Lục Ly thấy tôi nổi
giận vội khuyên: “Nương nương đừng tức giận, Hoàng thượng và mọi người
cũng chỉ là coi trọng nương nương mà thôi, đều vì không yên tâm nên mới
tới”.
Bà đỡ Ngô hình như thấy thế vẫn chưa đủ loạn, vội nói xen
vào: “Nương nương đừng mở miệng hít khí vào như thế, dễ đau lắm. Nương
nương phải như thế này này...”, nói rồi còn làm mẫu cho tôi.
Cứ
vật vã như thế suốt một đêm, tôi cũng không nhớ mình đã đi lại trong
điện bao nhiêu lâu, lúc nào thì lên giường sinh, giữa chừng phải ăn mấy
lần. Đến lúc bên ngoài tang tảng sáng thì cơn đau trở nên dồn dập liên
tiếp khiến tôi gần như không biết gì nữa.
Trong cơn mê mê tỉnh
tỉnh, hình như Lục Ly ghé vào tai tôi nói: “Nương nương, Hoàng thượng
vẫn chờ ở bên ngoài, người đừng nhịn nữa, hãy kêu khóc mấy tiếng để
Hoàng thượng thấy sốt ruột”.
Bảo anh ta sốt ruột thì tác dụng quái gì? Liệu có thể bảo anh ta vào đây đẻ thay cho ta được không?
Tôi đau dữ dội, chẳng còn hơi sức nào mà kêu gào nữa, chỉ mong Ti Mệnh Tinh Quân mang hồn vía của tôi đi, dù là ném vào vạc dầu cũng dễ chịu hơn
hoàn cảnh hiện tại.
Có ai đó banh miệng tôi ra, không biết đổ thứ gì cay cay chua chua vào.
Lại có ai đó dùng lực vuốt từ trên bụng tôi xuôi xuống nói bằng giọng rất
nghiêm trọng: “Mạnh lên! Mạnh lên, theo đà tay của nô tì đây này!”.
Được, ông lấy cả sức lực từ thời còn bú sữa mẹ rặn thật mạnh, lập tức nghe
thấy tiếng kêu vui mừng của ma ma Ngô: “Ra rồi! Đầu ra rồi, nương nương
lấy hơi rặn tiếp đi, tốt lắm, tốt lắm...”.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy bụng nhẹ bẫng đi, dường như có một thứ gì đó trôi ra khỏi người, cơn đau dữ dội lúc nãy cũng biến mất.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy mấy tiếng phát mạnh, rồi theo sau là tiếng khóc
của hài nhi, nghe thấy ai đó vui mừng kêu lên: “Là một tiểu công chúa,
chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!”.
Không hiểu sao,
trong đầu tôi bất chợt nhớ đến câu nói của Tam Tục đại sư: Lần đầu sinh
công chúa, lần hai sinh công chúa, lần tiếp theo sinh liền một lúc hai
vị công chúa... Mẹ kiếp! Ông trời ơi, không lẽ ông thật sự muốn chơi
tôi?
Tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức không còn biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài đã là bóng đêm, tôi cũng không biết mình đã
mê man bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, các khớp xương cứng cả
lại.
Tề Thịnh đang ngồi bên cạnh giường cầm tay tôi, thấy tôi
tỉnh lại bèn ghé sát đến, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy dễ chịu hơn
chưa?”.
Tôi vẫn cảm thấy đầu có lơ mơ, một lúc sau mới hỏi: “Đứa bé đã được sinh ra rồi à?”.
Tề Thịnh mỉm cười, gật đầu đáp: “Là một tiểu công chúa, trông rất giống nàng”.
Vừa nghe nhắc đến hai từ “công chúa” tôi lập tức tỉnh táo trở lại, thấy Tề
Thịnh đang nắm tay mình liền vô thức rụt về, thuận miệng lặp lại lời anh ta: “Ồ, công chúa à?”.
Nụ cười trên môi Tề Thịnh hơi cứng lại,
im lặng một lát mới nói: “Nhũ mẫu đã mang đi cho bú rồi, để ta sai người bế nó lại cho nàng nhìn nhé?”.
Đúng lúc ấy, Lục Ly từ ngoài bước vào, tay bưng một bát canh còn bốc khói nghi ngút, thấy tôi đã tỉnh
cũng rất vui, vội bước tới bên: “Nương nương tỉnh rồi ạ? Có thấy đói
không? Nô tì nấu cho nương nương một bát mỳ gà xé phay đây, nương nương
cố ăn lấy một ít đi”.
Tề Thịnh vẫn nhìn tôi chờ câu trả lời, Lục
Ly không biết điều đó, lại hỏi xem tôi còn muốn ăn không. Tôi do dự một
lát, cuối cùng vẫn phải lựa chọn một trong hai việc ăn và nhìn con: “Ừ,
mang vào để ta ăn một chút đã”.
Ánh mắt của Tề Thịnh thoáng hiện lên một tia mất mát nhưng không nói gì, chỉ đứng dậy nhường chỗ cho Lục Ly.
Lục Ly đỡ tôi ngồi dậy, kê sau lưng tôi một chỗ dựa thật dày rồi mới bê bát mỳ lên bón cho tôi ăn.
Sau khi ăn hết bát mỳ nóng hôi hổi tôi mới cảm thấy mình đã sống lại.
Lục Ly mang bát đũa đi, trong điện chỉ còn lại tôi với Tề Thịnh. Anh ta
đứng trước giường nhìn tôi trong giât lát rồi đột nhiên hạ giọng, nói:
“Nàng không biết khi được tin nàng sinh con gái ta đã vui mừng đến thế
nào đâu. Ta nghĩ, như thế chúng ta càng có nhiều thời gian hơn, đây là
cơ hội mà ông trời đã cho chúng ta”.
