Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 56: Chương 56




Edit: Diệp Nhược Giai​

Chẳng mấy chốc mà Thập Nhất Nương đã có thể chạy nhảy. Trước đó nằm trên giường không dậy nổi, phần lớn là do tâm bệnh, hiện giờ tâm bệnh đã hết, đến ngày thứ ba là có thể xuống giường, lại còn tuyên bố sinh bệnh như thế không phải là không có ích lợi gì, nàng sụt sáu cân, giảm béo thành công!

Cả nhà đều cực kỳ đau lòng, ai cũng dặn dò nhà bếp, nhất định phải làm mấy món mà Thập Nhất Nương thích ăn nhiều nhiều một chút. Ngay cả Tôn thị cũng lựa chọn quên đi lời răn dạy sắt thép ‘nữ nhân tốt không được quá trăm cân’, kiên cường tự an ủi mình, Thập Nhất Nương còn chưa tới một trăm cân, con nít phải ăn nhiều mới mau lớn, đợi đến khi nào Thập Nhất Nương được một trăm cân rồi hẵng phiền não. Hơn nữa, nếu muốn rầu thì phải rầu Thập Lang trước, tên trứng thối này đã quá một trăm cân từ lâu rồi.

Kẻ dù nằm cũng bị trúng đạn Thập Lang giờ phút này đang nhe răng cầm một đống đồ ăn vừa ngon vừa bổ, “Ăn đi, Thập Nhất Nương. Thập Lang ca cam đoan, chỉ cần muội ăn thật nhiều đồ ăn ngon bổ dưỡng, muội sẽ béo nhanh thôi.”

Miệng Thập Nhất Nương nhai không ngừng, điên cuồng gật đầu, “Uhm, muộn tin lời Thập Lang ca. Tuy giảm béo thành công, nhưng muội cảm thấy có thịt một chút có vẻ có phúc khí hơn.” Vì sao nàng lại vui sướng vì giảm béo thành công chứ, đương nhiên là vì có thể ăn nhiều đồ ăn hơn rồi!

*****************************

Rốt cuộc cũng đến lúc thu hoạch ruộng lúa mạch. Bông lúa trĩu nặng khiến cây lúa vì không chịu nổi trọng lượng mà phải cúi người xuống. Bọn hạ nhân ngày nào cũng phải đuổi chim với sâu, mệt thở không nổi, rốt cuộc bây giờ cũng được giải phóng, muốn giúp đỡ gặt lúa nhưng lại bị đuổi sang một bên: Vinh Nhị cùng Thập Lang không muốn để hạ nhân đụng vào, tự mình lội ruộng cắt lúa mạch.

Thập Nhất Nương cũng khá là hứng thú, xắn cao tay áo định lội xuống ruộng, Lộ ma ma xanh mặt dán vào nàng như cái đuôi.

Thập Nhất Nương rùng mình, được rồi, thục nữ là không thể xuống ruộng làm việc nặng, làn da sẽ xấu đi, mặt sẽ bị phơi đen, sẽ trở nên giống một cô thôn quê, không có khí chất...... Trong tiếng cằn nhằn của Lộ ma ma, Thập Nhất Nương bất mãn kéo tay áo xuống, tay áo thêu hoa nhỏ màu lam nhạt lấp lánh phản xạ dưới ánh mặt trời. Nghe nói hoa nhỏ màu lam này là dùng tơ phản quang để thêu, giá còn cao hơn vàng, bán trong Bách Y các với số lượng có hạn, một tháng chỉ chế ra được một bộ mà thôi.

Thập Nhất Nương đau khổ nhìn một thân quần áo sang quý của mình, lại sờ sờ trang sức đắt tiền trên đầu, cứ mỗi khi nàng muốn làm việc gì đó, Xuân Lan liền trưng ra vẻ mặt cực kỳ bi thương nhìn nàng, nói với nàng y phục này có giá bao nhiêu, đủ cho dân thường ăn 10 năm. Sau đó Thập Nhất Nương không dám động đậy một tí ti gì, cảm giác như đang từ một kẻ ăn mày bỗng nhiên mặc vào một bộ quần áo đính đầy kim cương, không dám thở mạnh, sợ chỉ cần bất cẩn một tẹo là kim cương có giá bắt đầu bằng n vạn sẽ rơi xuống.

