Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 59: Chương 59




Edit: Diệp Nhược Giai​Trong số những đứa nhỏ ở An gia, Thập Nhất Nương có cảm tình tốt nhất với An Tam Lang, chơi hợp nhất với Thập Lang, thật sự bởi vì hai người không hơn kém nhau bao tuổi, hay làm chuyện xấu cùng nhau, nên dễ bồi dưỡng tình cảm nhất.

Có rất nhiều thời điểm An Tam Lang hướng dẫn từng bước cho Thập Nhất Nương, dùng tình cảm yêu thương của huynh trưởng để che chở nàng. Nhưng người luôn đứng bên cạnh nàng bất kể đúng sai chính là Thập Lang, cho nên, mặc dù Thập Lang không muốn lại càng không dám tham gia vào chuyện của An Tam gia, nhưng hắn vẫn quyết định liều chết đi thăm dò. Đúng thật là liều chết, chuyện mà An Tam gia quyết định giấu giếm nữ nhi, vậy mà hắn lại muốn điều tra. Thập Lang cảm thấy hết đau trứng lại đến đau mông.

“Vấn đề là ở chỗ Phổ Tuệ đại sư.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Trước kia mẹ từng nói qua, vì kéo dài tuổi thọ của mẹ mà cha từng để cho Phổ Tuệ đại sư làm phép. Muội từng xem qua rất nhiều sách kinh phật, trong đạo Phật có người lợi dụng chú ngữ để tu hành pháp môn, chỉ cần lòng tin và tín ngưỡng đủ kiên định, quanh năm suốt tháng niệm chú là có sức mạnh cùng công đức......”

Thập Lang cũng tra xét rất nhiều tư liệu, thở dài, “Nhưng niệm chú không thể nào giải quyết vấn đề hiện có, cuối cùng lại quay về với nhân quả...... Hơn nữa cần phải có nguyện lực. Mọi người đều nói Phổ Tuệ đại sư là Bồ Tát hóa thân, nhưng dù sao ông ấy cũng không phải là Bồ Tát thật sự, cho nên khi niệm chú, người cầu xin phải trả giá thật lớn...... Người nào không đủ công đức, sẽ bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng, người làm chú cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”

Sắc mặt Thập Nhất Nương khó coi, “Như vậy tức là, để gọi linh hồn của muội trở về, cha là người khẩn cầu, cái giá phải trả là đôi chân, có đúng không?”

Thập Lang thương tiếc nhìn nàng, “Thập Nhất Nương, bây giờ huynh mới hiểu, vì sao ông nội, Đại bá và phụ thân không có đào ba tấc đất lên tìm đám người áo đen đánh lén Tam thúc. Vì bọn họ biết, đây là cái giá mà Tam thúc phải trả.”

Thập Nhất Nương chán nản, “Hèn chi chân cha không có vấn đề gì mà cũng không đi đứng được. Đây không phải là chuyện mà y học có thể giải quyết.” Trải qua hai đời khiến nàng cực kỳ kính sợ đối với quỷ thần, và cả cảm giác vô lực nữa.

Thập Lang lại gần an ủi, cho nàng mượn bả vai mình, “Có sao đâu, không phải là vấn đề y học có thể giải quyết, vậy thì chúng ta tìm phương pháp phi y học. Chờ đến kinh thành, chúng ta đi tìm Phổ Tuệ đại sư đi.”

Thập Nhất Nương nghiêm túc suy xét về khả năng đi kinh thành. Nghe nói Tướng Quốc tự mà Phổ Tuệ đại sư ở nằm nay tại kinh thành, “Thập Lang ca, nếu muội phải bò nhà ra đi......”

Thập Lang hoảng sợ, “Đang êm đẹp sao tự nhiên lại phải bỏ nhà ra đi?”

“Không rời nhà thì sao muội đến kinh thành được chứ.” Thập Nhất Nương đưa ngón tay ra, cúi đầu dự tính mấy thứ cần phải mang theo, “Ừ, trên đường sợ là có sơn phỉ trộm cướp gì đó, muội phải mời tiêu cục đi cùng. Đương nhiên nếu có thể đi nhờ xe thì không còn gì bằng......”

Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, nói chắc như đinh đóng cột, “Thập Nhất Nương, muội mơ đi, huynh sẽ không đồng ý. Một cô nương như muội mà đòi rời nhà trốn đi? Đùa gì thế!”

“Muội muốn đi tìm Phổ Tuệ đại sư, để ông ta nghĩ biện pháp chữa cho cha.”

“Muội cảm thấy Phổ Tuệ đại sư sẽ đáp ứng muội à? Biết đâu ông ấy thật sự là gian thương như lời Tam thẩm nói.”

Thập Nhất Nương nói như lẽ đương nhiên, “Nếu ông ấy không đáp ứng thì muội liền đánh đến khi ông đáp ứng thì thôi. Trước kia mẹ từng nói là vẫn luôn muốn chụp bao tải tẩn ông ta một trận. Thực hiện nguyện vọng của cha mẹ cũng là đạo hiếu của con cái.”

Thập Lang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Thập Nhất Nương, không nói đến chuyện Phổ Tuệ đại sư đức cao vọng trọng, mà ông ấy thật sự rất già. Thập Nhất Nương, chúng ta cần phải tôn trọng người già.”

Thập Nhất Nương hơi lo lắng, “Được rồi, vậy không đánh. Ông ta không phải hòa thượng ăn chay sao, muội đây sẽ ngồi ăn chân gà nướng trước mặt ông ta hàng ngày cho tức chết ông ta đi.”

“Được rồi, muội đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi nữa. Hiện giờ tuyết giăng khắp nơi, cực kỳ lạnh, muội xem có mấy người đi kinh thành lúc này đâu. Mà quan trọng nhất là, nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm chúng ta cũng phải xuất phát đi kinh thành. Người Tây Hồ bị đánh cho liểng xiểng, ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ không có trận chiến nào quá lớn. Chỉ cần hoàng đế không ngu ngốc, ông ta sẽ cho nhà chúng ta thăng quan tiến chức, sau đó tiếp nhận binh quyền.” Thập Lang nghiêm túc phân tích, hơi lo lắng nhìn Thập Nhất Nương, “Cho nên muội nhất thiết đừng khổ sở. Muội mà khổ sở, Tam thúc cũng sẽ bị thương tâm.”

Thập Nhất Nương trừng hắn, “Muội sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Cha mẹ muội trả giá như vậy là vì hy vọng muội có thể sống thật vui vẻ. Nếu muội quá bi thương quá tiều tụy, bọn họ sẽ cảm thấy không đáng giá.” Hơn nữa, tật chân của cha đã có biện pháp giải quyết, nàng cứ đợi từ từ xem thế nào trước đã. Nhưng chân cha không đi đường rất lâu rồi, vẫn phải dùng dị năng đả thông kinh mạch, phòng ngừa bị chuyển biến xấu hơn.

***********************************

Thập Nhất Nương giống con sóc nhỏ, ngồi ăn hạt dẻ luộc vừa dẻo vừa ngọt, An Tam gia mỉm cười dùng ngón tay trắng nõn như ngọc thạch bóc vỏ cho nữ nhi.

Mùa đông Tây bắc cực kỳ rét lạnh, băng đóng lại dưới mái hiên còn thô to hơn cả cánh tay Thập Nhất Nương, gió lạnh như dao cắt, mọi người đi lại đều phải đặc biệt cẩn thận, phòng ngừa chụp ếch.

Trong phòng của An Tam gia, bếp than cháy rừng rực. Thập Nhất Nương mặc một thân da hổ cosplay con mèo nhỏ, cảm thấy hơi buồn ngủ. Trong phòng không tối, ngoài cửa sổ bông tuyết lóng lánh rơi mãi không ngừng, phản chiếu ánh sáng khiến cho mái tóc đen của nam nhân óng ánh màu lam. Rõ ràng là ngày đông, nhưng tươi cười trên mặt ông như ánh mặt trời ngày xuân, làm cho người ta nhìn đến mức không nỡ chớp mắt.

Xuân Lan lơ đãng nhìn thấy, mặt chợt ửng đỏ rồi vội vàng lấy lại bình tĩnh. Mọi người đều nói, An Tam Lang công tử có một không hai, dịu dàng như ngày xuân, trên thực tế nam nhân tỏa ra ánh mặt trời phải là An Tam gia mới đúng.

