Đêm đã sâu.
Hoàng cung càng về khuya càng lạnh.
Trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Vài vị cung nhân lặng lặng đứng ở cửa thư phòng.
Bỗng nhiên trong phòng truyền đến tiếng vang thật lớn, mọi người nghe thấy, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, thân thể nhịn không được run lên
nhè nhẹ.
Một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, vài vị cung nhân nghe
tiếng nhìn lại, trên mặt không hẹn mà lộ ra vẻ vui mừng như được đại xá.
Trong thư phòng, Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai mắt đỏ sẫm, một cố mãnh
liệt lãnh ý bao trùm trên người hắn, hắn lẳng lặng đứng ở trong thư
phòng, mắt lạnh lùng nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất.
Từ khi Diệp Lạc rời đi đến bây giờ, đã trôi qua được nửa tháng, nửa
tháng này hắn không ngừng phái người đi tìm kiếm, thế nhưng, nang giống
như đã bốc hơi khỏi mặt đất, từ đầu đến cuối không có một chút manh mối, thậm chí, ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có.
//Kết luận của ta là khả năng tìm người của Dạ ca quá kém, lần trước
phải mất 6, 7 tháng mới dò la ra Thủy Vân cung, lần này không biết là
bao lâu đây?//
Hắn từ lúc bắt đầu khó lòng chấp nhận, đau đớn kịch liệt, đến bây giờ chỉ còn nỗi phẫn nộ điên cuồng.
Tử Dạ tay nắm thành quyền, nặng nề đánh xuống thư án, một trận đau
đớn truyền đến, tay hắn nháy mắt nhiễm máu đỏ tươi. Chỉ là đau đớn trên
tay, nào có thể so với nỗi đau trong lòng.
Nàng làm sao có thể, làm sao có thể một câu cũng không lưu lại cho
hắn, tuyệt tình như vậy mà đi? Nàng ra đi vội vàng như thế, hẳn nhiên là có liên quan đến chuyện hắn và Hương Linh công chúa, điểm này cũng
chính là nguyên nhân khiến hắn phẫn nộ nhất. Chẳng lẽ nàng không thể chờ hắn trở về, nghe hắn giải thích? Chẳng lẽ hắn khiến cho nàng không tín
nhiệm như vậy sao?
//Khó lắm Dạ ca ah, sự thật nó bày ra trước mắt, lại thêm có ông Tử Ảnh bên cạnh…//
Nàng làm sao có thể hoài nghi tình yêu của hắn đối với nàng? Là hắn
biểu hiện không đủ, hay là ngay từ đầu vốn đã không tin tưởng hắn? Hắn
thân là vua của một nước, không thể giành nhiều thời gian ở bên nàng,
nhưng là, điều này cũng không phải là trở ngại, đối với Hương Linh công
chúa kia, tuy rằng hiện tại nếu hắn thú nàng ta có trăm lợi mà không có
một hại, thế nhưng vì nàng, hắn thủy chung không đối với Hương Linh công chúa biểu hiện nửa điểm tâm tư.
Hắn biết nàng hiểu lầm, dù vậy điều làm hắn phẫn nộ hơn cả là, nàng
ngay cả nửa điểm cơ hội giải thích cũng không cho hắn? Đây là vì sao? Vì sao?
Nàng nếu nguyện ý cùng hắn hồi cung, đã muốn tiếp nhận hắn, vậy vì sao không thể tín nhiệm hắn?
Càng làm hắn phẫn nộ và đâu lòng hơn là, ở tẩm cung của nàng cư nhiên tìm thấy một phong thư của Tử Ảnh.
Phong thư này cơ hồ làm hắn mất đi lý trí, nàng đáp ứng cùng hắn hồi
cung, lại ở thời điểm Tử Ảnh xuất hiện, nháy mắt tuyệt tình mà đi, nàng
làm sao có thể tàn nhẫn như thế? Chẳng lẽ, hắn đối với nàng yêu, nàng cứ như vậy chẳng thèm để ý sao? Vì sao Tử Ảnh vừa mới xuất hiện, nàng
không hề chùn bước mà rời đi, Tử Ảnh ở trong lòng nàng, lẽ nào quan
trọng đến vậy sao?
Chẳng lẽ, khi nàng ở trong lòng hắn khóc rống, tình cảm đó, hết thảy
đều là giả dối sao? Hắn vẫn không tin người nàng yêu không phải hắn, thế nhưng, hiện tại sự thật tàn khốc, tàn nhẫn xảy ra trước mặt hắn, hết
thảy đều nói rõ, trong lòng nàng căn bản không có hắn! Nàng cùng hắn hồi cung, đều là vì đứa nhỏ, bởi vì nó là hài tử của hắn! Mà khi người
trong lòng của nàng xuất hiện, nàng không ngần ngại rời bỏ hắn, thậm chí không lưu lại một câu gì!
