Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 217: Chương 217: Gió thổi mưa giông trước cơn bão




Đêm.

Trong thư phòng Tử Ảnh lặng yên ngồi ở trên ghế nhìn bức mật hàm trong tay, sắc mặt hắn âm trâm, đôi con ngươi tràn đầy vẻ ưu thương.

Qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi buông phong thư trong tay, đứng lên đi đến bên cửa sổ hướng ánh mắt về phía cảnh vật bên ngoài, trên bầu trời vầng trăng khuyết chiếu ánh sáng ánh nhàn nhạt chiếu vào một tòa tiểu lầu các cách đó không xa.

Dưới ánh trăng mờ nhạt dung nhan Tử Ảnh cảng thêm tuấn mỹ, gương mặt hắn điểm mơ hồ không rõ, con ngươi đen kinh ngạc nhìn bầu trời cùng vầng trăng sáng tỏ. Thân hình cao lớn dưới ánh nến mông lung có vẻ cô tịch.

Không biết qua bao lâu, ngoài thư phòng vang lên từng tiếng bước chân, ngay sau đó một vị vận trang phục màu xanh bước vào, hắn hướng Tử Ảnh hành lễ nói :

-‘‘Công tử, có người đưa tới một phong mật hàm. ! !’’

Tử Ảnh cũng không có động đậy, hắn vẫn hướng ánh mắt lên bầu trời, thản nhiên hỏi :

-‘‘Chuyện gì?’’

Thanh y nam tử nói :

-‘‘Công tử, người truyền tin nói công tử hãy tự mình mở xem mật hàm, thuộc hạ không dám một mình xem.’’

Tử Ảnh trầm mặc một hồi, sau đó xoay người nhìn thanh y nam tử trầm giọng hỏi :

-‘‘Là ai đưa mật hàm tới?’’

Thanh y nam tử hơi hơi trầm ngâm một chút nói :

-‘‘Thuộc hạ thấy thân thủ của hắn rất giống những sát thủ trên giang hồ, bất quá hắn tự xưng mình là người Sở quốc.’’

Tử Ảnh nghe xong không khỏi ngạc nhiên nói :

-‘‘Sở quốc?’’

Thanh y nam tử nói:

-“Vâng!”

Sắc mặt Tử Ảnh đột nhiên trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn thanh y nam tử trầm giọng nói:

-“Hắn ở đâu? Đưa hắn đến đây!”

Thanh y nam tử cúi đầu xuống có điểm áy náy nói:

-“Công tử, người nọ võ công vô cùng cao cường, sau khi đến truyền tin liền rời đi, thuộc hạ vô năng không thể giữ lại người nọ, thỉnh công tử trách phạt!”

Nói xong thanh y nam tử sùy sụp xuống.

Tử Ảnh lạnh lùng nhìn hắn trầm giọng nói:

-“Đứng lên đi!”

Nói xong hắn từ trên tay thanh y nam tử tiếp nhận bức mật hàm, sau đó nhẹ nhàng xé mở lấy ra bên trong một phong thư mỏng.

Qua một lúc lâu Tử Ảnh chậm rãi thu hồi mật hàm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, sau đó đối thanh y nam tử nói:

-“Người chúng ta phái đi kinh thành hiện tại đã có tin tức gì chưa?”

Thanh y nam tử trả lời:

-“Hồi bẩm công tử, hết thảy đều giống như kế hoạch của công tử, Sở Hoàng đã được Tử Dạ cứu đem về cung rồi!”

Tím mị ảnh khẽ thở dài một hơi chậm rãi nói:

-“Nàng đúng là vẫn nhịn không được mà xuất thủ, nhưng nàng có biết hay không kể từ đây mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp vô cùng?

Thanh y nam tử có điểm nghi ngờ nhìn Tử Ảnh, hắn mở miệng muốn nói gì lại đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.

Tử Ảnh thản nhiên nhìn thanh y nam tử, trong giọng nói mang theo ngữ khí mệt mỏi trước nay chưa từng có:

-“Ngươi nghĩ gì thì cứ nói thôi!”

Thanh y nam tử do dự một chút, sau đó nhẹ giọng nói:

-“Công tử, những người phái đi tìm phu nhân đã bị mất dấu rồi, họ nói phu nhân dường như cố ý thoát khỏi bọn họ!”

Tử Ảnh nghe lời này trên mặt một mảnh bình tĩnh, hắn nhìn thanh y nam tử thản nhiên nói:

-“Ta đã biết, ngươi ra lệnh cho bọn họ trở về đi, nếu nàng cố tình như thế không ai có thể tìm được nàng!”

Thanh y nam tử hơi chần chờ một chút, nói:

-“Công tử không định tiếp tục tìm phu nhân sao?”