“Xuân Lan tỷ tỷ, tỷ cũng eng ~~” Cái miệng nhỏ phồng lên, nói không rõ.

“Không cần, nô tỳ không thích ăn hạt dẻ. Đây là sơn dược cao mà Thập công tử bảo người đưa tới.” Xuân Lan mỉm cười đặt sơn dược cao trước mặt tiểu thư đang tỏa sáng hai mắt.

“Cha, cha cũng ăn.” Cuối cùng, nuốt hạt đẻ vào hết, Thập Nhất Nương đưa tay cầm lấy một miếng sơn dược cao, đưa tới trước mặt ông.

An Tam gia đã có thói quen ăn điểm tâm cùng với con gái, vốn dĩ ông không có thích đồ ngọt lắm, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ nhi ăn vô cùng ngon miệng ngọt ngào, giống như những món trước mắt là mỹ vị có một không hai trên thế gian, khi ăn vào cũng không đạt được đến mức khiến cho người ta cảm thấy rất thèm ăn, chẳng qua......

Thập Nhất Nương ngáp một cái, sờ sờ bụng nhỏ căng tròn vì no, quyết định ngủ một giấc ngắn.

“Thập Nhất Nương, con đã chạy đi đâu trong vòng ba năm hôn mê?”Sau khi ăn xong, người ta thường hay rơi vào trạng thái mông lung buồn ngủ. Đúng lúc này thì An Tam gia như lơ đãng hỏi, giọng trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello.

Thập Nhất Nương ngáp một cái, “Cứ cho là đầu thai đi, oáp, buồn ngủ ~~”

Đầu thai? Không phải là ly hồn sao? Nhìn nữ nhi nằm ngủ trên ghế xích đu như con heo nhỏ, sắc mặt An Tam gia khẽ biến. Lúc đó Phổ Tuệ nói, linh hồn nữ nhi không ở trong cơ thể, vậy thì con bé đi đầu thai cũng không làm cho người ta quá giật mình, dù sao nữ nhi học được nhiều thứ như vậy, nếu không phải là có một nguồn nào đó thì quả thật là không thể nói nổi. Lòng ông đau xót là vì thái độ của nữ nhi đối với đồ ăn, nếu không phải trải qua đói khát, sao nữ nhi có thể coi trọng đồ ăn đến thế. Nghe Tam Lang nói, nữ nhi vừa tỉnh thì đã dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm gà nướng mỗi ngày, ngay cả chén cháo khó ăn nhất mà khi ăn cũng tỏ ra ngon miệng vô cùng......

An Tam gia đau lòng cực kỳ, con gái ông vậy mà lại đầu thai vào nhà người nghèo, không, chắc phải là nhà người nghèo rớt mùng tơi, ngay cả một chén cháo cũng không có mà húp. Không thì sao nữ nhi có thể quen thuộc với các loại rau dại đến thế, nhất định là vì lương thực không đủ ăn mới phải thường xuyên đi hái rau dại...... (DNG: Mình thì nghĩ là do hồi còn bé chị ở trong hầm với mẹ, thiếu ăn thiếu uống nên giờ mới có tình trạng này thì đúng hơn.)

Trong một buổi chiều đông, An Tam gia hoàn toàn hiểu lầm, trái tim của người cha hiền thống khổ như bị chiên trong chảo dầu.

Thập Nhất Nương ngủ no nê, vừa tỉnh lại thì thấy ánh mắt thống khổ thương tiếc tự trách của phụ thân, ngơ ngác không hiểu gì. Sao nàng vừa tỉnh lại thì phong cách của cha liền biến đổi như thế?

“Nhà nghèo khó? Ăn không đủ no mặc không đủ ấm?” Thập Nhất Nương sửng sốt cả buổi trời, “Nào có? Vẫn luôn có ăn mà, ông nội rất tốt với con. Nếu không phải bộ dạng con có hơi béo một chút, thì một bữa con có ăn bảy tám chén cũng sẽ không ngăn cản con. Trước tận thế, trong đồ ăn mặc dù có các loại hóa học này nọ, nhưng vẫn là mỹ vị. Thật ra, mấy thương nhân bán chất phụ gia của thực phẩm cũng rất là trâu bò, có thể biến các loại hóa học phụ gia thành thức ăn ngon lành như vậy, ăn ngon hơn nhiều so với thức ăn sau tận thế...... Sau tận thế, vì phóng xạ mà mấy thứ đó quá khó ăn, nhưng muốn ăn no thậm chí muốn ăn đến căng cứng bụng cũng không phải là vấn đề gì.”

