Edit: Lee's
Beta: Hằng Lê
Trước cung yến ba ngày, bà mối Lâm tới cửa bái phỏng.
Quốc công phủ rất tốt nha, cửa rộng nhà cao, thiếu niên chưa thành thân nhiều, đã vậy ai cũng có tư sắc xuất sắc, năng lực tốt, lại có quy tắc là bốn mươi tuổi mà chưa có con trai mới được nạp thiếp, nếu việc hôn nhân của An đại lang mà thành, còn có một đám trai tráng trẻ ở phía sau, đường làm ăn của bà sẽ liên tục phát triển, bà mối Lâm cười càng tươi, nhất định phải nắm lấy cơ hội mỏng manh này, không cần biết có bao nhiêu bà mối đến đây, bà đều phải đánh bại bọn họ.
“Cô nương, trên mặt bà mối Lâm viết nhiều chữ như vậy sao?” Đông Mai mê mang nhìn Thập Nhất Nương, còn có tư sắc xuất sắc, đường làm ăn sẽ liên tục phát triển là cái gì?
“Khụ, tóm lại nàng chính là suy nghĩ như vậy.” Thập Nhất Nương nhìn Đông Mai rất nghiêm túc, cố gắng cường điệu “Còn nữa, đừng gọi ta cô nương, hãy gọi ta Sherlock holmes (*).” Nghe nói Holmes có thể chỉ từ một sợi lông chó dính trên người, đã có thể nhìn ra chức vụ cùng địa điểm công tác của người kia, nàng từ trên mặt một người đọc ra nhiều như vậy cũng không kì quái.
(*)một nhân vật thám tử hư cấu, đọc thêm ở đây s://vi.wikipedia.org/wiki/Sherlock_Holmes
Cô nương lại kỳ lạ nữa rồi, làm như nghe không hiểu Đông Mai cười tủm tỉm hỏi “Đêm nay muốn ăn cái gì? Thịt heo hay là thịt dê?”
Thập Nhất Nương lập tức lâm vào trầm tư, “Mùa đông là mùa bồi bổ.”
Câu này của cô nương thì nàng hiểu được, cái gọi là ‘cố tìm điểm chung, gác lại điểm bất đồng’ chính là ý này, Đông Mai cười tủm tỉm đưa cô nương vào phòng khách, xoay người đi về hướng phòng bếp.
“Thập Nhất Nương, mau tới đây.” Phương thị cầm một tập tranh hướng Thập Nhất Nương ngoắc ngoắc, “Mau tới đây giúp đại bá mẫu chọn, đại bá mẫu nhìn sắp hoa mắt rồi.”
Bà mối Lâm đứng lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Thập Nhất Nương “Đây là Thập Nhất Nương tử đúng không, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bà mối kinh thành thần thông quảng đại hơn bất kỳ ai khác, hoàn toàn khác hẳn tưởng tượng về bà mối đầu đeo hoa đỏ thẫm, mặt phía dưới có nốt ruồi, nói chuyện khoa trương trong suy nghĩ của Thập Nhất Nương, bà mối Lâm tri thư đạt lễ, trên mặt tươi cười hài hòa, đúng rồi, tựa như bác gái trong hội phụ nữ.
Công việc của các bà mối chính là cầm các tập tranh cô nương, công tử chưa thành thân mang đi quảng cáo nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, mỗi bác gái đều là cao thủ nhìn mặt nói chuyện, luôn có thể từ lời nói của ma ma, nha hoàn có thể tổng kết ra tính cách của các cô nương, công tử, vô cùng tri kỷ đề nghị ngươi thích hợp với ai nhất, cách bán hàng còn nhanh chóng hơn cả tam gia, mua tay, cưới không thể trả lại hàng, hôn nhân có phiêu lưu, tuyệt đối phải cẩn thận.