Không biết tên trứng thối nào sống đến không biết ngại phiền, lại bảo Nhị Lang ca của nàng là kẻ “vắt cổ chày ra nước”. Nhị Lang ca của nàng thật sự là một tên phá sản ngàn năm hiếm có đó có biết không! Thập Nhất Nương khóc không ra nước mắt, nhìn một đống quần áo xếp thành núi, bộ nào bộ nấy đều quý giá chết người, mặc vào chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi, chứ không lỡ như làm rách một phát chính là bị tổn thất bao nhiêu trăm lượng bạc. Nhị Lang ca, muội không ngại huynh giảm bớt cho muội, giảm một nửa, không, giảm ba phần là muội đã thấy mỹ mãn rồi.

“Thập Nhất Nương......” Trong ruộng lúa, Vinh Nhị ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời cười vô cùng vui vẻ, hàm răng trắng như trân châu tỏa sáng trên khuôn mặt đen đến không nhìn rõ mặt mũi nữa, “Huynh nói đúng mà, quả nhiên là thu hoạch được hơn gần gấp đôi so với ruộng bình thường, cho dù là thửa ruộng sản xuất lúa mạch tốt nhất cũng kém chúng ta hai phần.”

“Không tệ, đợi đến khi truyền đạt kinh nghiệm trồng lúa của các con ra ngoài, Đại Hạ ta sẽ bớt đi rất nhiều người chết đói.” An Tam gia thật lòng khích lệ. Tuy không thích làm quan, nhưng tố chất làm quan của An Tam gia chính là tiêu chuẩn.

Vinh Nhị đỏ mặt, may mà da đen nên nhìn không thấy, hắn cười hăng hắc, lại cúi đầu gặt lúa. Khí thế của cha Thập Nhất Nương quá mạnh mẽ, không biết vì sao được ông ấy khích lệ sẽ cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

“Con cũng muốn được xuống ruộng.” Thập Nhất Nương rục rịch, “Đã lâu lắm rồi con không được đổ mồ hôi thật nhiều.”

“Ngoan ngoãn ngồi đi. Nếu muốn đổ mồ hôi thì đi nhảy điệu thỏ ấy, cha thích xem con nhảy.” An Tam gia ngồi trên xe lăn, ngồi uống trà cùng với khuê nữ dưới bóng cây râm mát. Đương nhiên, trà ông uống là trà chính thống, còn trong trà của khuê nữ thì bỏ thêm một đống lung tung gì đó, sữa, mật, cả đường nữa, thứ mà được gọi là trà sữa.

Tuy vẫn búi tóc như cũ, nhưng trên đó có cài một sợi dây thật mảnh hình đóa hoa làm bằng ngọc bích cùng với vàng, giao nhau ở ngay giữa búi tóc, bảo thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến cho cả người toát ra khí chất cao nhã quý phái. Bộ quần áo màu lam từ nửa người dưới bắt đầu đậm dần, trên cổ tay áo và cổ áo là những bông hoa li ti lóe ra ánh sáng màu lam nhạt, nhìn phiêu dật như tiên nữ trên trời. Chỉ tiếc là tiên nữ cứ loay hoay không yên trên ghế, giống như dưới mông là đinh sắt vậy, hành vi không có khí chất đó khiến cho hiệu quả của bộ quần áo này bị giảm mạnh.

“Thập Nhất Nương, cha sẽ không cho con xuống ruộng, hơn nữa quần áo của con đều là tiền bạc mồ hôi máu huyết của Nhị Lang ca, con cam lòng để cho bộ quần áo này chỉ mặc được hai lần thì hỏng không mặc được nữa à?”

Thập Nhất Nương buồn bực, “Con đã nói là không nên may quần áo mới làm gì. Quần áo này chỉ để ngắm chứ không dùng được mà, vướng chân vướng tay. Bộ thêu bướm vờn mẫu đơn lần trước cũng thế, con xuống nhà bếp, dù đã cực kỳ cẩn thận rồi, nhưng mà chỉ bị dầu mỡ dính vào một cái là không thể mặc nữa......” Thời này còn chưa có bột giặt tẩy dầu mỡ dính trên quần áo gì đó, quần áo dính dầu chẳng khác nào đồ bỏ.