Thập Nhất Nương thống khổ hình dung kể lại hương vị kỳ lạ của các loại đồ ăn một phen, cuối cùng còn sợ hãi nói, “May mà đã xuyên trở về, không thì con cảm thấy, có một ngày nào đó con sẽ đói chết! Mấy thứ kia thật sự rất thách thức bản năng sinh tồn của con người.” Là một kẻ tham ăn mà phải đối mặt với các loại thức ăn khó nuốt mà con người không thể tưởng tượng ra nổi, nàng thật sự có loại xúc động muốn tự sát mà.

Mặt An Tam gia không chút thay đổi, cuối cùng đơn giản nhéo gương mặt tròn vo của nữ nhi, dùng sức nặn nặn hai cục thịt béo hai bên má.

“Đừng nặn, sau này...... Sẽ thành cái mặt bánh nướng......” Thập Nhất Nương hút hút nước miếng, ô ô, nàng có nói gì đâu, sao lão cha lại phải biến mặt nàng thành hình mỏ chim chứ.

“Thành mặt bánh nước thì vừa hay, cha thích ăn bánh.” An Tam gia bị lãng phí tình cảm, hung tợn nhìn nữ nhi, mợ nó, bởi vì ăn kiêng mà suýt nữa sống không nổi, ông không có nữ nhi nào kém cỏi đến thế.

Thập Nhất Nương chu mỏ, tâm không cam lòng không nguyện trả lời vấn đề lão cha hỏi.

An Tam gia cảm thán, “Thật không ngờ con người có thể phát minh ra nhiều thứ như vậy, thật đúng là không thể nào tưởng tượng nổi, con người có thể đi lên mặt trăng, còn có thể lặn xuống biển sâu.”

“Văn minh không phải lúc nào cũng tốt.” Thập Nhất Nương tham ăn phản đối, “Rất nhiều thức ăn ngon bị ô nhiễm, không còn ngon như vậy nữa. Bây giờ vẫn tốt hơn, có thiệt nhiều đồ ăn ngon còn nguyên vị.”

“Không phải vừa mới nói là thật nhớ máy tính TV máy chơi game sao? Sao lại lập tức trở quẻ rồi?”

“Vâng, có nhớ như thế nào cũng kém hơn ở bên cạnh cha.” Thập Nhất Nương lấy lòng.

“Thế này mới đúng, mê muội mất cả ý chí là không đúng.” An Tam gia vô cùng vừa lòng.

“Nhưng......” Thập Nhất Nương có chút khổ sở cúi đầu, “Con rất nhớ ông nội, nếu không phải tận thế, nhất định ông nội sẽ sống được lâu hơn, tuy rằng đến tám mươi tuổi là cũng đã thọ rồi......” Thật ra lúc nàng chết cũng may, may mà ông nội không cần phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nếu nàng chết ở trước mặt ông nôi, thì một người đã từng trải qua chuyện đưa tiễn con trai con dâu cùng một lúc do tai nạn xe cộ như ông nội, giờ lại thấy cháu gái chết đi, thật sự nàng không dám tưởng tượng ông nội sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào.

“Thập Nhất Nương, ai cũng có linh hồn.” An Tam gia mỉm cười xoa xoa đầu nữ nhi, “Nếu con quá khổ sở buồn bã, ông nội con nhất định sẽ không yên lòng, không chừng ông ấy sẽ vì lo lắng cho Thập Nhất Nương mà quanh quẩn ở cầu Nại Hà, chậm chạp không chịu đi đầu thai đấy.”

Một giọt nước mắt rơi xuống, Thập Nhất Nương cố gắng cười cười, “Vâng, ông nội đức cao vọng trọng, cả đời không biết đã cứu bao nhiêu người, con nghĩ, nhất định là thiện có thiện báo. Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai con sẽ viết một ít sách thuốc xuất bản ra ngoài, cha có thể giúp con lưu truyền ra hay không, con muốn tích đức cho ông.”

“Được, cha sẽ giúp con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.