Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 61: Chương 61




Edit: Diệp Nhược Giai

​Mùa đông ở cổ đại chính là mùa nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng là mùa phát phì. Nhìn tiểu trắng mập lại béo thêm một vòng, Tôn thị khóc không ra nước mắt, cầm roi buộc Thập Lang giảm béo.

Thập Lang buồn bực theo sau Thập Nhất Nương nhảy điệu thỏ, nhưng trên người hắn mặc bộ đồ lão hổ màu vàng, Vinh Nhị mặc là bộ gấu đen, Thập Nhất Nương thì mặc đồ thỏ nhưng được may từ lông hồ ly trắng.

Vì thế, An Nhị gia thấy chính là một con hổ, một con gấu và một con thỏ đang tương thân tương ái nhảy nhót.

Ăn thịt và ăn chay ở cùng với nhau, thế giới thật sự là hòa bình mà!

An Nhị gia cười tủm tỉm nghĩ, chậm rãi cầm tỳ bà chuẩn bị đàn cho đám nhỏ nhảy.

“Cha, đợi một chút đã.” Lão hổ nhảy lên, “Thiên Bồng Nguyên Soái còn chưa đến đâu.”

“Ồ, heo sữa hương cũng muốn khiêu vũ sao?” An Nhị gia sờ sờ cằm, “Cha còn tưởng bắt đầu từ đầu đông thì nó trừ ăn ra chính là ngủ chứ.”

Thập Lang nói mà không hề hổ thẹn, “Cho nên con mới gọi nó dậy vận động nhiều một chút. Heo quá béo sẽ bị mổ thịt, Trữ Bị Lương cũng phải giảm béo.” Hừ, dựa vào cái gì mà Thiên Bồng Nguyên Soái có thể sống cuộc sống ăn ngủ ngủ ăn chứ? Có họa phải cùng chia thôi.

Trữ Bị Lương mặc da hổ bông bông mềm mềm, lung lay lảo đảo đi vào, nhìn như ngủ không đủ.

Gấu đen Vinh Nhị kinh ngạc, “Heo cũng phải ngủ đông á?”

“Chắc là không cần, nhưng heo vào mùa đông quả thật ngủ rất nhiều.” Thập Lang thở dài, “Hiện tại Thiên Bồng Nguyên Soái quá béo, nếu béo thêm thì biểu diễn ở Bách Vị lâu không còn linh hoạt nữa. Lần trước cho nó nhảy qua vòng lửa mà nó nhảy không nổi.”

Vinh Nhị chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Đây là chuyện hiển nhiên.”

“Ừ, quá béo nên cũng vụng về. Vòng lửa kia hoàn toàn không cao tí nào, vậy mà nhảy không qua. Đệ cảm thấy nó thật sự cần phải giảm béo.”

Miệng Vinh Nhị co rút, “Chắc là do lửa thì đúng hơn.” Hắn còn chưa nghe thấy có động vật nào không sợ lửa đâu.

Thập Lang nói như lẽ dĩ nhiên, “Thập Nhất Nương nói sư tử nhảy được, vậy thì heo cũng phải nhảy được mới đúng.”

Vinh Nhị thông cảm nhìn Trữ Bị Lương, quyết định sau này đối xử với nó tốt hơn một chút. Ừ, lén trộm củ cải đến cho nó ăn vậy.

Thập Nhất Nương hoàn toàn không để ý tới chuyện bọn họ nói, nàng tò mò nhìn tỳ bà trên tay An Nhị gia. Ngũ quan của An Nhị gia nhu hòa tú lệ, dáng vẻ cầm tỳ bà thật sự là……

Ừ, phải hình dung thế nào nhỉ, Thập Nhất Nương sờ sờ cằm, đúng rồi, rất có hương vị mà bạn học kiếp trước gọi là tiểu thụ.

“Thập Nhất Nương, muốn học tỳ bà à?” An Nhị gia đưa tỳ bà ra, hết sức nóng bỏng nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng mở miệng nói muốn học, ông sẽ lập tức dốc túi truyền dạy cho nàng, hoàn toàn không hề lo lắng nếu thật sự dạy Thập Nhất Nương chơi đàn tỳ bà mà chỉ có nữ tử thanh lâu mới học, An Tam gia có thể tìm ông để liều mạng hay không.

Thập Nhất Nương nhận lấy tỳ bà. Kiếp trước, bên nhà hàng xóm có một anh biết chơi đàn guitar, dạy nàng được vài ngày, nên nàng biết đàn vài khúc đơn giản.

Lạch cạch leng keng tưng tưng......