Những câu nói ấy của Tề Thịnh chẳng ra đầu ra đũa gì, nhưng hàm ý của nó vẫn rất dễ hiểu.
Trong lòng tôi rất rõ nhưng chỉ có thể giả vờ mơ hồ ngước mắt lên nhìn anh
ta, hỏi: “Hoàng thượng nói gì vậy? Thần thiếp không hiểu”.
Tề Thịnh nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khổ.
Tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng có hứng thú đấu khẩu với anh ta nên nói thẳng: “Thần thiếp vẫn thấy rất mệt, muốn ngủ một lát, Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi”.
Nói xong tôi tự mình nằm xuống, còn Tề Thịnh đứng im lặng một lát rồi cũng quay người bước đi.
Liền mấy ngày sau, người trong hậu cung lũ lượt kéo tới chúc mừng tôi đã sinh được công chúa.
Tiếp sau đó, các công chúa, quận chúa, vương phi, phu nhân khác ở ngoài cung cũng lũ lượt đến chỗ tôi, đến cả Triệu vương, Sở vương còn đang độc
thân cũng sai người mang quà tới chúc mừng.
Cứ như vậy, cung Hưng Thánh ồn ào tấp nập gần nửa tháng trời mới trở lại yên tĩnh như trước.
Và lúc này mọi người mới phát hiện ra, trong suốt những ngày đó, không
hề thấy bóng dáng của Hoàng đế Tề Thịnh trong cung của Hoàng hậu.
Những lời đồn trong cung có đủ cả, sau khi trải qua quá trình chỉnh lý, tổng hợp của Lục Ly thì có thể quy về hai loại:
Loại thứ nhất cho rằng, suốt thời gian qua vùng Vân Tây liên tiếp có tin
khẩn, vì vậy Tề Thịnh thực sự không thể nào sắp xếp được thời gian để
đến hậu cung.
Loại thứ hai thì nói rằng, vì Hoàng hậu sinh công
chúa, khiến cho Hoàng đế Tề Thịnh vốn luôn mong mỏi sinh được hoàng tử
thất vọng. Vì thế người dã biến sự thất vọng thành sức mạnh, chuyên tâm
vào lo việc triều chính, không màng tới nữ sắc.
Lục Ly vừa quấn
băng nịt bụng cho tôi vừa nói: “Nương nương chớ có nghe những lời nhảm
nhỉ đó, phải nhớ là hôm ấy khi biết tin nương nương sinh công chúa Hoàng thượng đã vô cùng mừng rỡ, lập tức đặt tên ngay cho công chúa. Nô tì
chưa bao giờ thấy Hoàng thượng vui như thế! Theo nô tì thì chắc chắn là
trong triều rất bận nên Hoàng thượng mới không sắp xếp được thời gian
tới thăm nương nương”.
Tề Thịnh có đến thăm hay không tôi không
bận tâm, nhưng nghe nói thời gian này Tề Thịnh chuyên tâm lo việc triều
chính khiến tôi cũng thấy động lòng. Vì thế, ngẫm nghĩ một lát, tôi sai
Lục Ly: “Dù là lý do gì thì việc tâm trạng của Hoàng thượng không vui
cũng rất rõ ràng. Em hãy nghĩ cách mượn tay của Thái hoàng thái hậu, lén sắp xếp mấy cung nữ xinh đẹp dịu dàng tới cung Đại Minh, đến lúc đó sẽ
có được niềm vui bất ngờ”.
Lục Ly đang giúp tôi thắt bụng, nghe nói vậy tay siết mạnh một cái khiến tôi đau đến nín thở.
Tôi vội kêu lên: “Khẽ thôi, khẽ thôi! Đấy là thắt lưng của ta chứ không phải cổ của Giang thị đâu!”.
Lục Ly dường như vẫn không để ý đến giọng nói hết hơi của tôi, hỏi: “Nương
nương, lần trước chúng ta cũng đã đưa không ít mỹ nhân đến cung Đại Minh rồi, nhưng Hoàng thượng có màng đến ai đâu, bây giờ sao lại muốn đưa
người tới đó nữa?”.
Ôi, Lục Ly ơi là Lục Ly, cô chẳng hiểu gì về đàn ông cả!
Trước đây Tề Thịnh không hề động đến những người đẹp ấy là bởi vì họ từ chỗ
tôi tới. Để đề phòng tai mắt do tôi cài vào, Tề Thịnh kiên quyết không
động đến họ. Nhưng nếu đó là những cung nữ được đưa tới từ chỗ Thái
hoàng thái hậu, tất nhiên Tề Thịnh không phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Nếu bên cạnh đàn ông có những người đẹp chẳng liên quan gì đến công việc
quan trọng, thì ai còn muốn làm phiền đến năm ngón tay của mình cơ chứ!
Huống chi gần đây công việc trong triều bận rộn, ngày nào Tề Thịnh cũng phải
phê duyệt vô số tấu chương, không tránh khỏi cảm giác nhàm chán và áp
lực, chắc chắn phải tìm cách để giải tỏa bớt.
Lục Ly vẫn mở to
mắt chờ câu trả lời của tôi, có điều những tâm sự sâu xa này của đàn
ông, tôi thật không có cách nào mở miệng nói cho cô.
Tôi vừa tự
mình tháo lỏng bớt đai lưng, vừa cười nói: “Lúc thế này, lúc thế nọ ấy
mà, em đừng hỏi nữa, cứ làm theo lời ta là được”.
Lục Ly do dự
một lát rồi nói: “Theo nô tì, hình như Hoàng thượng hoàn toàn không
thích nương nương hiền thục, chi bằng nương nương thay đổi biện pháp,
học theo Giang thị, cũng đòi Hoàng thượng chỉ sủng ái một mình nương
nương, biết đâu Hoàng thượng lại chẳng vì nương nương mà giải tán hậu
cung!”.
