Edit: Diệp Nhược Giai
“Vì sao, vì sao lại có nhiều người như vậy?” Tiểu trắng mập nghẹn họng nhìn trân trối vào biển người đông nghịt trong Bách Vị lâu. Bởi vì người quá nhiều mà dứt khoát dọn sân thi đấu ra ngoài cửa, ở cửa có vài cái bếp lò mới dựng, bên cạnh là dụng cụ nhà bếp, dùng dây thừng ngăn cách với đám người trùng trùng điệp điệp bên ngoài.
“Thập công tử, đây là do Nhị công tử an bài.” Bạch đầu bếp thật thà chất phác cũng có chút ngượng ngùng, ông chưa bao giờ nấu đồ ăn trước mặt mọi người đâu.
Éc éc, Trữ Bị Lương lại vô cùng dũng cảm. Nó là ngôi sao của Bách Vị lâu, đã cực kỳ quen thuộc với cảnh bị mọi người vây xem rồi. Thấy mọi người mong chờ nhìn nó, Trữ Bị Lương cứ như là được tiêm thuốc kích thích, đứng thẳng lên bằng hai chân sau, móng trước làm tư thế chắp tay hành lễ, người xung quanh ủng hộ rầm trời.
Tiểu trắng mập ghen tị đến mắt đỏ bừng bừng, hừ, đây là thời nào vậy, người còn không được hoan nghênh bằng heo. Chẳng qua chỉ là chắp tay hành lễ thôi mà, hắn cũng biết nha.
“Tiểu thư, bên này, coi chừng bị người khác chen.” Nữ đầu bếp béo của An gia cúi đầu nhìn Thập Nhất Nương, tươi cười, “Hôm nay tiểu thư ăn mặc xinh đẹp như vậy, quần áo mà bị chen cho nhăn nhúm lại thì không còn đẹp nữa.”
Thập Nhất Nương bĩu môi, “Ta đã nói với Nhị Lang ca là đừng mua mấy bộ chỉ có mẽ ngoài như thế này nữa, nhưng Nhị Lang ca không chịu nghe.”
An Nhị Lang mỉm cười nhìn tiểu cô nương mặc đồ vô cùng hoa lệ cao quý, “Thập Nhất Nương đáng yêu như vậy, mặc thế này lại càng đáng yêu hơn. Hơn nữa, tiền lời là dùng để xài mà.”
Thập Nhất Nương buồn bực liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng bị biển người tấp nập ánh vào mi mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
“Oa, Nhị Lang ca thật lợi hại.” Thập Nhất Nương vỗ tay ca ngợi, “Cứ như vậy, chỉ sợ Trung Châu sẽ không ai không biết Bách Vị lâu.”
An Nhị Lang cũng có chút tự đắc. Thập Nhất Nương không thấy được hàm nghĩa sâu xa bên trong. Thanh danh An gia rất tốt, khiến cho Vinh tuần phủ tiếp nhận Trung Châu chịu thêm không ít khó khăn. Đám nhỏ bọn họ náo loạn như vậy, thanh danh sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không đến mức quá kinh thế hãi tục. Nếu An gia muốn rời khỏi Trung Châu, mà lại có giao tình thế gia với Vinh tuần phủ, vậy không bằng tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, để ông ấy có thể tiếp nhận Trung Châu thuận lợi hơn.
Thập Lang thở phì phò nói, “Vốn dĩ người Trung Châu ai cũng đã biết đến Bách Vị lâu rồi có được không? Muội xem, ai cũng dán đôi mắt rực lửa vào Thiên Bồng Nguyên Soái, đã biết Bách Vị lâu nổi tiếng cỡ nào.”
Thập Nhất Nương vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Thập Lang ca không cần phải như vậy, hôm nay so vị giác với Trữ Bị Lương ở trước mặt mọi người, như vậy Trữ Bị Lương liền có thể danh chính ngôn thuận làm trọng tài đại biểu cho Bách Vị lâu.”
Thập Lang xanh mặt, trừng Thập Nhất Nương, “Muội cũng cảm thấy là huynh sẽ thua sao?”
Không xong, không nên nói thật. Thập Nhất Nương vội vàng cười nói, “Đâu có, chẳng qua ý muội là không chừng Trữ Bị Lương có 1% cơ hội thắng kìa.”
Thập Lang ngẩng đầu ưỡn ngực, “Cơ hội của nó là không, cơ hội thắng của huynh là trăm phần trăm.”