Trên khuôn mặt Tử Ảnh lộ ra một nụ cười thê lương, tự hỏi:

-‘‘Tìm được nàng thì như thế nào? Từ lúc các ngươi cố ý tiết lộ tin tức cho nàng, lòng của nàng cũng đã không còn ở nơi này nữa rồi, ngày đó nàng quyết định rời đi liền chứng minh hết thảy, ta còn có thể hy vọng xa vời gì nữa? Trong lòng của nàng vĩnh viễn chỉ có hắn. . . . . . .”

Thanh âm của Tử Ảnh ngày càng nhỏ, câu nói cuối cùng cơ hồ tự nói với chính mình.

Thanh y nam tử không dám nói lời nào chỉ biết im lặng cúi đầu.

Tử Dạ thản nhiên nhìn thanh y nam tử nói:

-‘‘Được rồi, ngươi lui ra đi, nhớ kỹ bức mật hàm này không được tiết lộ ra nửa phần!”

Thanh y nam tử lên tiếng sau đó lắc mình đi ra ngoài.

Thanh y nam tử sau khi rời đi, trong thư phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có, Tử Ảnh ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng lơ lửng ngoài cửa sổ, trong lúc hoảng hốt hắn giống như nhìn thấy gương mặt nàng nhìn hắn mỉm cười diễm lệ.

Đây chẳng qua là một cái âm mưu, hắn sau khi nhận được Tử Dạ muốn cùng Hương Linh công chúa đại hôn cũng đã đoán được vài phần, một bước này hắn cố ý để cho thuộc hạ đem tin tức hắn muốn bắt cóc Sở Hoàng tiết lộ cho nàng biết, hắn muốn biết khi nàng biết được tin tức này nàng sẽ làm như thế nào, hắn càng muốn biết vị trí của Tử Dạ trong lòng nàng.

//Giờ thì anh biết được rồi đó//

Nhưng mà hiện tại hết thảy đều chứng minh Tử Dạ ở trong lòng của nàng vĩnh viễn luôn trọng yếu như vậy, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn ra tay cứu Sở Hoàng, nhưng là nàng có biết hay không, kỳ thật nàng cứu Sở Hoàng sẽ càng mang đến phiền toái lớn hơn nữa cho Tử Dạ, nếu như kế hoạch của người nọ thành công, như vậy Tử Dạ cùng toàn bộ Tây Lương quốc sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp không che!

Sở Hoàng một khi bước vào lãnh thổ Tây Lương quốc thì đã trở thành một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao, thái tử Sở quốc dã tâm bừng bừng, nếu bị hắn biết được Sở Hoàng bị giam lỏng ở Tây Lương quốc, hắn nhất định sẽ coi đây là cái cớ để chính thức hướng Tây Lương quốc phát binh, đối với mạng của Sở Hoàng cho dù Sở Hoàng có là cha ruột của hắn chỉ sợ cũng không đáng để bận tâm thôi? Bởi vì một khi Sở Hoàng chết hắn mới có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vua! Hơn nữa, nếu Tử Dạ giết Sở Hoàng lại càng tạo điều kiện xâm lược Tây Lượng quốc, một cái cớ danh chính ngôn thuận!

Tương tàn

Edit: Muỗi Vove

Di Hương cung.

Rầm một tiếng, chỉ nghe được trong tẩm cung truyền đến từng trận đổ vỡ, ngay sau đó một thanh âm phẫn nộ vang lên trong đại sảnh, nhóm cung nhân toàn bộ đều cúi đầu không dám ngẩng lên, hết thảy giống như không nghe không thấy.

Hương Linh công chúa vẻ mặt phẫn nộ đứng trước một mảnh đống hỗn độn trong phòng dùng sức hét lên:

-“Tử Dạ, ngươi thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài. . . . . . !”

Mộc nhi im lặng đứng một bên nhìn Hương Linh công chúa tóc tai bù xù dường như đã mất đi lý trí khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng. Nàng mắt lạnh nhìn Hương Linh công chúa đng không ngừng gõ cửa, lạnh lùng thốt:

-“Công chúa, người đừng phí sức lực nữa, bọn họ sẽ không thả chúng ta ra ngoài đâu!”

Hương Linh công chúa nghe được những lời này, ngy lập tức dừng gõ cửa quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Mộc nhi, nàng bỗng nhiên chỉ vào Mộc nhi gằn từng chữ:

-“Là ngươi, là ngươi đúng không? Chính ngươi đã bán đứng ta, đem toàn bộ ám vệ của bổn cung nói cho hắn biết, đúng hay không?”

Biểu tình của Mộc nhi vẫn bình tĩnh, nàng nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hương Linh công chúa, lạnh lùng nói:

-“Nô tỳ không biết công chúa đang nói cái gì, công chúa đối xử với nô tỳ vô cùng tốt, nô tỳ nào dám bán đứng công chúa?”

Hương Linh công chúa gắt gao nhìn thẳng Mộc nhi, rồi đột nhiên lao đến đánh mạnh vào người Mộc nhi hét lên:

-“Tiện nhân này! Ngươi dám phản bội ta, ta giết ngươi! Giết ngươi!”

