Nương không có tiêu cự gì, chỉ tiến về phía trước như du hồn.

Tươi cười trên mặt An Tam gia cũng biến mất, lo lắng nhìn mặt Thập Nhất Nương trắng bệch đến đáng sợ, cùng với đôi mắt xa xôi như bị cái gì nhập vào.

“Thực xin lỗi, thê tử của người đã bị con hại chết.” Đây chính là câu nói đầu tiên mà Thập Nhất Nương nói với An Tam gia sau một thời gian dài ly biệt.

Long trời lở đất, mọi người xung quanh bị chấn kinh đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại, nháy mắt sau đó đã thấy Thập Nhất Nương ngã xuống.

“Thập Nhất Nương...... Con gái ngoan của mẹ.” Nước mắt của nữ nhân kia rơi trên mặt nàng, nóng bỏng như dòng máu đang chảy vào trong miệng.

Mắt nàng mở thật to, đầu óc bị cháy đến hồ đồ, vô cùng trì độn, nhưng vẫn kiên trì ngậm chặt miệng, không để cho bản năng đói khát chiếm cứ ý thức của mình.

“Thập Nhất Nương...... Phải kiên trì đến lúc gặp được cha......” Giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, nhưng vẫn từ ái như trước, không hề thay đổi.

“Thật là không nỡ...... Thật sự rất muốn được nhìn thấy bảo bối lớn lên......” Hai tay bị rạch đến mức nơi nơi đều là vết thương, nữ nhân dần dần suy yếu, nói cũng không nói nổi.

......

******************

“Vẫn còn nóng sao?” Giọng nam ôn hòa tràn đầy lo âu.

“Thực xin lỗi, đều là lỗi của lão nô.” Lộ ma ma thương tâm gần chết, “Đáng lẽ lão nô phải để ý thấy tiểu thư có chỗ bất thường.”

“Là ta không tốt.” An Tam Lang thấp giọng nói, “Đáng lẽ ta phải sớm phát hiện ra, muội muội quên mất mẫu thân là vì quá thương tâm.”

Tôn thị ngấn lệ nhìn tiểu nha đầu phát sốt nằm trên giường, mơ thấy ác mộng không ngừng. Nếu bà không quá hưng phấn như thế thì tốt rồi, nếu bà đi theo Thập Nhất Nương giống như mọi khi......

“Mẹ, thực xin lỗi.” Mặt Thập Nhất Nương đỏ bừng, giãy giụa trong mộng, “Không cần, con không cần uống máu của mẹ.”

Phương thị bưng thuốc tới, nước mắt không khỏi chảy xuống dưới, nhớ tới tình hình khi An Tam gia tìm được vợ con của mình, An Tam gia từ trước đến giờ vẫn luôn hăng hái, lúc đó lại gần như phát điên......

Phương thị vẫn không dám hỏi Thập Nhất Nương chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đôi khi bà còn cảm thấy may mắn vì Thập Nhất Nương đã quên hết mọi chuyện. Cho nên bà mới có thể nói bóng nói gió, cảnh cáo mọi người xung quanh, không cho bọn họ nhắc tới chuyện trước ba tuổi của Thập Nhất Nương.

Khi mọi người đều đã lui xuống nghỉ ngơi, An Tam gia cùng con trai vẫn canh giữ trước giường Thập Nhất Nương. Mấy câu mê sảng của Thập Nhất Nương như một cây đao sắc bén khoan vào lòng bọn họ đến mức máu tươi đầm đìa.

An Tam Lang không đểnha hoàn nhúng tay, mà tự mình chăm sóc cho muội muội. Hắn cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán Thập Nhất Nương, tiểu nha đầu trằn trọc, trầm mê trong cơn ác mộng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vặn vẹo vì thống khổ.

“Không thể cưỡng ép đánh thức con bé sao?”An Nhị gia sầu lo hỏi.

“Hồ đại phu nói, cho dù có cưỡng ép gọi dậy thì cũng không tỉnh lại được.” An Tam Lang bất giác cắn môi đến chảy cả máu, “Chỉ có thể để chính bản thân muội ấy tỉnh lại thôi.”

“Ô ô, thực xin lỗi, cha, con đã hại chết mẹ, đều là do con......” Giọng Thập Nhất Nương hết sức thống khổ.

An Tam gia hầu như tan nát cõi lòng, “Bảo bối, tỉnh lại đi, không phải là lỗi của con mà! Cha chưa bao giờ trách con.”

“Mẹ, mẹ đừng chết......” Hiện thực cùng trí nhớ tra tấn Thập Nhất Nương đến mức gần như phát điên rồi, nàng lớn tiếng khóc, “Cha, cha ở đâu?”

“Bảo bối, tỉnh đi, cha ởđây. Người thực sự có lỗi với hai người là cha, nếu khi đó cha đến sớm được ba ngày......” Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng theo những câu nói rời rạc của con gái mình, hình ảnh sau cùng khi thê tử qua đời như hiện ra trước mắt, An Tam gia thống khổ không chịu nổi.

“Oa oa......” Trong mộng, Thập Nhất Nương ba tuổi khóc đến chết đi sống lại, “Mẹ, Thập Nhất Nương không cần uống máu của người...... Có khát hơn nữa cũng không cần......”

“Thập Nhất Nương...... Khi còn ở trong bụng mẫu thân cũng vậy...... Cũng là dựa vào máu thịt của mẹ để sống......” Hơi thở của nữ nhân yếu như tơ, ôn nhu ôm Thập Nhất Nương, “Mẹ...... rất muốn để cho Thập Nhất Nương sống sót, trưởng thành...... Con không chịu chính là bất hiếu.”

Nhìn con gái hôn mê vì đói khát, không hay biết gì, chỉ theo bản năng mà mút lấy máu tươi trên tay mình, trên mặt nữ nhân nở nụ cười nồng nàn thương yêu, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Lúc này An Tam gia nhớ tới một màn kia vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế, hai tay thê tử mình loang lổ vết thương, vì mất máu quá độ mà tái nhợt, cho dù chết đi nhưng vẫn ở tư thế bảo vệ con mình, và tiểu nữ nhi còn lưu vết máu trên miệng cùng nước mắt......

“Uống máu mẹ mà sống......” Thập Nhất Nương cắn răng, cắn môi đến mức máu chảy đầm đìa, “Thập Nhất Nương...... không bằng súc sinh.”

“Thập Nhất Nương, không phải như vậy.” Lòng An Tam gia nóng như lửa đốt, khó khăn lắm ông mới cứu sống được con gái mình, không phải là để cho nàng sống trong địa ngục, “Mẹ con lấy mạng đổi mạng...... vì hy vọng con được sống vui vẻ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.