Tôi thầm mắng: Đừng có mơ! Giang thị vì Tề Thịnh sẵn sàng bỏ nhà bỏ chồng, bất chấp sống chết còn chẳng có được cái cảnh “một đời một kiếp chỉ có mình thiếp”, đến cuối cùng cũng phải chấp nhận cuộc
sống mòn mỏi đến già ở điện Ưu Lan, thậm chí để được thế hoàn toàn là
dựa vào sự áy náy của Tề Thịnh mà thôi.
Não tôi có làm sao đâu mà lại vứt bỏ cái chức hoàng hậu không làm, đi làm thú cưng sống dựa vào tình cảm của đám đàn ông cơ chứ!
Lục Ly thấy tôi không nói gì lại mở miệng định tiếp tục khuyên nhủ.
Tôi vội ngăn lại, quay sang hỏi cô: “Này, Lục Ly, chúng ta có thể thôi việc suốt ngày tập trung vào ba thước đất xung quanh bọn đàn ông được không? Dù sao cũng là tay chân tin cậy của Hoàng hậu, em nên quan tâm tới
triều đình, suy nghĩ về chính sự một chút đi. Thời gian gần đây, vùng
Vân Tây thường xuyên gửi tin cấp báo về, không hiểu rốt cuộc xảy ra
chuyện gì? Không biết triều đình có đưa quân đi dẹp loạn hay không? Nếu
thực sự phải đánh nhau, chẳng biết sẽ dùng binh lực của nhà họ Hạ ở Vân
Tây hay là nhân cơ hội này sai Trương gia chúng ta đem quân xuống phía
Nam, nhân đó làm giảm binh quyền của nhà chúng ta? Như vậy thì tình hình biên cương phía Bắc sẽ thế nào? Một khi Tề Thịnh sai Trương gia đem
quân xuống phía Bắc sẽ thế nào? Một khi Tề Thịnh sai Trương gia đem quân xuống phía Nam dẹp loạn, đương nhiên binh lực trấn thủ ở phía Bắc sẽ
mỏng đi, Bắc Mạc liệu có nhân cơ hội ấy mà tiến quân xuống phía Nam như
mấy chục năm trước không? Nếu biên cương phía Bắc bị nguy hiểm thì ai có thể trấn giữ Tịnh Dương? Là Mạc thị ở Dư Châu, Tiết thị ở Thanh Châu
hay là Dương gia ở Thái Hưng? Binh lực của Mạc thị và Tiết thị hơi kém
một chút, phe Dương Dự thích hợp hơn, có điều Dương Nghiêm con trai ông
ta lại cùng phe với Sở vương, không biết Tề Thịnh có tin tưởng anh ta
không?”.
“Từ từ đã!”, Lục Ly vội kêu lên, “Từ từ đã, nương nương, nô tì nghe ù cả tai lên rồi, nương nương nói chậm thôi”.
Tôi khoái chí, cười nói: “Xem đi, đó chẳng qua cũng chỉ là ví dụ mỗi vấn đề nổi loạn ở Vân Tây, mới có mấy chuyện cỏn con của các võ tướng thôi mà
em đã không hiểu được rồi. Nếu lại thêm chuyện quan hệ phức tạp giữa
quần thần trong triều thì đầu óc em chắc sẽ phát điên mất!”.
Lục
Ly gật đầu công nhận rồi than thở: “Không cần phải thêm nữa đâu, bây giờ đầu óc của nô tì cũng đã đơ đơ rồi. Thì ra chuyện trong triều lại phức
tạp như vậy, nô tì cứ cho rằng hậu cung của chúng ta mới là nơi hiểm ác
nhất trên thế giới này”.
Tôi lắc đầu: “Một đám đàn bà thì đấu đá
được cái gì? Ai có thể ngủ được với Tề Thịnh nhiều hơn hai lần chứ? Nếu
không có sự nâng đỡ của cha anh ở bên ngoài thì cũng chỉ là đồ chơi của
hoàng gia mà thôi. Nói cho cùng, hậu cung chẳng qua chỉ là hình ảnh thu
nhỏ của các thế lực trong triều! Trừ phi Hoàng đế là kẻ ngu ngốc, nhu
nhược thì mới có thể khiến cho đàn bà ở hậu cung có cơ hội mượn danh
nghĩa nắm một phần hoàng quyền. Nếu không, chỉ dựa vào một người đàn bà
trong hậu cung, không có sự nâng đỡ của triều thần bên ngoài, cho dù có
đánh bại được ba ngàn người đẹp của hậu cung thì cũng chẳng làm gì
được”.
Lục Ly nghe nói vậy càng ngơ ngác, nhìn tôi một hồi lâu
sau mới hỏi: “Nương nương, nói như vậy thì chúng ta có còn gì để tranh
để đấu nữa đâu? Mặc kệ Giang thị với chả Giang thị, chỉ cần Trương gia
vô sự thì ai dám động đến cái ngôi Hoàng hậu của nương nương?”.
Nghe Lục Ly nói vậy, bất giác tôi cảm thấy được an ủi rất nhiều, kêu lên: “Nha đầu, cuối cùng em cũng hiểu ra rồi đấy!”.
Lục Ly đón chiếc đai lụa trong tay tôi rồi cẩn thận quấn quanh bụng tôi,
một lát sau lại đột ngột hỏi: “Nương nương, nếu chuyện giống như nương
nương nói, hậu cung chẳng qua chỉ là hình ảnh thu nhỏ của các thế lực
trong triều, nhà mẹ đẻ của những người như Hoàng thị, Trần thị chẳng qua chỉ là những gia đình mức khá, cha của Lý thị cũng chỉ là một tri phủ
quèn, thế thì bọn họ làm sao lại đại diện được cho các thế lực trong
triều? Theo những gì nương nương nói thì hậu cung phải có con gái các
nhà họ Hạ, họ Tiết, họ Dương mới phải!”.
