Từng ánh mặt trời len lỏi theo vách núi đen chiếu rọi vào, hơi nước
trắng xóa trên mặt hồ được chiếu sáng ánh lên màu hoàng kim, toàn bộ
sương mù khe sâu tràn ngập ánh màu lấp lánh, tựa như ảo mộng.
Diệp Lạc lặng yên ngồi một chỗ trên tảng đá, hai mắt nhìn thẳng kẽ hở trên
vách núi, mà cách nàng không xa, ở trong hồ nước ấm, một nam tử dáng
người cao ngất, dung mạo anh tuấn đang ở trong hồ cố gắng đuổi bắt gì
đó, trên người hắn quần áo đã ướt đẫm, dính sát trên thân thể cao ngất
kia, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tươi cười, hắn dùng tay không ngừng
đập xuống nước, giống như một tiểu hài tử thiên chân vô tà.
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Tử Dạ ở trong hồ nước chơi đùa, nặng nề mà thở dài một hơi, thời điểm nàng té xuống vách núi đen đến bây giờ, đã
qua hơn hai tháng rồi, trong lúc này, nàng cùng Tử Dạ tìm toàn bộ khe
sâu, nhưng không có phát hiện lối ra, thời điểm Tử Dạ ngắt quả dại đã
phát hiện ở vách núi đen cao hơn mười có một kẽ hở.
Công lực
của nàng trong thời gian này đã dần dần khôi phục bốn phần, mười thước vách núi đen, không làm khó được nàng, nàng nhảy lên cái kẽ hở nhìn kỹ
phát hiện, kẽ hở này là lối thoát duy nhất trong vách núi.
Kẽ hở này cũng không rộng rãi, bên trong chứa gần một thân người nghiêng mà
qua, nhưng kẽ hở cũng là lối thẳng đi ra ngoài, cho nên, chỉ cần có thể
lên tới kẽ hở này, bọn họ có thể rời khỏi.
Nhưng nếu chỉ mình
nàng rời khỏi thì thực dễ dàng, nhưng vấn đề là còn có một người đã mất
đi trí nhớ, Tử Dạ từ sau khi mất đi trí nhớ liền đối với nội lực trong
cơ thể hắn không thể khống chế, muốn hắn nhảy lên cao hơn mười thước
vách núi đen, căn bản chính là chuyện không có khả năng, nếu, nàng không có mất đi công lực nàng cũng hoàn toàn có thể thoải mái mà mang theo Tử Dạ, nhưng là, nàng đã mất đi đại bộ phận công lực, ngay cả chính nàng
hiện tại nhảy lên cao hơn mười thước vách núi đen, cũng đã rất cố hết
sức, lại càng không cần phải nói mang theo một nam nhân như Tử Dạ cùng
đi.
Có lẽ không cam tâm bị Diệp Lạc vắng vẻ, Tử Dạ bỏ qua việc
nghịch nước trong hồ, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Lạc, kéo tay nàng, cau mày, vẻ mặt đau khổ nói
“Nương tử, cá này thật khó bắt a! Nàng xuống hồ cùng ta bắt được không?”
Diệp Lạc đôi mi thanh tú mỉm nhíu lại, lạnh lùng quát
“Cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải mẹ ngươi cũng không phải con ngươi! Nếu ngươi về sau lại gọi ta nương tử, ta đây liền rời khỏi nơi
này, để mặc ngươi tại đây! Có nghe hay không?”
Tử Dạ chép miệng, mở to hai mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn Diệp Lạc, hắn không rõ, vì sao Diệp Lạc nghe thấyc hắn gọi nương tử, lại phát hỏa như vậy, nhưng là, hắn
cũng không nguyện ý Diệp Lạc rời đi, hắn cúi đầu xuống, tiểu tâm dực dực lôi kéo tay Diệp Lạc, ngập ngừng nhỏ giọng nói
“Nàng đừng đi được không? Ta về sau không gọi nàng là nương tử nữa!”
Diệp Lạc nhẹ nhàng rút tay về, trên mặt biểu tình đã hòa hoãn, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng
“Nhanh đi bắt cá, hôm nay bắt không được cá, ngươi đừng muốn vào trong sơn động ngủ!”
Tử Dạ giống như thực sợ hãi buổi tối không thể vào sơn động, hắn vừa nghe
thấy Diệp Lạc nói như vậy, vội vàng xoay người, hướng trong hồ chạy tới.