Bởi vì Thập Nhất Nương nói, muốn náo nhiệt là phải trống vang ầm ĩ, cờ bay phấp phới. Cho nên hôm nay Bách Vị lâu không chỉ bày hoa tươi, mà còn treo cờ xí khắp nơi. An Nhị Lang còn đặc biệt mời một đội trống tới, mọi người vây xem chung quanh cảm thấy tim mình cũng theo tiếng trống tưng bừng mà nhảy nhanh hơn, nhiệt tình tăng vọt.
Nữ đầu bếp béo việc nhân đức không nhường ai, nhận làm chủ trì khai màn cho trận đấu, “Các vị, trận đấu vị giác của Bách Vị lâu xin được bắt đầu. Người dự thi là An Thập công tử cùng với heo sữa hương nổi tiếng xa gần của chúng ta -- Thiên Bồng Nguyên Soái. Khách mời danh dự làm trọng tài chính là khách quen của Bách Vị lâu, Hồ lão tiên sinh, Triệu viên ngoại......”
Trong đám người có người thấp giọng thảo luận, vô số người nhận ra mấy vị trọng tài này chính là mấy lão tham ăn có thể ăn và biết cách ăn có tiếng của Trung Châu.
Vài đầu bếp nổi danh của Bách Vị lâu có chút thẹn thùng bắt đầu đứng xào rau trước mặt mọi người, đến khi bếp lò hừng hực rực cháy, lực chú ý của mấy đầu bếp đều tập trung vào bếp của mình.
“Nhìn đi, một tay đao công của Chu đầu bếp......”
“Công phu hầm canh của La đại trù mới lợi hại......”
“Các ngươi nhìn bột mà Hồ đại trù kéo kìa, oa, thật sự là mỏng như cánh ve......”
“Ai da, bánh nướng của tiểu đồ đệ này không tệ, không hổ là Bách Vị lâu.”
Thập Lang vô cùng không được tự nhiên, vô cùng không thoải mái, bởi vì ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung đến...... Thiên Bồng Nguyên Soái ở bên cạnh hắn. Hắn thầm mắng Nhị ca, gài bẫy cả đệ đệ ruột của mình, dám làm rùm beng trận đấu giữa hắn với Trữ Bị Lương cho tất cả mọi người đều biết, gian thương chết tiệt, vì quảng cáo mà Thập Nhất Nương nói, ngay cả mặt mũi của đệ đệ cũng không thèm giữ lại. Mợ nó, đệ đệ không có người hỏi thăm, không bằng một con heo, huynh ấy là lão ca thì rất có mặt mũi à?
Đợi đến khi trên bếp lò truyền tới mùi thơm, Thập Lang cũng không còn tức giận vì mọi người chỉ nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái không nhìn hắn nữa, mà giống y hệt như mọi khi, chỉ cần đối mặt với đồ ăn là lý trí của hắn luôn bớt đi vài phần. Nói ví dụ như hiện giờ, toàn bộ lòng dạ của hắn đều đặt vào trong mấy cái nồi kia, thơm quá đi......
Giờ khắc này, Thập Lang đã hoàn toàn quên sự khắc nghiệt của An Nhị Lang rồi, hắn chảy nước miếng nhìn chằm chằm nhóm đại trù đang ngùn ngụt khí thế làm đồ ăn. Đây chính là đồ ăn do nhóm đại trù số một số hai Trung Châu nấu ra đó, mà quan trọng nhất là thức ăn này hoàn toàn miễn phí......
Mắt An Nhị Lang lóe ra ánh sáng của bạc trắng, tiến lại gần nữ đầu bếp béo chủ trì cuộc tranh tài , nhỏ giọng nói vài câu. Nữ đầu bếp béo liên tục gật đầu, tằng hắng vài cái, mỉm cười nói với mọi người, “Các vị, đồ ăn sắp được bày lên rồi. Đương nhiên, vì để tránh cho An thập công tử nói ta bất công, mấy món này sẽ mời mười vị lão khách của Bách Vị lâu nhấm nháp trước, sau đó để cho mọi người nhận xét một chút, xem rốt cuộc là vị giác của An thập công tử hay là của vị trư huynh đệ này nhạy bén hơn.”
“Éc éc......” Trữ Bị Lương khinh thường liếc nhìn Thập Lang một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Người chung quanh hoan hô một trận, “Trư huynh, tuyệt đối đừng để thua nha......”