Câu hỏi đó của Lục Ly
khiến tôi rất bất ngờ, đồng thời tôi cũng đánh giá Lục Ly cao hơn. Không ngờ cô bé này tuổi còn trẻ mà lại là một học sinh có tư duy tốt như
vậy! Nếu cô thực sự thoát khỏi cái vòng tình ái nam nữ thì cũng có thể
đào tạo được!
Tôi suy nghĩ một lát, đáp: “Từ đó có thể thấy, Tề
Thịnh là người rất mạnh, lúc còn làm thái tử bất đắc dĩ phải nín nhịn,
nhưng đến khi đã nắm quyền trong tay thì tuyệt đối không để mình chịu sự chi phối của người khác, càng không cho phép hậu cung của mình trở
thành công cụ cân bằng các thế lực của triều đình. Vì vậy, Tề Thịnh thà
chấp nhận thận trọng từng bước một trong triều chứ không muốn để cho
người của mấy gia tộc lớn vào hậu cung, mượn đó để phân hóa thế lực nhà
họ Trương”.
Tôi quay người lại, nhìn Lục Ly, khẽ nói với vẻ trịnh trọng: “Lục Ly, em hãy nhớ, người mà chúng ta phải đấu không phải là
đám yến oanh trong cung, mà chính là Tề Thịnh”.
Lục Ly đúng là
một cô gái có tố chất, không những không tránh ánh mắt của tôi mà còn
ngước lên nhìn thẳng vào tôi, nghiêm túc hỏi: “Thế thì chúng ta phải dựa vào nhà họ Trương mới đúng, tại sao nương nương lại liên lạc với Sở
vương?”.
“Để tạo ra sự cân bằng!”, tôi khẽ đáp, “Cái giỏi của
người làm vua là ở chỗ tạo ra sự cân bằng, cho dù là chúng ta cũng không thể xem Trương gia là cái cột duy nhất để dựa vào được, vì ta đã xuất
giá, nói một câu đại nghịch bất đạo thế này, cho dù nhà họ Trương có thể phế truất Tề Thịnh để đăng cơ thì cũng chẳng có ưu đãi gì cho người đã
làm Hoàng hậu của Tề gia như ta. Do vậy, nếu chúng ta muốn được sống yên ổn thì chỉ còn một cách là phải tạo được thế cân bằng”.
Lục Ly nghe xong, gật đầu vẻ suy nghĩ.
Tôi đánh giá Lục Ly một lượt, thấy hai năm nay cô đã trổ mã, càng ngày càng trở nên trưởng thành, xinh đẹp hơn, đầu mày khóe mắt đều toát lên vẻ
quyến rũ.
Đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ, bất ngờ hỏi: “Lục Ly, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”.
Hình như tâm trí của Lục Ly đang để ở thuyết “tạo sự cân bằng” nên khi nghe
tôi hỏi như vậy thì bất giác giật mình, một lát sau mới trả lời: “Năm
nay nô tì mười chín ạ”.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, đã mười chín
rồi? Ở cổ đại thì mười chín đã là gái già rồi, nếu không lấy chồng thì
sẽ chết già ở chỗ tôi mất!
Lục Ly bèn hỏi: “Sao nương nương tự nhiên lại hỏi tới chuyện này?”.
Tôi hỏi lại: “Em đã có ý trung nhân chưa?”.
Lục Ly ngây ra một lúc mới hiểu ý của tôi, mặt thoắt đỏ bừng vì xấu hổ, cúi đầu vân vê gấu áo, nói: “Nương nương!”.
Giọng Lục Ly run rẩy khiến tôi không nén được mà rùng mình một cái: “Rốt cuộc là có hay chưa?”.
Lục Ly liếc tôi một cái thật nhanh rồi nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nô tì
không lấy chồng đâu, nô tì muốn được hầu hạ nương nương suốt đời!”.
Tôi gật đầu cảm động: “Được, nếu em thực sự muốn cả đời ở bên ta thì ta sẽ cho em toại nguyện!”.
Lục Ly nghe vậy liền hết cả xấu hổ, lập tức đổi cách nói khác: “Nô tì vẫn
chưa có ý trung nhân! Mọi chuyện xin nhờ nương nương làm chủ!”.
Tôi khoái chí. Thế mới đúng chứ, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, cô
lại không phải đồng tính mà yêu ông đây, sao muốn ở cả đời trong cung
được chứ!
Tôi lại hỏi: “Thế em thấy Triệu vương thế nào?”.
Lúc này thì Lục Ly thực sự ngây ra, mắt mở to nhìn tôi hồi lâu, ngập ngừng hỏi lại: “Nương nương nói tới Triệu vương nào cơ?”.
Tôi ngạc nhiên, cái chức Triệu vương này có mấy người cơ chứ?
Lục Ly lại hỏi tiếp: “Là Triệu vương đã lấy Giang thị?”.
Tôi gật đầu: “Đúng thế, chính là người ấy”.
Lúc ấy Lục Ly mới lắc đầu với vẻ rất kiên quyết: “Không được, nô tì không muốn phải chung chồng với Giang thị!”.
Tôi không hiểu sao Lục Ly lại có mối hận thù lớn như vậy với Giang thị. Dù
sao Giang thị cũng xem như đã chết, đang ngây ra ở điện Ưu Lan chờ Tề
Thịnh mang đến cho cô ta “một đời một kiếp chỉ có mình thiếp”, chẳng còn liên quan gì đến Triệu vương nữa rồi!
