Trên sơn đạo hẻo lánh, một đoàn xe được hộ tống bởi những người mặc y phục trắng hướng về kinh thành.
Trong xe ngựa, Tử Dạ hôn mê bất tỉnh, hai mắt hắn nhắm nghiền, dung
nhan tuấn mỹ không có một tia huyết sắc tái nhợt đến dọa người.
Diệp Lạc thần sắc ngưng trọng nhìn Tử Dạ, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Kịch độc trong cơ thể hắn ngoài dự liệu của nàng, nếu chỉ dùng nội
lực chỉ ngăn được trong ngày một ngày hai, sáng hôm nay sau khi bị độc
phát Tử Dạ nháy mắt lâm vào hôn mê, mặc kệ nàng truyền bao nhiêu nội lực thủy chung giống như nước chảy vào biển rộng, nội lực vừa tiến vào đã
vô ảnh vô tung biến mất, cho nên nàng mới mang theo Tử Dạ cùng người
Thủy Vân cung vội vàng rời đi, hy vọng có thể sớm một chút quay về kinh
tìm giải dược.
Diệp Lạc không biết thời điểm bọn họ rời khỏi Tây Thủy trấn, ở góc
khuất có một đôi mắt tràn ngập ghen ghét lặng yên theo dõi. Hơn nữa, hắn cũng không phải ai khác mà chính là Du Hàn.
Đoàn xe chạy nhanh về phía trước, tuy rằng Diệp Lạc bên người đem
theo rất nhiều thủ hạ trong Thủy Vân cung, nhưng vì có thể sớm ngày an
toàn tới kinh thành, nàng không có đi quan đạo mà lựa chọn sơn đạo có vẻ hẻo lánh.
Bởi vì Vệ Tử Thanh đã từng nhắc đến một tổ chức thần bí vẫn luôn muốn giết Tử Dạ, nếu bọn họ biết nàng mang Tử Dạ trở về kinh thành giải độc
nhất định sẽ nửa đường chặn lại.
Tử Dạ càng ngày càng yếu đi, nàng thật sự sợ hắn sẽ không kiên trì
nổi, cho nên để tránh những phiền toái không cần thiết, và sớm ngày đ%B