“Đúng vậy, ngươi chính là Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế, không thể bại bởi một đứa bé nha......”
Đứa bé --- An Thập Lang trừng mắt liếc nhìn đám người đông đúc ồn ào một cái, tình thế thật sự rất bất lợi với hắn nha, nhóm người này toàn đi ủng hộ Thiên Bồng Nguyên Soái là có ý gì chứ?
“Được rồi, bê canh lên trước. Canh rau cải này là do Triệu đại trù và Long đại trù làm...... Kế tiếp là món ăn chính.” Nữ đầu bếp béo vô cùng hăng say nói, “Món ăn chính là thịt dê nướng do La đại trù cùng Bạch đại trù làm......”
Một người một heo cúi đầu ăn ngấu nghiến, Thập Nhất Nương cũng ngồi trên đài cao hùng hổ ăn cùng với một đám lão tham ăn. Ca ca tốt An Nhị Lang thường thường đưa nước hoặc cầm khăn lau miệng cho nàng.
“Không tệ......” Thập Lang nói đầu tiên, “Hương liệu mà La đại trù ướp nửa ngày trong thịt dê khá ngon, mà hoàn toàn không hề dầu mỡ. Bạch đại trù lại ngoài dự đoán của mọi người, nấu thịt dê mềm vô cùng, ngoài giòn trong mềm......”
Trữ Bị Lương éc éc kêu vài tiếng. Nữ đầu bếp béo thường xuyên để Trữ Bị Lương thử đồ ăn, bây giờ đã thành nhà phiên dịch tiếng heo, nghe rồi liên tục gật đầu, “Trư huynh đệ nói là thịt dê Bạch đại trù làm ăn rất ngon, bởi vì bên trong có cho thêm một loại hương liệu mới......”
Mặt Thập Lang xanh mét, cho thêm một loại hương liệu mới? Sao hắn không ăn thấy? Mà thần kỳ nhất là sao nữ đầu bếp béo chỉ nghe con lợn chết tiệt kia éc éc hai tiếng đã biết là thêm hương liệu mà không phải là bớt hương liệu?
Thập Nhất Nương thông cảm nhìn Thập Lang lần lượt bị đánh bại. So khứu giác cùng với một con heo, thật là xúi quẩy.
Thập Lang ủ rũ cúi đầu về nhà, Trữ Bị Lương lại oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang muốn ưỡn ngực, đáng tiếc đi đường bằng hai móng sau rất vất vả, cuối cùng vẫn là bốn móng chạm đất, bò bò lết đi...... Hết cách, ăn quá no rồi.
Sau ngày hôm nay, An Thập Lang nổi tiếng. Người khác đánh giá hắn là tên ngốc mười năm khó gặp, một tên ngốc béo núc ních tranh tài với một con heo mà còn để thua.
An Nhị Lang cũng nổi tiếng, người khác đánh giá là gian thương trăm năm khó gặp, thậm chí ngay cả heo mà cũng đem ra lợi dụng để kiếm bạc......
Trữ Bị Lương lại nổi tiếng, người khác đánh giá là heo thần, chính là heo thần ngàn năm khó gặp, nhất định là heo tiên trên trời hạ phàm......
Tóm lại, kết quả của việc này khiến ai nấy đều vừa lòng.
An Nhị Lang vừa lòng, thanh danh của Bách Vị lâu càng được khuếch trương. Hắn định tăng giá cho mấy món ăn của Bách Vị lâu, tranh thủ không có quý nhất, chỉ có quý hơn......
Trữ Bị Lương vừa lòng, cũng đều là biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng làm khách mời danh dự đi thử đồ ăn vẫn thoải mái hơn là nhảy vòng lửa, mà quan trọng nhất chính là muốn ăn bao nhiêu cũng được, chủ nhân Nhị Lang đáng sợ sẽ không bắt nó phải tuyệt thực giảm béo......
An Thập Lang cũng miễn cưỡng vừa lòng, Nhị ca nói sẽ chia một phần tiền lời của Bách Vị lâu cho hắn......
Mấy trưởng bối An gia cũng vừa lòng, hiếm có khi nào Nhị Lang với Thập Lang náo loạn một trận như thế. Chắc sau một thời gian nữa, tấu chương buộc tội sẽ xuất hiện trên ngự án của hoàng đế...... Ha ha, bọn họ đều định tạm thời rời khỏi trung tâm quyền lực, chắc sau chuyện này, cũng không còn ai xem bọn họ là cái đinh trong mắt nữa......