Tôi có ý dùng Lục Ly lôi
kéo Triệu vương, vì thế mới dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ: “Cho dù Giang thị như thế nào thì Triệu vương phi trước đây cũng đã chết rồi, vĩnh
viễn không bao giờ có thể trở lại Triệu vương phủ nữa, có quan hệ gì tới em đâu. Hơn nữa, Triệu vương tuy là lấy vợ lần hai nhưng người ta là
vương gia, hình thức cũng rất được. Em mà lấy được Triệu vương thì cũng
không thiệt thòi đâu!”.
Lục Ly vẫn lắc đầu: “Nô tì thân phận thấp hèn, thực sự là không xứng với Triệu vương điện hạ!”.
Tôi sợ Lục Ly trong lòng thì thích mà lại làm ra vẻ chối nên thăm dò: “Nếu
thế thì thôi vậy, để ta để ý giúp em xem trong triều còn đám nào tốt hơn không”.
Lục Ly cúi đầu không nói gì, chỉ chăm chú vào việc sửa sang lại dung mạo cho tôi.
Thấy Lục Ly thực sự không muốn nên tôi định chấm dứt chuyện này ở đây. Kết
hôn mà, hai bên đều phải cam tâm tình nguyện mới được, nếu lại để thành
kết thù thì thực tai hại.
Ai ngờ chỉ một lát sau đó, sửa sang xong cho tôi, Lục Ly đột nhiên hỏi khẽ: “Nương nương, nương nương muốn dùng Triệu vương à?”.
Tôi hơi giật mình nhưng rồi nghĩ nói thật với Lục Ly vẫn hơn, vì thế đáp:
“Cũng không thể gọi là dùng, chỉ là muốn chuẩn bị trước một quân cờ. Mọi việc trên đời không ai có thể lường trước được, chẳng ai có thể nói
chính xác rằng cuối cùng ai được ai thua. Vạn nhất Triệu vương thắng,
nếu có em ở bên cạnh anh ta thì ta cũng sẽ được nhờ”.
Lục Ly vừa nghe nói sau này Triệu vương cũng có thể trở thành người chiến thắng thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vô thức bĩu môi.
Ôi Lục Ly, cô mau chóng xóa hai chữ “khinh thường” trên trán đi, chớ có
coi thường Triệu vương như vậy, cuộc sống này còn phong phú hơn cả tiểu
thuyết. Ngộ nhỡ Tề Thịnh và Sở vương đấu đá với nhau mà lưỡng bại câu
thương, cùng dắt tay nhau đi gặp Phật tổ Như Lai thì biết đâu Triệu
vương lại chính là người chiến thắng! Những chuyện như thế trong lịch sử đâu có hiếm!
Lục Ly nhìn sắc mặt tôi, do dự một lát rồi cụp mắt
xuống nói: “Nếu nương nương cảm thấy Triệu vương có tác dụng, vậy hãy
ban nô tì cho Triệu vương đi. Chỉ cần việc ấy có ích cho nương nương thì dù thế nào nô tì cũng bằng lòng”.
Tuy miệng thì nói vậy nhưng điệu bộ của Lục Ly vẫn rất không vui.
Thấy cô như vậy, tôi đành xua tay: “Thôi, thôi, chuyện này để sau hãy nói”.
Trong noãn các, nhũ mẫu đã cho tiểu công chúa bú xong, gọi Tả Ý đến hỏi xem có muốn bế ra cho tôi nhìn mặt không.
Bất giác tôi thấy hơi do dự.
Với một người mà kiếp trước còn chưa từng làm cha, thoắt cái đã thăng thẳng lên chức mẹ, nhất thời tôi vẫn rất khó chấp nhận.
Điều đó giống như việc một người quen dùng hệ điều hành XP[3], thế rồi do
không có cách nào, buộc phải chuyển sang dùng hệ điều hành Lion[4]. Vốn
đã loạn cả lên không biết đâu với đâu, thế rồi bỗng có khách hàng nhân
lúc bạn không để ý cài đặt cho bạn một chương trình mới, tệ hại nhất là
chương trình ấy cứ vừa mở máy là lập tức vận hành, thỉnh thoảng lại nhảy ra để cập nhật phiên bản mới.
[3] Hệ điều hành XP: một trong các hệ điều hành máy tính của Microsoft.
[4] Hệ điều hành Lion: tên một hệ điều hành máy tính của Apple.
Tôi thấy vô cùng khó thích ứng, mỗi lần nhìn thấy đứa bé là tôi lại tự hỏi, rốt cuộc thì tôi là cha hay mẹ của nó đây…
Lục Ly thấy tôi không nói gì, tưởng tôi không vui vì sinh con gái nên vội
an ủi: “Nương nương, người ta thường nói đơm hoa rồi mới kết quả, sinh
tiểu công chúa rồi thì chẳng lo là không sinh được hoàng tử. Hơn nữa…”.
Tôi thực sự sợ khả năng lảm nhảm của Lục Ly, lại càng sợ cô sẽ quàng sang
Tề Thịnh, vì thế vội ngắt lời: “Được rồi, bảo bọn họ mang đứa bé lại
đây”.
Nghe tôi nói vậy, Lục Ly hớn hở bảo Tả Ý vào noãn các truyền lời.
Một lát sau, Tả Ý và nhũ mẫu bế đứa bé ra.
Tôi nhìn vào lòng của nhũ mẫu, thấy đứa bé không còn đỏ hon hỏn như mấy hôm trước, các nét trên mặt cũng rõ ràng hơn, trông trắng trẻo, bụ bẫm rất
đáng yêu.
Nhũ mẫu nhìn đứa bé, hỏi: “Nương nương có muốn bế công chúa một chút không?”.
Tôi ngẩn người, chưa kịp nói gì thì Lục Ly đã trả lời ngay: “Bế chứ, nương nương thử bế công chúa đi”.
Nhũ mẫu nghe vậy lập tức trao đứa bé vào lòng tôi.
