Edit: Bắp rang bơ
Tử Dạ sắc mặt trầm xuống đang muốn phản bác lại lời của Du Hàn thì
bên ngoài lúc này đột nhiên truyền tới một hồi bước chân. Một vị tổng
quản thái giám thở hồng hộc tiến vào nói:
-”Nô tài đã tìm nhưng chưa thấy người, các vị đại nhân đang chờ Thái tử gia đấy ạ.”
Tử Dạ do dự một lát rồi nói với vị thái giám kia:
-”Ngươi về nói với bọn họ lát nữa bản Thái tử sẽ ra.”
Vị tổng quản thái giám như còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhìn qua bắt gặp ánh mắt của Du Hàn vẫn là nhịn xuống, đối với Tử Dạ hành lễ rồi đi ra ngoài.
Đợi vị thái giám kia đi ra, Tử Dạ mặt mày âm trầm nhìn Du Hàn lạnh giọng nói:
-”Du Hàn lời ngươi vừa nói là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, lưu lại bên cạnh bản thái tử, bản thái tử sẽ hại nàng sao?”
Du Hàn lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang nằm trên giường một chút, sau đó ánh mắt rơi vào người Tử Dạ:
-”Nếu như hôm nay ngươi cương quyết đem cung chủ ở lại trong cung,
quả thực là ngươi đang hại nàng. Tử Dạ, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã cho
cung chủ ăn cái gì chứ?”
Tử Dạ hơi sửng sốt, hai mắt chằm chằm nhìn vào Du Hàn lạnh lùng nói:
-”Ngươi đây là có ý gì? Bản thái tử khi nào thì cho nàng ăn những thứ gì hả?”
Du Hàn khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, hai mắt giống như phun ra lửa, giận quá thành cười:
-”Xem ra thái tử gia là quý nhân hay quên. Lần trước thái tử gia
cương quyết cho cung chủ uống mê dược, chuyện này ngài cũng quên rồi
sao?”
Tử Dạ lúc này mới nhớ tới sự việc hoa hồng xảy ra lần trước. Hắn đối
với phương diện đan dược tuy rằng không hiểu biết rõ nhưng cũng biết
rằng đối với thân thể mê dược kia cũng không có tác hại gì lớn. Bây giờ
bị Du Hàn nhắc tới, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ áy náy nồng đậm, hắn xoay người, dùng ánh mắt tràn đầy day dứt nhìn sắc mắt tái nhợt của Diệp Lạc, trên mặt tràn đầy hối hận. Hắn thế nào lại có khả năng thương tổn nàng? Tại thời khắc này, hắn đột nhiên đau quá, hận chính bản thân
mình, căm ghét bản thân sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như thế với nàng?
Thế nhưng hắn thẹn với nàng là chuyện của hắn, hắn cũng không muốn
cho Du Hàn biết được việc này, hắn hít một hơi thật sâu, đem tâm sự kia
đè xuống, sau đó đối mặt với Du Hàn:
-”Vậy thì sao? Dược thảo kia đối với cơ thể người cũng không có tác hại lớn, không phải sao?”
Du Hàn trào phúng cười, nhàn nhạt nói:
-”Dược thảo kia quả thực đối với cơ thể người vô hại, bất quá hiện
tại ăn những thứ này sau này nếu có bị trọng thương, miệng vết thương sẽ không thể khỏi hẳn, hơn nữa, người cũng sẽ mê man bất tỉnh. Trong thiên hạ, chỉ có Hàn Ngọc động trong Thủy Vân cung mới có thể khiến cung chủ
hồi phục, như vậy, thái tử gia còn kiên quyết giữ cung chủ ở lại trong
cung sao?”
-”Ngươi!”
Tử Dạ nghe vậy sắc mặt đại biến, tức giận nói:
-”Lạc nhi ăn đan dược cũng đã sớm tỉnh lại, vậy rõ ràng hiệu quả của
dược thảo sớm đã bị biến đổi, Lạc nhi hiện tại sao có thể xảy ra sự tình thế này? Ngươi đây là đang dối gạt bản thái tử sao?”