Diệp Lạc nhìn động tác ngốc của Tử Dạ ở trong hồ cầm cá, trong mắt hiện lên
một tia phức tạp, khi ngã xuống vách núi đen, nàng nghĩ trường hợp xấu
nhất có lẽ sẽ cùng Tử Dạ chết ở vách núi đen, nhưng nàng không nghĩ qua, Tử Dạ lại mất đi trí nhớ.
Nàng vốn tính chờ Tử Dạ thương thế
tốt lên, nàng sẽ rời đi, trở lại Thủy Vân cung, Tử Dạ sau khi khỏe hẳn
muốn rời đi chỗ này là một việc phi thường dễ dàng, nhưng nàng lại trăm
triệu không ngờ rằng, sau khi giải độc Tử Dạ cư nhiên mất đi trí nhớ, mà mất đi trí nhớ Tử Dạ lại hồn nhiên ngây thơ như vậy, nếu không phải sự
thật đặt ở trước mắt, nàng đánh chết cũng sẽ không tin nam nhân ở trong
hồ nước ngốc cầm lấy cá sẽ là Tử Dạ kiêu ngạo cao cao tại thượng!
Nàng tuy rằng không giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng coi như là nàng
cứu hắn một mạng, nàng hiện tại hoàn toàn có thể không hề băn khoăn rời
đi nơi này, lưu lại Tử Dạ ở chỗ này tự sinh tự diệt!
Nhưng thời
điểm nàng nhảy lên khe hở trên vách núi kia, nghe được Tử Dạ kia mang
theo tiếng gọi cùng khóc nức nở, lòng nàng nháy mắt mềm nhũn ra, một
chớp mắt, nàng rơi lệ rồi, nàng trong lòng thầm chửi mình không có cốt
khí, đối một nam nhân từng như thế thương tổn tới mình, cư nhiên không
bỏ được!
Nàng thương hắn sao? Nàng trong lòng âm thầm chất vấn
mình, nàng yêu Tử Dạ không phân rõ phải trái, tự đại ngạo mạn sao?
Không! Có lẽ, nàng từng vì hắn tâm động, nhưng thời điểm nàng bất đắc dĩ dùng thân thể của chính mình vì hắn giải độc, nàng liền quyết định, về
sau không bao giờ cùng nam nhân này có bất kỳ liên quan gì nữa, bởi vì,
nàng vì hắn giải độc, cũng không phải bởi vì nàng thương hắn, mà là bởi
vì nàng không thể nhìn hắn chết, nếu hắn đã chết, nàng không mặt mũi nào đối mặt mẫu thân dưới cửu tuyền, cùng hoàng thượng đang bị hoàng hậu
giam lỏng!
Nội tâm nàng ở chỗ sâu trong đang kháng cự phủ nhận,
nàng chính là đang thương hại hắn thôi! Không phải sao? Nàng là đồng
tình Tử Dạ từng cao cao tại thượng, không ai bì nổi, hiện tại thành một
hài tử cơ hồ cái gì cũng không hiểu!
Một con cá tươi sống đang không ngừng quẫy kịch liệt, cắt đứt trầm tư của Diệp Lạc.
Tử Dạ một tay bắt lấy con cá vẫn đang giãy dụa không thôi, cười hì hì chạy tới, hắn cầm con cá trong tay đưa tới trước mặt Diệp Lạc, hiến vật quý
khoe ra nói
” Nương tử, nàng xem ta lợi hại chưa? Chúng nó bị ta bắt được!”
Diệp Lạc nhìn trên mặt hắn hồn nhiên mà nụ cười sáng lạn, khóe miệng cũng
không khỏi nhếch lên một chút ý cười, nàng cố nín cười, cố ý quay đầu đi không nhìn Tử Dạ, lạnh lùng nói:
“Có gì đặc biệt hơn người? Nói không chừng, là con cá nhìn ngươi đáng thương, mới chính mình nhảy lên
bờ! Ngươi chẳng qua là nhặt được cái tiện nghi thôi! Có cái gì hảo mà
khoe ra?”
Nụ cười trên mặt Tử Dạ suy sụp hẳn xuống, hắn chu môi, bỗng nhiên mạnh ném con cá cầm trong tay, mạnh bổ nhào về phía trước,
đem Diệp Lạc gắt gao đặt ở dưới thân, tức giận kêu
“Nương tử, nàng nói bậy, nàng nói bậy! Con cá rõ ràng chính là ta chính mình bắt đến! Nàng nói bậy, nàng oan uổng ta!”