Hắn đường đường là vua của một nước, ở trong mắt của nàng, chỉ giống
như một thứ đồ chơi tùy tay vứt đi. Nàng còn có tim hay không?
Ân đoạn nghĩa tuyệt, ân đoạn nghĩa tuyệt, ha ha! Tử Dạ điên cuồng
cười lớn, nắm tay rỉ máu lại nặng nề giáng một chưởng xuống thư án, chỉ
thấy trên mặt vệt máu loang lổ, nhìn đến ghê người.
Mà hắn biểu tình một mảnh trống rỗng, con ngươi đỏ sẫm, trừ bỏ phẫn
nộ, đã không còn nhìn thấy thứ gì khác, phẫn nộ cùng đau đớn trong lòng, làm hắn mất đi vẻ bình tĩnh trầm ổn ngày xưa. Con ngươi đỏ rực ánh lửa, giống như muốn đem tất thảy hủy diệt.
Thời điểm Vệ Tử Thanh đi vào ngự thư phòng, thấy Tử Dạ vẻ mặt điên
cuồng, đắm chìm trong phẫn nộ cực điểm, biểu tình của Tử Dạ dọa hắn nhảy dựng, mới ngắn ngủi hơn mười ngày không gặp, một hoàng đế khí phách đã
mất đi vẻ trầm ổn ngày xưa, hắn hiện tại, thoạt nhìn, phảng phất như một con mãnh hổ, đang chìm đắm trong vết thương của mình, hắn như vậy, làm
người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, giống như, chỉ cần tới gần hắn, cũng sẽ bị hắn vô tình xé thành từng mảnh nhỏ.
Thấy Tử Dạ như vậy, trong lòng Vệ Tử Thanh có một cỗ cảm giác phức
tạp, hắn biết, Tử Dạ đối với Diệp Lạc yêu sâu đậm, đã muốn sâu đến không thể đoán được, nếu không, khi Diệp Lạc rời đi, sẽ không mất đi sự trầm
ổn của một vị hoàng đế mà biến thành bộ dáng như vậy.
Vệ Tử Thanh nhìn thoáng qua bàn tay đầy máu đặt trên thư án của Tử
Dạ, lại nhìn lướt qua thư phòng một mảnh hỗn độn, trong lòng khẽ thở dài một hơi, hai tay ôm quyền, cẩn thận nói:
-”Tử Thanh khấu kiến hoàng thượng!”
Tử Dạ chậm rãi nâng tầm mắt lạnh như băng dừng ở trên người Vệ Tử Thanh, dùng ngữ khí rét lạnh như băng:
-”Nói!”
Vệ Tử Thanh cảm thấy từ trên người Tử Dạ truyền đến, sát ý nồng đậm,
không khỏi lui về sau mấy bước, hắn không dám đối mặt với ánh mắt phẫn
nộ của Tử Dạ, gục đầu xuống, nói:
-”Hồi hoàng thượng, thuộc hạ có đi Thủy Vân cung tìm qua, nương nương không trở về Thủy Vân cung, thậm chí, ngay cả cung nhân trong Thủy Vân
cung, cũng biết hành tung của nương nương!”
Nghe xong Vệ Tử Thanh nói, tâm Tử Dạ, giống như nháy mắt bị người ta
đánh xuống, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, hai tay hắn gắt gao siết chặt, bỗng nhiên phụt một tiếng, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cao lớn, lung lay chực đổ.
Vệ Tử Thanh kinh hãi, hắn vội xông lên phía trước đỡ lấy Tử Dạ, lo lắng kêu lên:
-”Hoàng thượng!”
Tử Dạ nhưng lại lảo đảo đẩy Vệ Tử Thanh ra, đỡ lấy thành bàn, phát ra một trận cười điên cuồng, khuôn mặt hắn bởi vì phẫn nộ mà trở nên cực
kỳ dữ tợn, thế nhưng, trong hai tròng mắt lại nồng đậm đau đớn, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống nơi khóe mắt.