Trên mặt Du Hàn còn có một cỗ nồng đậm bi thương cùng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Tử Dạ tức giận nói:
-”Nếu người thường tỉnh lại đương nhiên là không có việc gì, thế
nhưng cung chủ vì cứu ngươi, rơi xuống vách núi đã mất đi công lực, sau
này lại mang thai, công lực lại chậm trễ không thể khôi phục, cung chủ
vốn không phải người thường, mất đi công lực đối với nàng thân thể so
với người thường càng thêm suy yếu. Dược thảo kia đối với người thường
có lẽ không có trở ngại gì quá đáng nhưng đối với nàng thời điểm không
quá ba tháng phải đem dược thảo đó giải đi. Hôm nay trọng thương tính
mệnh nguy cấp một sớm một chiều ngươi lại bởi vì chuyện riêng cá nhân
kiên quyết đem cung chủ giữ lại bên người. Tử Dạ, ta thực sự muốn giết
ngươi! Nếu không phải vì cung chủ, ta đã sớm giết ngươi!”
Tử Dạ nghe Du Hàn nói xong tâm tư giống như bị người nặng nề nện cho
một cái, thân hình như chao đảo suýt nữa ngã xuống đất, nguyên lai đều
là hắn, do hắn hại hắn, trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh có người
phụ giúp hắn đẩy lùi địch nhân, người đó đích thực là nàng, người mang
tuyệt thế võ công, mà hiện tại cũng là nàng, nhưng là cứ như vậy không
hề tức giận mà nằm ở trên giường, thì ra tất cả đều do lỗi của hắn. Sự
tình cho tới bây giờ hắn còn có thể đem nàng giữ bên người sao? Nếu hắn
vẫn cương quyết muốn giữ nàng lại, sẽ lại hại nàng! Nhưng! Hắn tình
nguyện tự mình nếm hết tương tư đau khổ cũng không muốn mất nàng, nếu đã không có nàng hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Nghĩ tới đây, Tử Dạ chỉ cảm thấy tâm như dao cắt. Hắn thống khổ mà nhắm hai mắt.
Du Hàn nhìn Tử Dạ, trong mắt hiện lên một chút phức tạp cùng với kiên quyết, hắn đưa mắt qua một bên không hề để ý tới Tử Dạ, trực tiếp hướng về phía Diệp Lạc đi tới. Hắn nhẹ nhàng đem Diệp Lạc từ trên giường đỡ
lên, tiếp đó vì nàng bắt mạch, lại từ trong ngực lấy ra một viên đan
dược cho Diệp Lạc nuốt vào, lúc này mới cởi áo choàng trên người cẩn
thận đem khoác lên thân thể Diệp Lạc, sau đó mới tiếp tục ôm Diệp Lạc
đầu không ngoảnh lại hướng về phía cửa đi tới.
Tử Dạ nhìn bóng lưng Du Hàn ôm lấy Diệp Lạc rời khỏi, chỉ cảm thấy
trong ngực một trận trống rỗng, hắn vô ý chợt lóe thân ngăn cản Du Hàn
tại lối đi.
Du Hàn đứng lại lạnh lùng mà nhìn hắn, trong mắt nồng đậm sát ý.
Tử Dạ ngực đau xót, hắn cố nén xúc động muốn đem Diệp Lạc từ trong
tay Du Hàn đoạt lại, chậm rãi từ trong ngực lấy ra một lênh bài, thanh
âm khổ tâm nói:
-”Cầm lệnh bài của ta, ra khỏi cung không ai dám ngăn cản ngươi.”
Du Hàn trầm mặc nhìn Tử Dạ một lúc lâu mới chậm rãi tiếp nhận lệnh
bài trong tay hắn, sau đó không nói một lời bước thẳng ra ngoài.
Tử Dạ nhìn hình bóng Du Hàn ngày một xa, một cỗ tê tâm đau đớn chậm
rãi tràn ngập trong lòng, hắn sẽ không vứt bỏ, hắn nhất định phải mang
nàng trở lại bên người hắn, bởi vì nàng là chính phi của hắn, là hoàng
hậu của hắn. Hắn nhất định sẽ không lần nữa đánh mất nàng. Hắn lảo đảo
lùi về phía sau vài bước, đột nhiên nện một quyền mạnh ở trên mặt bàn,
chấm nhỏ trong mắt đen phun ra một cỗ kiên định, gắt gao nhìn thẳng vào
phương hướng Du Hàn biến mất.