“Ăn mặc thật xinh đẹp uống trà cùng cha không tốt à?” An Tam gia mỉm cười nhìn tiểu khuê nữ, “Được ngồi uống trà cùng với Thập Nhất Nương thế này là chuyện mà cha nằm mơ cũng đều nghĩ đến đấy.”

Thập Nhất Nương lập tức im miệng, mông cũng không nhích tới nhích lui nữa. Được rồi, cha thích thì nàng liền cố mà làm đi.

Éc éc, Trữ Bị Lương ngẩng đầu heo lên từ trong mâm, đầy miệng đều là vụn điểm tâm, nhưng điều ngày không gây trở ngại gì đến chuyện nó dùng tiếng động để bày tỏ sự ủng hộ của nó đối với An Tam gia. Mấy ngày nay, bản tính gió chiều nào theo chiều ấy của nó đã hoàn toàn bại lộ, cực kỳ có mắt mà bám lấy An Tam gia. Con heo chết tiệt này, quả thực là một chút tiết tháo cũng không có, thấy cái đùi vàng nào to hơn là ôm đùi đó.

An Tam gia tủm tỉm cười, thoải mái đặt một khối điểm tâm vào cái mâm trước mặt nó, “Thập Nhất Nương, con xem, Trữ Bị Lương cũng đồng ý với quan điểm của cha. Nó còn ngồi được mà con không ngồi được à?”

Thập Nhất Nương tức giận vươn chân cũng mang giày thêu chỉ lam phản quang, đạp lên cái đầu heo của nó, “Đó là do con heo chết tiệt này không thể ăn lúa mạch chưa được cà vỏ. Hừ, nó chính là tên đầu tiên lao xuống ruộng, cắn một miệng đầy lúa mạch, sau đó phát hiện vỏ lúa mạch không ăn được nên mới ngoan ngoãn ngồi ở đây.”

Trữ Bị Lương vô tội éc éc kêu lên hai tiếng, vô cùng hào phóng tỏ vẻ nó tha thứ cho chuyện tâm trạng nữ chủ nhân không tốt đem nó ra trút giận.

Thập Lang vươn người dưới ánh mặt trời, gọi Vinh Nhị, “Nghỉ ngơi một chút trước đã, ăn vài thứ rồi làm tiếp.”

Vinh Nhị không nâng đầu, nói với An Tam Lang và Thập Lang, “Hai người đi lên trước đi, đệ muốn cắt thêm một ít lúa.” Niềm vui thu hoạch khiến hắn cảm thấy mỹ mãn, hoàn toàn không cảm thấy mệt.

Thập Nhất Nương vô cùng ân cần châm trà cho An Tam Lang --- loại mà cha nàng uống, lại rót trà sữa cho Thập Lang --- loại mà nàng uống.

Hai thiếu niên, một người uống trà đắng, một người uống trà ngọt, hương vị khác nhau, nhưng trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.

“Thập Nhất Nương, huynh cảm thấy Vinh tuần phủ chắc sẽ chửi chúng ta thúi đầu mất.” Thập Lang nghiêm trang nói, “Muội xem, Vinh Nhị ca từ một thư sinh trắng nõn nho nhã biến thành một nông dân đen như than rồi.”

An Tam Lang nhớ tới Vinh tuần phủ bề ngoài nhã nhặn nội tâm dã thú, trấn an, “Sẽ không đâu, Vinh tuần phải vui sướng mới đúng......” Vinh tuần phủ một lòng muốn làm võ tướng, còn ước gì mình lớn lên giống An Đại gia, vô cùng ghét bỏ diện mạo tiểu bạch kiểm của mình, bộ dạng của Vinh Nhị bây giờ chính là ý nguyện của ông còn gì.