//Oaoa, ta không muốn như thế này đâu, Dạ ca thật đáng thương//
Tiếng cười của hắn, từ lúc bắt đầu là điên cuồng mà cười, dần dần
biến thành tiếng kêu rên rĩ tuyệt vọng, hắn ngẩng đầu, thống khổ nhìn Vệ Tử Thanh, khàn giọng nói:
-”Hành tung? Nàng đã sớm cùng người ở trong lòng mình cao chạy xa
bay, như thế nào có thể trở về Thủy Vân cung? Ha ha…Hảo một đôi hữu
tình! Diệp Lạc…Nàng sao có thể như thế phụ ta?”
Buông tay
Edit: Muỗi Vove
Vệ Tử Thanh nghe xong lời Tử Dạ nói, trong lòng hơi trầm xuống, biểu
hiện của hoàng thượng điên cuồng như thế, chẳng lẽ, Diệp Lạc xuất cung , còn có nguyên nhân gì khác? Tử Dạ luôn luôn trầm ổn, lần trước mặc dù
Diệp Lạc rời đi, Tử Dạ tuy rằng có mất mát, nhưng cũng không khiến hắn
mất đi bình tĩnh như thế này. Lẽ nào, chuyện này có liên quan đến Ứng
vương gia sao?
Vệ Tử Thanh mặc dù trong lòng thầm đoán, cũng không dám hỏi, hắn chờ Tử Dạ dần dần bình tĩnh lại, mới mở lời nói:
-“Hoàng thượng, Dương tướng quân truyền đến tin tức, nói là cấc thành trấn thời gian trước bị quân phản loạn đánh hạ đã thu hồi toàn bộ,
chẳng qua khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, thời điểm chúng ta đoạt
lại thành, tất cả phản quân trong vòng một đêm toàn bộ rút đi, hơn nữa
còn rất sạch sẽ. Hiện tại quân ta đang nghỉ tạm để chỉnh đốn , chờ chỉ
thị của hoàng thượng!”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hắn trầm mặc một hồi, khóe miệng bỗng nhếch lên một chút cười lạnh, lạnh lùng thốt:
-“Trong vòng một đêm toàn bộ thối lui? Xem ra, chỉ là kế dương đông
kích tây thôi! Trận chiến này mục đích của người nào đó không phải kinh
thành, mà là nàng! Hiện tại hắn đã có được nàng, tự nhiên là sẽ lui
binh! Nếu trẫm đoán không sai, hẳn hai người họ đang ở thành trấn nằm
sát biên giới nước láng giềng! Dương tướng quân có phải hay không trong
thư có viết, tất cả phản quân đã rút về phía tây cố thủ?”
Vệ Tử Thanh hơi sững sờ, nói:
-“Hoàng thượng liệu sự như thần, trong thư Dương tướng quân đúng là có nhắc đến điểm này!”
Nói xong Vệ Tử Thanh dừng một chút, lại nói:
-“Hoàng thượng, ý của người là, phản loạn lần này, cùng Ứng vương gia có liên quan?”
Tử Dạ bật cười, căm giận nói:
-“Cùng hắn có liên quan sao? Đây hết thảy đều do hắn khơi mào, Hổ phù trong tay Long Ngữ Lan, vốn đã rơi vào tay hắn, quốc nội cùng nhau phản loạn, trẫm sớm đã đoán được là hắn, chỉ là…Chỉ là trẫm trăm triệu không ngờ, chiến loạn lần này, cư nhiên cùng nàng có liên quan!”
Nói tới đây, Tử Dạ thống khổ nhắm hai mắt lại, đau lòng nói:
-“Nàng nếu đã có toan tính cùng hắn rời đi, cần gì phải giả tình giả ý cùng ta hồi cung? Chẳng lẽ, đây hết thảy, đều là để trả thù ta lúc
trước đối với nàng thương tổn sao? Nếu là như vậy, mục đích của nàng đã
đạt được rồi! Nàng làm hết thảy, giống như tự tay trước ngực ta hung
hăng đâm một kiếm, kết quả như vậy, trong lòng nàng hẳn là hài lòng
thôi!”
Nghe những lời của Tử Dạ, Vệ Tử Thanh ngây ngẩn cả người, một cỗ cảm
giác khó chịu từ sâu trong nội tâm hắn chậm rãi trào lên, ép hắn tới mức cơ hồ không thở được.
Hắn không muốn, thật sự không muốn tin tưởng, người nào đó từng giống như tiên tử trên trời, lại hợp mưu cùng với Ứng vương gia làm ra những
chuyện trái luân thường đạo lý như thế, trong lòng của hắn, nàng thanh
khiết vô cùng, vẻ đẹp của nàng hấp dẫn hắn, dù hắn biết rằng đối với
nàng sẽ không bao giờ có cơ hội, nhưng là, hình bóng của nàng đã khắc
sâu trong lòng hắn, chưa từng rời đi.