Thập Nhất Nương cảm khái không thôi, chẳng lẽ hệ thống sản xuất là nền 'công nghiệp mai mối' ở kinh thành này đều đã được chuyên nghiệp hóa theo hệ thống, không, còn, nhân, tính, hóa? Tuy rằng Thập Nhất Nương biết các quý tộc nhà lớn, quan chức cũng lớn, các bà mối không dám không nhân tính hóa, lừa gạt cũng vô dụng, quý tộc bị lừa hôn thì cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt như dân chúng bình thường, họ sẽ không để yên cho ngươi!
Bà mối Lâm ngày thường mượt mà, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, nhìn rất hiền lành, hiện tại bà đang dùng tư thái cao sang nhã nhặn chậm rãi uống trà, giống như một phu nhân vậy, Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn tập tranh của các tiểu thư khuê các kinh thành, cũng không ngẩng đầu lên “Bà mối Lâm đang ghi nhớ diện mạo của ta, trở về vẽ ra hay sao?”
Bà mối Lâm xấu hổ, suýt nữa thì phun ngụm trà ra ngoài, tư thái phu nhân cũng suýt thì không giữ được, ánh mắt cô nương này sao lại lợi hại như vậy, loại phương pháp quan sát một cách bình thản khéo léo như bà, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới.
“Thật có lỗi, Thập Nhất Nương tử rất xinh đẹp, nên lão thân không khỏi nhìn nhiều vài lần.” Bà mối Lâm nhiệt tình mỉm cười lộ ra dáng vẻ cán bộ phụ nữ.
Thập Nhất Nương nở nụ cười “Vậy bà nhìn thật kỹ, phải họa ta đẹp một chút.” Nàng đơn giản chỉ coi như là chụp ảnh, buồn bực duy nhất là tranh của bà mối Lâm, nàng không thể phân biệt được ai là ai, ngoài hình dạng khuôn mặt nhìn ra tròn hay nhọn, hình thể nhìn ra gầy hay béo, còn cái khác không thể nhìn ra được, haiz, mắt hai mí cùng mắt một mí khác nhau, chính là nhiều hơn một đường kẻ, quá khó để tưởng tượng ra tướng mạo cụ thể.
Bà mối Lâm vui vẻ, quả nhiên không hổ là tiểu cô nương của Quốc công gia, hào phóng hơn so với những cô nương xấu hổ khi biết mình bị vẽ ở kinh thành này, “Không cần lão thân vẽ đẹp, dáng vẻ của Thập Nhất Nương tử vốn đã rất xinh đẹp rồi.”
Tôn thị nhất thời vui vẻ “Thật tinh mắt, bộ dạng Thập Nhất Nương nhà chúng ta xinh đẹp chứ, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân!”
Bà mối Lâm liên tục gật đầu “Phu nhân nói rất đúng, Thập Nhất Nương tử bộ dạng đẹp, chỉ sợ đến lúc đó người tới cửa cầu thân sẽ giẫm nát bậc cửa.” Không cần phải nói cũng biết, cháu gái ruột mà An quốc công yêu thương như bảo bối trong tim mà, nghe nói lý do mà An quốc công từ quan chính là muốn cùng cháu gái trồng rau, tất cả cô nương trong kinh thành này có ai mà không hâm mộ. Ngoài ra, phụ thân của An thập nhất nương ai ai cũng biết, hai mươi năm trước từng là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, hơn nữa mấy ca ca của nàng cũng cực kì cưng chiều nàng, gia thế không cần phải nói, đồ cưới khẳng định không phải là ít… Hơn nữa theo ánh mắt của bà nhìn, tiểu nương tử ngày thường trắng mềm đáng yêu, tuy rằng bây giờ hơi béo chút nhưng chờ ngũ quan nảy nở, dáng người hiện rõ, quả thật là một mỹ nhân, bà mối Lâm âm thầm suy tính công tử vừa độ tuổi trong kinh thành có thể xứng đôi với nàng, nếu như vài năm sau có thể nắm được mối hôn nhân này thì tốt rồi, danh tiếng của bà mối Lâm sẽ truyền khắp Đại Hạ, trở thành thiên hạ đệ nhất mai mối.