Chuyện đã đến nước này tôi không thể từ chối được, đành đưa hai tay ra đón
lấy. Nhũ mẫu rất thuần thục trao đứa bé cho tôi, nhẹ nhàng hướng dẫn:
“Tay nương nương không cần phải dùng lực thế đâu, cứ thả lỏng ra là
được”.
Tôi đã bao giờ bế một đứa bé như vậy đâu! Tôi có cảm giác
như mình đang ôm một cục bột lớn trong lòng, chỗ nào cũng thấy mềm oặt,
may mà có lớp tã quấn ngoài nên mới có chỗ mà bám tay vào. Nhưng dù là
vậy thì cũng chỉ một lát sau tôi đã căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán, cánh tay cũng cứng hẳn lại, không dám động đậy.
Đây đâu phải là bế trẻ con, rõ ràng là đang bê một khối thuốc nổ đấy chứ!
Đã thế, Lục Ly và Tả Ý còn đứng bên làm phiền thêm, người thì nói: “Nương
nương! Nương nương nhìn mắt của tiểu công chúa này!”, người thì kêu:
“Nương nương thấy không, tiểu công chúa rất giống nương nương. Nương
nương nhìn mắt với miệng của công chúa mà xem, giống hệt nương nương”.
Nghe vậy tôi cũng quan sát kỹ các nét trên mặt đứa bé, rõ ràng nó giống Tề
Thịnh hơn, sao lại thành giống hệt tôi được? Nói thế, bản sao này so với bản gốc thì phải sai tới cả nghìn dặm chứ chẳng ít! Có điều đứa bé thực sự rất đáng yêu, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn lấy tay véo.
Mấy cung nữ vây xung quanh tôi bàn tán ồn ào. Đúng lúc ấy Tề Thịnh sau nhiều ngày mất dạng đột ngột xuất hiện.
Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì đám người Lục Ly đứng quanh đã tản ra, đồng loạt quỳ xuống vái chào Tề Thịnh, sau đó lui hết về phía sau lưng tôi.
Đến cả nhũ mẫu cũng lùi về sau một bước, đứng yên cúi đầu xuống.
Ừm, tốt lắm, đều rất hiểu phép tắc, lễ nghĩa. Nhưng sao chẳng ai nhớ ra
việc đón đứa bé trong tay tôi nhỉ? Không lẽ để cho ông bế đứa bé trong
tay mà hành lễ với Tề Thịnh?
Có lẽ vì cách bế của tôi khiến đứa bé khó chịu nên nó mở miệng mếu máo rồi lập tức khóc tướng lên.
Trong phút chốc tôi sợ hết hồn, suýt nữa thì vứt đứa bé trong tay ra.
Lúc này Tề Thịnh đã đi tới gần, liếc mắt nhìn lên mặt tôi rồi dừng lại trên người đứa bé, chăm chú nhìn nó một lúc, hỏi: “Nó khóc vì cái gì thế?”.
Tôi há miệng ra, thực sự không biết phải trả lời như thế nào, đành cúi đầu xuống hỏi đứa bé trong lòng: “Này, khóc gì thế?”.
Đứa bé lại càng khóc to hơn.
Tôi bất lực, ngẩng đầu lên trả lời Tề Thịnh: “Nó không chịu nói với thiếp, hay là chàng tự hỏi xem?”.
Tề Thịnh không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng vẻ mặt rất kỳ lạ.
Nhũ mẫu ở bên có lẽ thấy thật sự không thể cứ tiếp tục đứng nhìn được nữa,
bèn bước lại gần, thận trọng nói: “Nương nương hãy đưa tiểu công chúa
cho nô tì”.
Nghe vậy tôi thấy nhẹ nhõm hẳn, khối thuốc nổ ôm từ
nãy đến giờ cuối cùng đã có thể chuyển cho người khác. Tôi đang định
trao đứa bé cho nhũ mẫu thì đột nhiên Tề Thịnh nói: “Để ta bế thử một
chút!”.
Tôi nhìn Tề Thịnh rồi lại nhìn nhũ mẫu, suy nghĩ một lát
sau đó quay sang trao đứa bé vào lòng Tề Thịnh. Ông đây đã phải chịu tội cả nửa ngày rồi, bây giờ cũng phải để cho anh ném thử mùi một chút.
Không ngờ, vừa sang lòng của Tề Thịnh đứa bé bỗng nhiên nín khóc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tề Thịnh.
Nhìn thấy thế tôi vừa ngạc nhiên lại vừa ghen tỵ, những người khác cũng xúm
lại, người thì nói tiểu công chúa hợp với cha, người thì lại nói tiểu
công chúa rất giống Hoàng thượng, trông hai cha con như đúc cùng một
khuôn.
Ôi, Lục Ly ơi là Lục Ly, vừa rồi cô còn nói là đứa bé ấy
giống hệt ta cơ mà? Sao chỉ chớp mắt một cái mà bây giờ nó lại thành
giống Tề Thịnh như đúc thế?
Cả đám đông đang xúm lại lấy lòng Tề
Thịnh thì nghe tiếng cung nữ ngoài cửa bẩm báo có Hoàng hiền phi, Trần
thục phi và Lý chiêu nghi đến thăm Hoàng hậu nương nương và tiểu công
chúa, không thấy nói gì đến Tề Thịnh.
Có điều, Tề Thịnh chân
trước vừa tới thì chân sau đã thấy bọn họ nối gót, rốt cuộc bọn họ đến
thăm ai thì chẳng cần nói mọi người cũng đều rõ.
Vẻ mặt của Lục
Ly có vẻ khó chịu, tôi cũng bất giác thở dài. Cả nửa tháng nay, Tề Thịnh không tới hậu cung, nếu bọn họ không chờ phát cuồng cả lên thì đã không làm như vậy.
Chà, đều là những phụ nữ trẻ đang độ xuân nồng,
suốt cả ngày phải sống như góa phụ, nếu không trèo tường hái trộm trái
cấm thì cũng thần kinh cả lượt rồi.