Cho nên, hắn không tin, cũng không nguyện ý tin rằng tiên tử trong
lòng hắn sẽ là một người như vậy, nàng đột nhiên rời đi, nhất định là có nguyên nhân của nàng, có lễ, nguyên nhân này nằm ở trên người Tử Dạ,
chỉ là Tử Dạ vẫn chưa phát giác ra thôi.
Hơn nữa, lấy tính cách của Diệp Lạc, nếu nàng đối với Tử Dạ không có
tình, tại sao lúc ở trên vách núi đen, cam tâm đem thân mình giao cho Tử Dạ, luận võ công lúc đó của nàng, Tử Dạ căn bản không là đối thủ, càng
không có khả năng đối với nàng dùng sức mạnh.
Sau khi hồi cung, đối mặt với Tử Dạ nhiều lần hiểu lầm, cùng tàn nhẫn thương tổn, nàng vẫn có thể yên lặng cắn răng chịu đựng, đây hết thảy,
sớm đã chứng minh, người nàng yêu không phải Ứng Vương gia Tử Ảnh, mà
chính là đương kim hoàng thượng, Tử Dạ!
Nàng yêu Tử Dạ sâu đậm như vậy, làm sao có thể liên thủ với Ứng vương gia để đối phó Tử Dạ? Thế nhưng theo như lời của Tử Dạ, thật sư, sau
khi nàng rời đi, phản quân hết thảy, quả thật cũng đã thối lui.
Mặc dù sau khi Tử Dạ mượn binh về nước, phản quân liên tiếp đại bại,
nhưng là, có thể dễ dàng thu hồi thành trấn như thế, không thể phủ nhận, bọn chúng là có tính toán trước.
Tất cả kế hoạch, đều quá chu đáo chặt chẽ, từ lúc mới bắt đầu mạnh
không thể chống đỡ, đến cuối cùng lại tính kế rút lui, chứng thật là rất cẩn thận, hơn nữa, hiện tại phản quân bề ngoài tuy rằng đã lui binh,
trên thực tế, không có thương vong bao nhiêu, chỉ cần nghiêm túc chỉnh
đốn, có thể ngóc đầu lên lại bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Tử Thanh không khỏi có chút lo lắng, hiện tại phản quân thối lui là vì nàng, vậy lần sau thì sao? Tuy rằng mẫu
hậu của Tử Ảnh-Long Ngữ Lan không phải do Tử Dạ giết chết, thế nhưng Tử
Dạ lại chu di cửu tộc cả họ Tư Mã của cha ruột hắn, huyết hải thâm cừu
như thế, Tử Ảnh sao có thể không báo? Chỉ sợ, cho dù hắn đã có được
nàng, hắn cùng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!
Cho dù hiện tại Tử Dạ đã có chuẩn bị, nhưng là, nếu chiến loạn lại
khai hỏa, cả Tây Lương quốc sẽ lâm vào chiến tranh loạn lạc, tình thế
nước sôi lửa bỏng này, đối với Tử Dạ cực kỳ bất lợi!
Nghĩ đến đây, Vệ Tử Thanh khẽ thở dài một hơi, đối Tử Dạ nói:
-“Hoàng thượng, hay là, thuộc hạ sẽ đem theo người đi về hướng tây tìm nương nương!”
Tử Dạ lộ ra một nụ cười tuyệt vọng, không nóng không lạnh nói:
-“Không cần! Nàng ở đâu, giờ đối với trẫm không còn quan trọng nữa,
trẫm không muốn đặt tình cảm lên nữa nhân trong lòng không có mình! Nàng nếu đã lựa chọn hắn, trẫm sẽ thành toàn cho nàng! Chỉ là, hài tử của
trẫm, vô luận phải trả giá như thế nào, trẫm phải đem con đoạt lại! Nàng đừng mơ tưởng khiến đứa nhỏ nhận giặc làm cha! Trẫm không cho phép!”
Nói xong, Tử Dạ nặng nề đánh một quyền trên thư án.
Vệ Tử Thanh nhìn bàn tay Tử Dạ đã nhiễm đỏ, trong lòng không khỏi cảm thấy ảm đạm, Tử Dạ thật sự muốn buông tay sao? Không, biểu hiện của hắn như vậy, căn bản chính là không bỏ xuống được, hắn nói hắn không thể để cho hài tử nhận giặc làm cha, lại chẳng phải trong lòng vì quá yêu
nàng? Nếu không phải, hắn thân là hoàng đế, lại sợ chính mình không có
con nối dõi hay sao?