Phương thị cúi đầu nhìn tập tranh, thường thường cùng Tôn thị thấp giọng thảo luận, bà mối Lâm ở một bên mỉm cười, cũng không như những bà mối đem nhà gái ba hoa chích chòe, bà biết rất rõ tính tình của những người quý tộc, nếu khoe khoang phô trương không đúng sự thật chỉ sợ sẽ hủy thanh danh của bà.
“Người đâu, nếu như các công tử trở về, bảo bọn họ lại đây, để bà mối Lâm nhìn kỹ một chút, tương lai còn phải phiền bà mối Lâm nữa.” Phương thị cười nói.
Trên mặt bà mối Lâm lộ ra mỉm cười, cũng không phải kinh sợ, mà là làm người ta cảm giác ôn hòa “Không dám, có thể làm mối cho các công tử Quốc công phủ là phúc khí tám đời của ta.”
Trước đó đã gặp qua An đại lang, trong tay bà mối Lâm đã có bức họa của hắn, cũng không vội.
Ngày đó bà thập phần may mắn nhìn thấy vài công tử An gia, người đầu tiên bà gặp chính là An nhị lang, thần tài của An gia trong truyền thuyết. Bà mối Lâm cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, đứa nhỏ này bộ dạng tuấn tú, cao gầy nhã nhặn, cho dù không theo con đường làm quan chỉ yêu bạc, nhưng chỉ nghĩ tới hắn xuất thân từ Quốc công phủ sẽ không phải lo lắng hôn sự của hắn, mặc kệ hắn coi trọng người nào, bà mối Lâm bà đều dám cam đoan.
Sau đó là An tam lang, bà mối Lâm thật lâu mới lấy lại tinh thần, bà làm bà mối đã nhiều năm, thiếu niên công tử cũng gặp nhiều, nhưng vẫn kìm lòng không đậu mà mê mẩn, quả thật là con trai của An Tam gia, dung mạo như trích tiên, phong độ đó khí chất đó, nhân gian hiếm có.... Bà mối Lâm thở dài, hôn sự của hắn có chút khó khăn, bởi bà nghĩ không ra tiểu cô nương nào có thể xứng đôi với hắn.
Khi nhìn thấy An ngũ lang, bà mối Lâm không khỏi cảm thán, xem ra lời đồn không phải là giả, diện mạo các công tử An công gia quả thật là số một số hai ở kinh thành, không đúng, diện mạo An ngũ lang này quả thật hơn rất nhiều cô nương, cho dù là nam nhi hay nữ nhi cũng là số một số hai kinh thành. Không hổ là con của An Nhị gia, năm đó khi An Nhị gia ở kinh thành còn khiến không biết bao nhiêu nam nhân vì ông mà mê muội, đúng vậy, không sai, chính là nam nhân, không ít người trước kia vốn luôn tuyên bố mình chỉ thích nữ nhân nhưng khi nhìn thấy An Nhị gia rốt cục mới phát hiện ý nghĩa của cuộc sống, thời điểm An Nhị gia thành thân, các nam nhân thất tình đều chui hết vào Phẩm Cúc lâu của kinh thành, khi đó đúng là thời kì mùa xuân của các tiểu quan(*).
(Dành cho ai ko hiểu, tiểu quan: như kĩ nữ, mà cái này là kĩ nam, nói nôm na là trai bao, cái tên lầu xanh cũng thật ba chấm, phẩm cúc = nhấm nháp hoa cúc = )))))
Nghĩ đến An ngũ lang, bà mối Lâm lộ ra nụ cười hòa ái, thật tốt, tuy rằng dung mạo của An ngũ lang còn đẹp hơn cả cha hắn, nhưng trên người không có cỗ mị lực khiến nam nhân thần hồn điên đảo, bà mối Lâm đối với việc làm ăn trong tương lại nhẹ nhàng thở phào.
Thời điểm Bà mối Lâm nhìn thấy An thập lang, cả kinh suýt nữa thì ngã, tiểu trắng mập này là ai đây?