Thập Lang cùng Vinh Nhị bị kinh hách đến mức nhảy dựng. Sao mà chói tai vậy? Quay lại nhìn thì thấy Thập Nhất Nương đang nghiêng người ôm tỳ bà, dùng hết mọi khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ, điên cuồng gẩy dây đàn.

An Nhị gia vội vàng đoạt lấy tỳ bà, “Thập Nhất Nương, ngón tay có bị thương không? Dây đàn này căng lắm, dùng sức như vậy sẽ bị đau tay.”

Thập Lang nhịn không được nói, “Cha, cha đừng để Thập Nhất Nương đánh đàn nữa. Muội ấy không có thiên phú chơi tỳ bà đâu, ầm ỹ chói tai kinh khủng.”

Thập Nhất Nương trừng hắn, “Huynh thì biết gì, đây chính là rock, nhạc này vốn dĩ đã ầm ỹ thế rồi.” Kiên quyết không chịu thừa nhận mình không có thiên phú, nhất định là bọn họ không biết thưởng thức nhạc rock thôi.

Vinh Nhị phát cáu, nói, “Thập Nhất Nương, chúng ta không học tỳ bà, chúng ta chỉ học cổ cầm. Cổ cầm chính là loại đoàn của quân tử, khá thích hợp với Thập Nhất Nương.” Dù sao thì cổ cầm cũng sẽ không thể xuất hiện tạp âm như vậy.

Thập Lang lập tức sửa miệng, gật đầu theo, “Khụ, thật ra học thổi sáo cũng không tệ.” Thập Nhất Nương có trung khí như vậy, học thổi sáo là hợp nhất.

Hừ, Thập Nhất Nương bĩu môi trừng bọn họ, “Được rồi, đi nhảy thôi. Trữ Bị Lương, ngươi cũng lại đây nhảy cùng đi. Nhị bá, chơi bài nào vui vẻ dễ nghe một chút nha.”

An Nhị gia mỉm cười đánh đàn. Khụ, một hổ một gấu một thỏ nhảy rất đều, nhưng còn con heo nhỏ vụng về kia thì cứ quay mòng mòng, động tác cứ bị chậm hơn nửa nhịp. Thập Nhất Nương lắc đầu, nàng hầu như có thể nhìn thấy đôi mắt nhang muỗi của nó. (DNG: tức là thế này )

“Trữ Bị Lương, cố lên, động tác của ngươi chậm như vậy không có hiệu quả giảm béo đâu.”

Éc éc, Trữ Bị Lương bi thương kêu vài tiếng, béo là ưu điểm của heo có biết không, nó hoàn toàn không hề muốn giảm béo, nó chỉ muốn ăn ngủ ngủ ăn, làm một con heo hạnh phúc thôi.

Thập Nhất Nương lắc lắc mông, lại xoay thêm một vòng mới nói, “Đã béo phì lại còn không chịu tập thể dục thể thao sẽ mắc rất nhiều bệnh, lại còn không thọ nữa chứ.”

Thập Lang cũng uy hiếp liếc nhìn nó một cái, “Nếu không nhảy nghiêm túc thì sẽ sắp xếp cho ngươi đến Bách Vị lâu biểu diễn hàng ngày, dù sao đi biểu diễn cũng có thể giảm béo.”

Éc éc, Bị Lương kêu hai tiếng, vô cùng cam chịu mà đẩy nhanh tốc độ.

***************************

“Vinh Nhị ca, đây là sách nông mà hai người định viết à?” Thập Nhất Nương cau mày.

Vinh Nhị khá đắc ý, “Sao, tài văn chương không tệ đúng không?”

Thập Nhất Nương thở dài, “Vinh Nhị ca, cuốn sách này huynh muốn cho dân trí thức đọc hay muốn cho dân chúng đọc?”

“Đương nhiên là cho nông dân xem rồi, người đọc sách tay trói gà không chặt, bọn họ đọc hiểu mới là lạ.” Vinh Nhị khinh bỉ nói, hoàn toàn quên khuấy chuyện trước kia mình cũng là một thanh gỗ phế trói gà không chặt.

“Viết lại lần nữa đi, càng không văn hoa càng tốt.” Thập Nhất Nương miễn cưỡng nói, “Huynh viết mấy thứ chi, hồ, giả, dã này, dân chúng đọc không hiểu đâu.”

Vinh Nhị nghe vậy mới chợt sáng tỏ, lại có chút xấu hổ, hình như hắn đã quá đắc ý mà quên mất rồi. Vừa nói đến có thể viết sách, lập tức nghĩ đến chuyện nổi tiếng trong giới sĩ lâm, quên đi ước nguyện ban đầu của mình là muốn dạy dân chúng cách trồng rau trồng lúa.