Tôi thở dài, sai người mời bọn họ vào.
Tề Thịnh ngẩng lên nhìn tôi.
Đúng lúc ấy tôi cũng đưa mắt về phía Tề Thịnh, suy nghĩ, anh chàng này là
người tôi đã đích thân kiểm tra qua, không có tật cũng chẳng có bệnh,
khả năng hoàn toàn tốt, ấy thế mà chẳng hiểu sao lại không thích thú với mỹ nhân? Phải biết là từ xưa tới nay, anh hùng đều thích mỹ nhân, có
không biết bao nhiêu anh hùng không chết dưới lưỡi gươm của kẻ thù mà
lại thất bại trước ải mỹ nhân, càng không kể đến có bao nhiêu hoàng đế
đã hy sinh trên chiến trường sắc đẹp…
Tôi thầm nghĩ, Tề Thịnh như vậy, tạm thời không nói đến chuyện anh ta có phải là anh hùng hay
không, nhưng nếu chỉ xét trong giới hoàng đế thì có lẽ đã là một bông
hoa lạ rồi.
Hoàng hiền phi cùng những người khác ồn ào đi vào,
miệng nói đến thăm tiểu công chúa, nhưng lúc đến gần Tề Thịnh thì ánh
mắt lại cứ lướt qua lướt lại trên người anh ta.
Hoàng hiền phi là người táo tợn hơn cả, mượn cớ đùa với tiểu công chúa, ép cả bộ ngực của mình lên cánh tay của Tề Thịnh. Tề Thịnh hơi chau mày, lùi về sau một
bước rồi quay người trao lại đứa bé vào tay nhũ mẫu.
Hoàng hiền phi có vẻ hơi ngượng, mặt đỏ bừng lên, lùi không được mà tiến cũng không xong.
Cảnh tượng ấy khiến tôi mềm lòng, hắng giọng mấy cái, sai nhũ mẫu bế tiểu
công chúa vào noãn các rồi bảo Lục Ly bố trí chỗ ngồi, dâng trà mời Tề
Thịnh và các mỹ nhân.
Tề Thịnh liếc tôi một cái rồi mượn cớ trong triều có việc, ra về trước.
Tôi cho rằng Tề Thịnh đã về thì chắc mấy vị phi tần này cũng về luôn thôi.
Ai ngờ, bọn họ không hề có ý đó, bộ dạng như có điều gì muốn nói, song
lại cứ người này nhìn người kia mãi, hồi lâu vẫn chẳng có ai lên tiếng.
Là người giỏi đoán tâm sự của phụ nữ, thấy vậy, tôi liền hỏi: “Mấy người có điều gì muốn nói phải không?”.
Hoàng hiền phi quả nhiên vẫn là người thẳng thắn, cô ta mím môi đứng lên,
nói: “Hoàng hậu nương nương, bọn thần thiếp có mấy lời muốn nói, nhưng
xin nương nương hãy bảo những người khác lui ra trước đã”.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Lục Ly một cái, thấy biểu cảm ngơ ngác
của cô, có vẻ cũng không ngờ rằng Hoàng hiền phi lại đưa ra yêu cầu đó.
Nhưng cô ta đã nói như vậy, tôi sao có thể không nể mặt mỹ nhân được, bèn xua tay ra hiệu cho mấy người Lục Ly, Tả Ý lui ra.
Chờ đến lúc trong điện chỉ còn lại một mình tôi với mấy vị phi tần, Hoàng
hiền phi nhìn mấy người kia một cái rồi tới quỳ trước mặt tôi. Trần thục phi, Lý chiêu nghi thấy thế cũng lục đục làm theo.
Trừ những dịp lễ tết, còn lại chưa bao giờ mấy vị phi tần lại hành đại lễ với Hoàng
hậu tôi thế này. Tôi suýt nữa thì té từ trên ghế xuống vội hỏi bọn họ:
“Sao thế? Còn lâu mới tới Tết cơ mà?”.
Bọn Hoàng hiền phi mắt đỏ
hoe, nói với giọng buồn bã: “Bọn thần thiếp cầu xin Hoàng hậu nương
nương rủ lòng thương, cho phép mấy người bọn thiếp xuất gia tụng kinh
cầu phúc cho Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu”.
Không hiểu định diễn vở gì đây, xin xuất gia tập thể à? Chẳng lẽ có ý bảo Hoàng hậu ta độc chiếm Tề Thịnh?
Nhưng như vậy thật là oan cho ta quá! Ta tới hoàng cung đã gần ba năm nhưng
tính đi tính lại, còn bù thêm cho tròn số cũng chỉ mới ngủ với Hoàng
thượng hai lần, thật sự không thể cho là nhiều được! Nếu cách xa hơn
chút nữa thì đã bằng khoảng cách giữa các lần Thế vận hội luôn rồi còn
gì!
Lý chiêu nghi tâm cơ hơn cả, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái
rồi lại cúi rạp xuống khóc lóc kể lể: “Nương nương, bọn thần thiếp biết
Hoàng hậu là người hiền hậu, rộng lượng, luôn đối xử nhân từ với các phi tần trong cung, chúng thần thiếp cũng vô cùng biết ơn nương nương.
Nhưng trong lòng bọn thần thiếp cũng có nỗi khổ riêng, kể từ ngày đang
cơ, Hoàng thượng chưa bao giờ tới cung của bọn thiếp. Bọn thiếp nghĩ,
nếu đã không được Hoàng thượng để mắt đến thì chi bằng nhường lại vị trí này cho người khác, cũng là để Hoàng thượng tìm người vừa ý vào cung
hầu hạ”.
Lý chiêu nghi nói vậy, những người khác cũng lên tiếng phụ họa theo.