Tôn thị vô cùng tha thiết nhìn bà; “Bà mối Lâm, bà xem Thập lang nhà ta thế nào, có tiểu cô nương thích hợp hay không? Ta không yêu cầu cao, chỉ cần nhân phẩm tốt, dung mạo không cần quá xinh đẹp, chỉ cần tiểu cô nương chú ý tới Thập lang là được, gia thế cũng không quan trọng.”
Bà mối Lâm gượng cười “Này không dám, không dám, vì hiện tại tuổi của Thập lang công tử còn nhỏ, cô nương thích hợp còn không có trong tập tranh.” Bà mối Lâm rất muốn hỏi, người này thật sự là phu nhân sinh ra sao? Tại sao một chút cũng không giống hai ca ca hắn.
Tôn thị mỉm cười “Vậy bà mối Lâm từ giờ lưu ý đi, ha ha, sớm định ra là tốt, ha ha, để vợ chồng son sớm ngày bồi dưỡng tình cảm, sau này hôn nhân thuận lợi hơn.”
Bà mối Lâm cố gắng áp chế vấn đề muốn hỏi ra, phu nhân, ngài một chút cũng không sốt ruột nhị lang, ngũ lang, bởi vì bọn họ đẹp mắt dễ bán, ngài muốn mau chóng định hôn cho Thập lang công tử, rõ ràng là lo lắng An thập lang càng ngày càng béo, không có ai muốn, sớm định ra được, tương lai có béo hơn bây giờ gấp mấy lần cũng không cần lo lắng, đây thật ra là lừa hôn đúng không?
“Phu nhân yên tâm, Thập lang công tử thành thực, mộc mạc, khoan dung thiện lương, chính là rể hiền trong lòng các quý nhân.” Bà mối Lâm chân thành nói, không có ngoại hình liền nói nội tâm, làm bà mối lâu như vậy bà đã thành thói quen.
Bà mối Lâm thắng lợi trở về, không hổ là An gia, gia đại nghiệp đại, tiền nước trà đút đầy hà bao.
****************
“Phu nhân, người xem kim bộ diêu này thế nào? Có hợp hay không?” Nha hoàn ân cần hỏi.
“Nhị gia, chàng cảm thấy thế nào?” Tôn thị liếc mắt đưa tình nhìn về phía An Nhị gia.
An Nhị gia lập tức kinh diễm nói “Phu nhân dung mạo đẹp như thiên tiên, những nữ nhân tham gia cung yến hôm nay rất là đáng thương, phải xuất hiện cùng phu nhân hôm nay, chắc chắn các nàng sẽ bị phu nhân chiếm hết hào quang.”
Trên mặt Tôn thị xuất hiện vệt hồng “Nhị gia thật là, người ta đã là thiếu phụ lớn tuổi có chồng, làm sao so được với tiểu nương tử trẻ tuổi.”
An Nhị gia nói vô cùng thành khẩn “Nàng cho dù là tám mươi vẫn là đẹp nhất kinh thành.”
Thập lang nhịn xuống cảm giác buồn nôn, uổng hắn còn theo Thập Nhất Nương học vô số công phu vuốt mông ngựa, kết quả so sánh với cha hắn, hắn quả thật vô cùng vụng về.
“Nương, con đi xem nhị ca bọn họ.”
Tôn thị phục hồi tinh thần lại “Đi thôi, nhị gia, chàng cũng đi xem ngũ lang, thiếp sợ đứa nhỏ này lại làm dơ quần áo.” Cho tới bây giờ nàng cũng không dám xem nhẹ lực tàn phá của ngũ lang, tốc độ tự đem mình biến thành khất cái của đứa nhỏ kia càng lúc càng nhanh.
An Nhị gia mỉm cười “Đi, ta đi nhìn ngũ lang, phu nhân nghỉ ngơi một chút đi.”
Tôn thị đứng lên “Sao có thể nghỉ ngơi được, thiếp phải đi nhìn Thập Nhất Nương, đây là lần đầu tiên con bé tham gia cung yến, thiếp sợ đứa nhỏ này sẽ hồi hộp.”