Mộc nhi trốn không kịp, nháy mắt bị Hương Linh đè chặt cổ, nhất thời khó thở, nàng dùng sức chống cự lại, nhưng là Hương Linh công chúa bởi vì tức giận mà khí lực càng lớn, nàng căn bản không thể giãy dụa.

Trong lúc vật lộn nàng cùng Hương Linh công chúa té trên mặt đất, thế nhưng Hương Linh công chúa vẫn không buông tay, nàng chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, dưới tình thế cấp bách tay nàng lần tới mảnh sứ vỡ sắc nhọn không kịp nghĩ nhiều đâm thẳng vào người Hương Linh công chúa, nháy mắt hai bàn tay buông lỏng.

Mộc nhi thoát khỏi Hương Linh công chúa nhanh chóng đứng lên lui sang một bên không ngừng hít lấy không khí, nàng không muốn chết cũng không thể chết, Hương Linh công chúa còn chưa có chết nàng làm sao có thể chết đây?

Mộc nhi kinh hồn chưa định, nàng lúc này mới phát hiện ở cách nàng không xa Hương Linh công chúa vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, từ vết thương trên mặt chảy ra một dòng máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ y phục của nàng.

Mộc nhi trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn Hương Linh thống khổ thét lên chói tai, thân thể nàng run rẩy núp ở sau tấm bình phong.

Nàng không phải cố ý, vừa rồi nàng bị Hương Linh công chúa bóp cổ, nếu nàng không làm như vậy cỏ thể nàng sẽ bị bóp chết mất, nàng không muốn hủy dung mạo của nàng ta đâu!

Nước mắt của Mộc nhi không ngừng rơi xuống, nàng rất sợ, nàng thật sự rất sợ hãi.

Đột nhiên Hương Linh công chúa vùng dậy, máu từng giọt từng giọt chảy xuống, mà khuôn mặt đầy máu làm nàng giờ phút này thoạt nhìn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, nàng từng bước một bước về phía Mộc nhi, thanh âm khàn khàn nói:

-“Tiện nhân, ngươi hủy đi mặt của ta, ta muốn ngươi chết không tử tế!”

Nhìn Hương Linh công chúa Mộc nhi sợ tới mức co rúm lại, nàng mở to hai mắt trong mắt là tràn đầy sợ hãi kêu lên:

-“Ngươi đừng lại đây, đừng lại gần đây, ta không phải cố ý, không phải cố ý. . . . . . . . .”

Hương linh công chúa bỗng nhiên phát ra một tiếng cười bén nhọn, nàng lảo đảo vài bước trên tay cầm một mảnh sứ vỡ tiến gần lại phía Mộc nhi đồng thời vung mạnh tay.

Mắt thấy mảnh sứ bay về phía mình, Mộc nhi bỗng nhiên cứng người hầu như không thể động đậy.

Mộc nhi bởi vì lấy tay ôm lấy đầu nên cũng không có bị thương bao nhiêu chỉ là có một vết rách nơi cánh tay.

Mà Hương Linh công chúa ném mảnh sứ vỡ cơ hồ đã dùng đến toàn bộ sức lực, vì vậy chỉ thấy nàng hét thảm lên một tiếng, thân thể nặng nề ngã trong vũng máu.

Một đạo thân ảnh rất nhanh từ bên ngoài phóng vào, người nọ một phen đỡ lấy thân thể chực rơi xuống của Mộc nhi quan tâm hỏi:

-“Mộc nhi, ngươi không có việc gì chứ?”

Mộc nhi từ trong hoảng sợ dần phục hồi tinh thần, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Vệ Tử Thanh không khỏi tủi thân wow lên một tiếng, nhào vào người Vệ Tử Thanh thất thanh khóc rống.

Vệ Tử Thanh vỗ nhè nhẹ lên vai Mộc nhi, ánh mắt dừng ở Hương Linh công chúa đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết không khỏi nhíu mày.

Lúc này ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, títhân hình cao lớn của Tử Dạ chậm rãi đi vào, hắn nhìn thoáng qua Hương Linh công chúa, mày kiếm hơi nhíu, lại nhìn lên Mộc nhi đang ôm lấy Vệ Tử Thanh, trầm giọng hỏi:

-“Chuyện gì xảy ra? Nàng ta tại sao như vậy?”

Nói xong hắn không đợi vệ Tử Thanh trả lời liền quay đầu đối thị vệ đứng phía sau phân phó:

-“Gọi ngự y tới!”

Có lẽ nghe thấy thanh âm của Tử Dạ Hương Linh công chúa như sững lại, nàng ta ngẩng đầu lên, hai mắt hung hăng trừng Tử Dạ điên cuồng mà thét to:

-“Tử Dạ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Tử Dạ sắc mặt âm trầm nói:

-“Đem nàng dẫn đi! Xử lý tốt vết thương trên người nàng, đừng để cho nàng ta chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.