An Tam gia cũng nói vô cùng khẳng định, trong giọng nói đều là tán thưởng, “Vinh tuần phủ cực kỳ vượt trội, có thể chịu khổ, suy nghĩ không cứng nhắc, tương lai cũng sáng lạn. Cha nghe nói, trước khi ông ấy đến Trung Châu, chỉ là một kẻ trói gà không chặt, chỉ biết đọc sách. Vinh tuần phủ là một người có ơn sẽ báo đáp, không cảm kích quá nhiều đâu.”

Thập Lang đắc ý nở nụ cười, “Đây đều là công lao của bọn con, Tam thúc, thúc không biết lần đầu tiên gặp mặt, Vinh Nhị khiến người khác phiền đến mức nào đâu.”

Thập Nhất Nương cũng gật đầu phụ họa, “May mà Vinh Nhị ca không phải hoàn toàn tệ hại, biết sai liền sửa, là một người bạn tốt.Thật không biết sao huynh ấy lại không có một người bạn tốt nào ở kinh thành.”

An Tam gia không bình luận gì nhiều, chỉ nói sơ sơ, “Vinh gia là một đại gia tộc, bốn đời cùng ở chung một nhà, cực kỳ náo nhiệt...... Ừ, thị phi cũng nhiều......”

Thập Nhất Nương hiểu được, trạch đấu ấy mà. Người cổ đại thích cả gia tộc ở chung với nhau, hai ba trăm người, thêm hạ nhân vào có khi lên đến một ngàn, có nhiều người cơ bản là không đấu không thoải mái.

“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục xuống ruộng thôi.” An Tam Lang buông chén trà xuống, “Thập Lang, đi thôi.”

Thập Lang vội vàng nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nhìn nhìn Vinh Nhị nghiêm túc bên dưới, cũng không nói gì, tham gia vào hàng ngũ cắt lúa mạch.

“Tiểu thúc của Vinh Nhị Lang nói là sẽ đem kinh nghiệm mà bọn họ trồng lúa mạch và rau dưa viết thành sách à?” An Tam gia bất thình lình hỏi.

“Vâng, Vinh tiểu thúc nói, ông ấy đã thí nghiệm thử mấy kinh nghiệm này hết rồi, rất có ích.” Thập Nhất Nương không để ý, nói, “Con cảm thấy cách này không tệ, lý tưởng tương lai của Vinh Nhị ca là làm Tướng, Thập Lang ca sẽ tham gia thi cử, con cảm thấy viết sách như vậy sẽ nổi danh, có lợi với bọn họ.” Nhất là, đây là sách nông. Rất nhiều phần tử trí thức nghĩ, xuất thân của nông dân cao hơn kinh doanh, nhưng vẫn ngầm khinh thường nông dân, cho dù Vinh Nhị và Thập Lang có xuất bản sách, cũng sẽ không quá đâm vào mắt bọn họ, nhưng nhất định sẽ lọt vào mắt hoàng đế.

Trên mặt An Tam gia lộ vẻ tán thưởng, “Chuyện này không tệ. Chỉ là, cha nghe nói, Thập Nhất Nương không muốn cho tên mình vào sách?”

Thập Nhất Nương thè lưỡi, “Cha, cha đừng thăm dò nữa, con không có hứng thú với chuyện nổi tiếng, hơn nữa con nổi tiếng cũng chả để làm gì.” Cũng đâu ăn được đâu mặc được.

An Tam gia ôn hòa cười đến đắc ý, “Không hổ là khuê nữ của Tam gia ta.”

Thập Nhất Nương hơi ngượng, lảng sang chuyện khác, “Cha, hiện giờ ông nội bọn họ đi đến đâu rồi, phải bao lâu nữa mới đến kinh thành? Trước đó bọn họ chạy riêng về nhà thăm con, có thể nào sẽ chọc giận Hoàng thượng không?”

“Yên tâm, ông nội con từng gặp qua sóng to gió lớn còn ghê gớm hơn nữa, chuyện nhỏ này chẳng là gì cả.” An Tam gia an ủi Thập Nhất Nương, “Huống chi, bị buộc tội không hẳn đã là xấu, nhất là dưới tình huống chúng ta vừa lập được công lớn như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.