“Huynh đi nói với Thập Lang.” Vinh Nhị đỏ mặt, hắn với Thập Lang mỗi người phụ trách một phần bản thảo, hắn phải nhắc Thập Lang đừng viết quá cao nhã.

“Không cần, Thập Lang ca viết rất đơn giản.” Thập Nhất Nương nói, “Huynh ấy không có đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện trau chuốt câu chữ, chỉ viết huỵch toẹt ra thôi.”

Vinh Nhị hơi cúi đầu, quả nhiên vẫn kém hơn Thập Lang sao? Thập Lang không quá nhiệt tình với chuyện viết sách như hắn, nhưng hành vi xử sự lại thành thục hơn hắn.

Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải của Vinh Nhị, giật nảy mình, “Vinh Nhị ca, đừng nói là huynh đang khổ sở đấy?”

“Không có......” Vinh Nhị ấp a ấp úng nói, “Chỉ là cảm thấy, tuy huynh lớn tuổi hơn Thập Lang, nhưng cách suy nghĩ của huynh lại không hoàn thiện như đệ ấy.”

Thập Nhất Nương thở phào, không phải tự ti là tốt rồi, “Muội cảm thấy Vinh Nhị ca có ưu điểm của riêng mình mà, ít ra về phương diện nghiêm túc tập trung khi làm việc, Thập Lang ca kém hơn Vinh Nhị ca. Hơn nữa Vinh Nhị ca có tâm địa rất tốt, chỉ cần ý nghĩ không thay đổi, muội cảm thấy tương lai Vinh Nhị ca nhất định sẽ trở thành một đại quan làm rạng rỡ tổ tông.”

Vinh Nhị đỏ mặt, “Thập Nhất Nương thật sự nghĩ như vậy à?”

“Ừ, Vinh Nhị ca đặc biệt hợp với chức vị Đại tư nông. Ngẫm lại xem, nếu Vinh Nhị ca có thể giải quyết vấn đề ấm no cho Đại Hạ, nhất định sẽ lưu danh sử sách.”

Vinh Nhị hô hấp dồn dập, lập tức bình tĩnh lại, sao hắn có thể giải quyết được vấn đề ấm no của Đại Hạ chứ. Trăm ngàn năm qua vẫn chưa có người nào thật sự có thể giải quyết được vấn đề này.

“Vinh Nhị ca đừng có nghi ngờ.” Thập Nhất Nương cổ vũ hắn, “Huynh ngẫm lại xem, nếu sản lượng lúa mạch của toàn Đại Hạ có thể tăng lên, có phải là lương thực của mọi người sẽ tăng hơn một nửa hay không, vậy thì người chịu đói nhất định sẽ giảm rất nhiều.”

Vinh Nhị nhiệt huyết sôi trào, “Thập Nhất Nương, muội nói đúng, huynh lập tức quay về viết lại cho thật dễ hiểu, để cho dân chúng toàn Đại Hạ đều có thể đọc được.”

Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn Vinh Nhị hưng phấn rời đi, không nói cho hắn biết, dân chúng Đại Hạ không có được bao người biết chữ.

************************

Tết chính là khoảng thời gian được sống phóng túng, Thập Nhất Nương vuốt bụng nhỏ, dạo này ngày nào cũng ăn lẩu, bụng nhỏ lại tròn, giống như vận động viên đấu vật của Nhật có thể béo như vậy là nhờ ăn lẩu mỗi ngày ấy.

Người cũng béo lên giống vậy chính là nan huynh Thập Lang và nan sủng Trữ Bị Lương. (1)

(1) Chỗ này có chơi chữ một chút nhé. Có một câu là ‘nan huynh nan đệ’, tức là người cùng cảnh ngộ, ở đây tách ra thành nan huynh và nan sủng.

Nhìn một người một heo ăn no ngủ khò khò, mặt Tôn thị xanh mét. Con à, con sắp 150 cân rồi đấy! Cả Trữ Bị Lương nữa, to gấp ba heo sữa hương bình thường rồi!

“Hoặc là vận động hoặc là ăn uống điều độ, chọn một cái!” Nữ vương đại nhân vung roi gầm lên.

Thập Nhất Nương cảm thông nhìn bọn họ, cực kỳ may là khung xương của mình nhỏ, tuy người toàn là thịt, nhưng nhìn chỉ béo ít ít mà thôi.

Dù là mùa đông cũng không thể không vận động, Tôn thị dứt khoát đi cùng với An Nhị gia giám sát Thập Lang vận động, Vinh Nhị vừa nhảy là gầy, nhưng Thập Lang rõ ràng là vận động chưa đủ.