Tôi cảm thấy sự việc không dễ giải quyết, chủ quản các bộ phận đã bàn bạc
rồi đệ đơn từ chức tập thể thế này, tổng giám đốc hậu cung là tôi đây
quả thật vô cùng bị động.
Thế này không được, tôi phải khuyên bọn họ, dù thế nào thì cũng phải làm cho các vị chủ quản này dịu lại đã.
“Đứng dậy cả đi, có chuyện gì cứ từ từ nói, tất cả chúng ta ai cũng có cái khó cả”.
Tôi hết đỡ người này lại dìu người khác, mất một lúc lâu mấy người đó mới ngồi lại chỗ cũ.
Những lúc như thế này, hoàn toàn không thể nói đây là lỗi của chủ tịch hội
đồng quản trị được, trừ phi tôi muốn đích thân giương cờ, dẫn đầu đoàn
quân tạo phản.
Tôi có muốn tạo phản không? Tất nhiên là muốn, nhưng dù vậy cũng không thể đem đám đàn bà này ra đùa được.
Tôi hắng giọng, thay Tề Thịnh khuyên nhủ: “Nỗi ấm ức của mọi người ta hiểu, có điều những ngày gần đây Hoàng thượng thực sự rất bận. Kể từ khi
Hoàng thượng đăng cơ đến giờ cứ liên tục xảy ra việc này việc khác, nếu
không phải biên cương phía bắc có chuyện thì lại là cùng Vân Tây nổi
loạn, Hoàng thượng dù có lòng muốn đến chỗ mọi người thì cũng không lấy
đâu ra thời gian. Hơn nữa, Hoàng thượng một lòng muốn làm minh quân, vì
thế phải hạn chế nữ sắc, không chỉ với mọi người mà cả hậu cung Hoàng
thượng cũng ít khi đặt chân tới…”.
Nói mãi nói mãi, tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
Là minh quân hay không thì liên quan quái gì tới chuyện ngủ ở hậu cung cơ
chứ? Chu Văn Vương có phải là thánh nhân không? Đường Thái Tông có phải
là minh quân không? Triều chính của các vị ấy dễ không bận chắc? Nhưng
những vị ấy có ngủ ở hậu cung ít đi không? Rồi con cái có đẻ ít đi
không? Các hoàng đế trong lịch sử, kể từ thời Hạ, Thương, Chu tới nay,
ngoài những trường hợp đặc biệt có bệnh khó nói ra, thử hỏi có mấy vị
hoàng đế không yêu mỹ nhân? Tề Thịnh huynh, sao đến lượt huynh thì lại
trở thành ngoại lệ như thế?
Mấy vị phi tần không nói gì, chỉ nhìn tôi với vẻ vô cùng bình tĩnh.
Mấy mỹ nhân trước mặt này cũng không phải tử tế gì, biết rõ là ta chẳng
được Tề Thịnh yêu thích gì cho cam, các người mò đến nói với ta thì có
tác dụng gì? Hơn nữa, ta lại vừa mới sinh, dù thế nào các người cũng
phải để cho ta qua hết thời gian ở cữ thì hãy gây chuyện chứ?
Nghĩ đến đây, tôi không thể tỏ ra tử tế được nữa, đanh mặt lại, làm ra vẻ
nhìn bọn họ một lượt rồi nói: “Tóm lại một câu là: Hoàng thượng bận,
không thể lo chu toàn hết mọi chuyện được. Ta hiểu tâm trạng của các
ngươi, về phần mình, ta sẽ cố gắng khuyên Hoàng thượng năng đến chỗ các
ngươi hơn. Còn mọi người khi về cũng tự mình ngẫm lại xem, nếu đã thực
sự nhìn rõ hồng trần, muốn xuất gia thật thì ta cũng không ngăn cản”.
Có lẽ không ngờ tôi lại nói mạnh như vậy nên khi tôi nói xong thì toàn bộ các vị phi tần đều sững người.
Trong phút chốc tôi liền hiểu ra. Được lắm, các người cũng đâu phải muốn xuất gia thật, thế mà dám đem điều đó ra uy hiếp ông đây à!
Lập tức
tôi nảy ra ý xấu, muốn dọa bọn họ một chút nên dùng thái độ rất nghiêm
túc nói: “Các người đều đã quen với cảnh nhung lụa phú quý, nếu phải
chuyển tới đền chùa nào điều kiện sống kham khổ nhất định sẽ không quen. Tốt nhất là để ta tâu với Hoàng thượng xây cho các người một chỗ ở nơi
phong cảnh hữu tình, mọi người ở cùng nhau cho có bạn có bè”.
Nói xong tôi liền gọi Lục Ly vào, sai cô đi tìm người chọn địa điểm.
Lục Ly cũng rất thông minh, miệng thì vâng vâng dạ dạ nhưng không đi ngay.
Bọn Hoàng hiền phi lập tức nhìn nhau rồi vội đứng dậy, quay sang phân trần
với tôi. Ý muốn xuất gia chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời trong lúc
kích động chứ chưa suy nghĩ kỹ càng, mong tôi cho phép bọn họ về suy
nghĩ thêm.
Chuyện gì cũng không nên vượt quá giới hạn, thấy bọn
họ như vậy, tôi làm ra vẻ do dự một lát rồi mới nói: “Cũng được, các
người cứ suy nghĩ kỹ đi, sau đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc xem nên xuất
gia như thế nào”.
Ai ngờ, thời gian suy nghĩ của bọn họ kéo dài
tận đến cuối năm mà vẫn chẳng thấy hồi âm lại cho tôi. Có điều kể từ sau ngày hôm ấy, Tề Thịnh lại càng chăm chỉ đến chỗ tôi hơn, thường xuyên
tranh thủ thời gian rảnh rỗi tới chơi với con gái, có lúc còn đích thân
bế nó nữa.