Từ nay về sau, trong lòng hắn, liền có một bóng hình xinh đẹp, vị bạch y thiếu nữ kia miệng cười làm nhật nguyệt thất sắc, thường xoay quanh
trong đầu hắn, theo thời gian trôi qua càng ngày càng in đậm.
Ngay tại thời điểm Tử Thanh đắm chìm ở trong chuyện cũ, Diệp Lạc cùng đoàn
người đã đi tới cửa Hình bộ, đầu lĩnh thái giám kia đã nhận ra Tử Thanh, biết Tử Thanh là người bên cạnh Tử Dạ, trên mặt hắn lộ ra một chút a
dua tươi cười, thay cho cung thủ, đối Vệ Tử Thanh nói
” Vệ thị vệ, Thái Tử Phi đã đưa đến, liền giao cho ngài!”
Vệ Tử Thanh hơi sửng sờ, phục hồi tinh thần lại, liền ngẩng đầu nhìn Diệp
Lạc, khoảng cách gần như thế, hắn nhìn đến người trước mắt quá giống
bạch y nữ tử, trong lòng lại thất vọng, vị nữ tử này trước mắt quần áo
hoa lệ, đó là đương kim Thái Tử Phi, là nữ tử Tử Dạ cực kỳ chán ghét?
Nàng cùng vị bạch y nữ tử rất giống, đặc biệt ánh mắt của nàng, toát ra hàn ý lạnh nhạt, nếu không phải bởi vì dung mạo vị thái tử phi trước mắt cùng bạch y nữ tử kém khá xa, hắn nhất định sẽ nhận lầm nàng là bạch y nữ
tử.
Diệp Lạc cảm giác được có hai đạo ánh mắt của hắn đang đánh
giá, trong trầm tư phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, không khỏi nao nao, ánh mắt lại khôi phục vẻ lãnh đạm.
Người nam nhân này,
nàng đã từng cứu, chính là nàng thật không ngờ, lại ở chỗ này nhìn thấy
hắn, hắn xuất hiện ở nơi này, hẳn là người bên cạnh Tử Dạ.
Năm
đó cứu người, Diệp Lạc sớm không để trong lòng, chính là bây giờ đang ở
trong cung nhìn thấy Vệ Tử Thanh, trong lòng không khỏi hơi động một
chút, nàng thật không ngờ, Vệ Tử Thanh sẽ là người của Tử Dạ, nghĩ đến
đây, Diệp Lạc bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, có lẽ, Tử Dạ
cũng không đơn giản như người khác suy nghĩ, nếu Tử Dạ là một người thâm tàng bất lộ, như vậy, nàng đáp ứng hoàng thượng ở bên người Tử Dạ bảo
hộ hắn, có phải hay không làm điều thừa?
Diệp Lạc còn không kịp nghĩ lại, bên tai đã truyền đến thanh âm lạnh lùng của Vệ Tử Thanh kia
“Thái Tử Phi, thỉnh!”
Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, không hề do dự, tập trung tinh thần, đi theo
phía sau Vệ Tử Thanh, từng bước một đi vào Hình đường.
Diệp Lạc
vốn tưởng rằng, Tử Dạ quay về Hình đường đợi nàng, nhưng, làm nàng kinh
ngạc là, Hình đường căn bản vốn không có người, Vệ Tử Thanh cũng không
có ở chánh đường lâu, mà mang theo nàng chuyển hướng hậu đường.
Hắn nếu không nói, Diệp Lạc tự nhiên cũng không hỏi, nàng lặng yên đi theo
phía sau Vệ Tử Thanh, ở nơi khúc quanh, đi ở phía trước vệ Tử Thanh lại
bỗng nhiên ngừng lại, Diệp Lạc nao nao, cũng dừng bước theo, đang lúc
trong lòng nàng âm thầm đoán Tử Thanh vì sao đột nhiên dừng lại thì
thanh âm Tử Thanh cúi đầu truyền tới
“Thái Tử Phi, người biết một người tên là phiêu linh cô nương sao?”
Diệp Lạc trầm mặc một hồi, thản nhiên nói
“Bổn cung làm sao có thể biết người này?”
Nghe xong Diệp Lạc trả lời, Tử Thanh trên mặt hiện lên một tia ảm đạm, đúng
vậy, đây là đang trong cung, vị này là đường đường Thái Tử Phi, như thế
nào lại nhận thức nàng? Nhưng là, hắn nhìn đến cùng nàng có vài phần rất giống nữ tử, hắn vẫn là nhịn không được hỏi, hắn nhớ rõ, nàng nói nàng
kêu Phiêu linh, là người Thủy Vân cung, nhưng là, Thủy Vân cung ở trên
giang hồ rất thần bí, hắn căn bản là tìm không được Thủy Vân cung ở nơi
nào, hắn từng hướng bằng hữu trên giang hồ hỏi thăm tên Phiêu linh này,
nhưng là, Phiêu linh ở trên giang hồ lại không người biết được.
Kiếm thuật của nàng cao minh như thế, lúc ấy cứu hắn, có lẽ bất quá là trong lúc vô ý gặp phải, thuận tay cứu hắn thôi, giống như tính tình lạnh
nhạt của nàng vậy, như thế nào lại lưu lại tính danh thực làm cho hắn đi báo ân? Vệ Tử Thanh tự giễu cười, sau đó không thèm nhắc lại, đi nhanh
đi thẳng về phía trước.