Trữ Bị Lương gian nan đi qua cánh cửa, đối với nó mà nói, đây cũng không phải là chuyện dễ, đợt này nó béo hơn không chỉ một vòng đâu.

“Trữ Bị Lương, cố lên, cố lên, mông phải dùng sức!” Tiểu trắng mập Thập Lang đứng một bên khuyến khích nó, đều là người (heo) mập mạp quá độ, cùng nhau trải qua những trang sử giảm béo đầy máu và nước mắt làm cho tiểu trắng mập cùng Trữ Bị Lương bồi dưỡng ra được tình nghĩa cách mạng tốt đẹp.

Trữ Bị Lương run run cái mông đầy thịt béo của mình, thở hồng hộc đi vào.

Thập Nhất Nương nhìn hành vi dại dột đến mức khiến kẻ khác muốn khóc của Trữ Bị Lương mập mạp, có chút thất vọng, “Vì sao vậy, trước đó còn tưởng là bộ tộc heo sữa hương ăn mãi không béo chứ, bây giờ lại béo thành ra như vậy, chả đáng yêu tí nào.” Ô ô, hồi trước be bé, còn có thể ôm vào lòng đùa giỡn, giờ thì căn bản là ôm không nổi.

Tôn thị chỉ thích mấy thứ xinh đẹp đáng yêu, nên đối với con heo béo ụt ịt thế này thì ghét bỏ không thôi, “Quá béo, quá xấu, đau mắt.”

An Tam gia đánh giá thật lâu, “Không đúng, con heo này quả thật thuộc giống heo sữa hương, chỉ là vì ăn quá nhiều nên mới béo thôi.” Ông phải nhìn thật lâu mới dám khẳng định đây là thuộc giống heo sữa hương. Thật sự là chưa từng gặp qua heo sữa hương nào mà béo đến cỡ này, Thập Lang Thập Nhất Nương đúng là có tay nuôi heo nha.

An Nhị gia hơi tiếc hận nhìn chằm chằm Trữ Bị Lương, “Heo sữa hương ngon nhất chính là không quá mười một tháng tuổi, khi đó nướng lên ăn là mềm nhất. Bây giờ béo đến mức này, quá nhiều mỡ, nướng lên mất hết cả hương vị......”

Heo sữa hương kêu éc éc chạy ra sau lưng Thập Nhất Nương trốn, muốn giấu thân thể dài rộng của mình thật kín. Chủ nhân, ánh mắt của cha người, bác người thật sự quá đáng sợ, người ta cảm giác như thành lợn sữa xắt lát rồi.

Thập Nhất Nương né ra, sờ sờ Trữ Bị Lương đang bị mọi người hết sức để ý, “Cha, Nhị bá Nhị bá mẫu, mọi người nói như thế, Trữ Bị Lương nhất định sẽ rất đau lòng. Béo có chỗ tốt của béo, làm thịt kho tàu hoặc thịt kho đông pha mà quá nạc thì khô lắm.”

Bị gợi lên cơn thàm ăn, Thập Lang cũng nhịn không được mà phi lễ nhìn mông béo run run của Trữ Bị Lương, đầy thịt chắc nịch thế kia, bao nhiêu là chén thịt kho tàu đó. Không đúng, “Muội muội, thịt kho tàu muội đã từng cho người làm rồi, còn thịt kho đông pha là gì?”

Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ nói, “Là món thịt do một người tên là Tô Đông Pha nấu, vì ăn món thịt này mà ông ta đã làm ra được rất nhiều bài thơ lưu danh ngàn đời.”

Hai mắt Thập Lang tỏa sáng, “Thập Nhất Nương, vậy chẳng phải có nghĩa là món này rất thích hợp cho tài tử ăn sao? Bảo phòng bếp nấu món thịt kho đông pha này đi, huynh cũng muốn có được thêm hai phần tài hoa.”

An Nhị gia ngắm ngắm cái bụng tròn vo của Thập Lang, buồn bực không thôi, “Ta thấy thêm hai phần thịt béo thì có.”

An Tam gia cũng rất hiếu kỳ về món này, hiếm khi nhiệt tình nhìn về phía Trữ Bị Lương, “Đưa Trữ Bị Lương đến phòng bếp đi. Đúng rồi, món thịt đông pha này là nấu từ chỗ thịt nào trên người Trữ Bị Lương đấy?”

Thập Nhất Nương sờ sờ, vô cùng khẳng định nói, “Chỗ này với chỗ này đem đi nấu thịt kho đông pha là ngon nhất, còn phía dưới một chút thì thích hợp làm đầu sư tử kho.”

Trữ Bị Lương sợ tới mức hận không thể thu nhỏ lại, tốt nhất là nhỏ đến mức không ai nhìn thấy được ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.