Edit: Muỗi Vove
Diệp Lạc bị Tử Dạ gắt gao kiềm chế trong ngực, căn bản là giãy dụa
không thoát, hơn nữa thân thể còn đang suy yếu, đành phải mặc hắn khinh
bạc. Đau thương căm giận, nàng không thể làm gì khác hơn là tuyệt vọng
nhắm chặt hai mắt lại, một giọt nước mắt phẫn hận, lặng yên theo khóe
mắt chảy xuống.
Tử Dạ động tác thô bạo, dần trở nên ôn nhu, nội tâm của hắn ở chỗ sâu nhất bên trong, phảng phất đang chậm rãi hòa tan, hô hấp của hắn cũng
bắt đầu trở nên dồn dập, bàn tay to lớn, dần buông lỏng bả vai Diệp Lạc, chậm rãi trượt xuống vòng eo mềm mại.
Cứ như thế qua một lúc lâu, Tử Dạ đột nhiên nhẹ nhàng đẩy Diệp Lạc ra, con ngươi đen sâu thẳm nhìn nàng, khàn giọng nói:
-”Lạc nhi, chuyện quá khứ hãy quên hết đi, bản Thái tử sẽ không để ý
đến quá khứ của ngươi, nhưng là, ngươi về sau chỉ có thể yêu bản Thái
tử, nếu ngươi muốn đứa nhỏ, bản Thái tử cũng có thể cho ngươi.”
Tâm Diệp Lạc giống như bị người ta dùng dao khoét một lỗ thật sâu,
máu chảy đầm đìa đau đớn, nếu nói Diệp Lạc giây phút này còn đối với Tử
Dạ có chút chờ mong…, ở một khắc này, cũng bởi vì câu nói này của hắn mà biến mất, nàng dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước,
một đôi mắt sáng lạnh như đầm băng nhìn thẳng Tử Dạ, ngữ khí không hề có độ ấm:
-”Tử Dạ, ngươi hà tất cứ nhục nhã ta như thế? Trong lòng của ngươi,
Diệp Lạc ta nhất định cứ phải là nữ nhân của ngươi, mới được sao? Kiêu
ngạo như ngươi, làm sao có thể để một người đàn bà như ta sinh con cho
ngươi? Bố thí của ngươi, Diệp Lạc ta không cần, sủng ái của ngươi vẫn
nên để lại cho Linh nhi thôi!”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lạc, lạnh lùng nói:
-”Ngươi đây là ý gì? Ngươi là đang nói không cần sự sủng ái của bản
Thái tử? Trong lòng ngươi muốn ai sủng ái? Hoàng đệ? Đáng tiếc Hoàng đệ
đã rời khỏi hoàng cung, vĩnh viễn sẽ không quay trở vê, hắn không giúp
được ngươi rồi!”
Hắn rốt cuộc vẫn không tin nàng, tất cả nhục nhã cùng thương tổn, đã
như vết rách không thêt bù đắp, lòng của nàng, khi hắn tàn nhẫn thương
tổn con của bọn họ, sớm đã chết đi, nàng hiện tại đối mặt với hắn, dù
trong lòng vẫn đang máu chảy đầm đìa, nhưng cũng không còn cảm tình cùng chờ mong gì, tâm của nàng, sẽ không lại vì hắn mà rung động, nàng bây
giờ, thầm nghĩ phải rời xa nơi này, rời xa hết thảy mọi thứ liên quan
đến nam nhân này.
Diệp Lạc trầm mặc, trong mắt Tử Dạ lại trở thành ngầm thừa nhận, lửa
giận vốn đang bình ổn lại đột nhiên bùng cháy, hắn tức giận tiến lên
từng bước, hung hăng đem Diệp Lạc vây vào trong ngực, thanh âm rống
giận:
-”Tiện nhân! Ngươi liền như vậy không quên được hắn? Bản Thái tử có điểm gì không bằng hắn?”
Diệp Lạc tâm như chết lặng, nàng buồn bã cười, cũng không giãy dụa, chính là lạnh lùng nhìn Tử Dạ, lạnh như băng nói:
-”Dạ, ta chính là không quên được hắn, ngươi cái gì cũng đều thua hắn, hắn cái gì cũng đều hơn ngươi!”
Tử Dạ giận dữ, hắn mạnh tay đem Diệp Lạc đẩy ngã trên thư án, lấy thân đè xuống, tàn nhẫn nói:
-”Thật không? Vậy hôm nay bản Thái tử cho ngươi thấy, rốt cuộc bản Thái tử có điểm gì không bằng hắn!”
Nói rồi, bàn tay to túm lấy áo choàng trên người Diệp Lạc, hung hăng
giật tung, đem áo choàng ném ra phía sau, ngay sau đó, chỉ nghe một
tiếng ong, quần áo trên người Diệp Lạc bị hắn xé rách, bên trong lộ ra
một cái yếm màu hồng nhạt.
Diệp Lạc bị hắn đặt ở dưới thân, không thể nhúc nhích, cảm thấy vừa
xấu hổ vừa giận dữ, bống nhiên tức giận cúi đầu, ở trên cánh tay phải
của Tử Dạ hung hăng cắn một cái, mùi vị của máu, chậm rãi ở trong miệng
nàng tản ra, trong lòng nàng dâng lên một cỗ khoái cảm trả thù.
Thân thể Tử Dạ cứng đờ, đẩy mạnh Diệp Lạc, nội tâm của hắn phẫn nộ
đến cực điểm, một phen nắm lấy Diệp Lạc, giơ cao tay lên, lại cắn chặt
răng, thu tay về, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, lạnh giọng nói:
-”Tiện nhân! Ngươi còn giả bộ đoan trang gì nữa chứ? Ngươi là muốn vì Hoàng đệ thủ thân như ngọc sao? Bản Thái tử hôm nay liền cố tình không
để như ngươi mong muốn!”
Nói xong, một phen ôm lấy Diệp Lạc, đi nhanh đến phía sau tấm bình phong.
Đúng lúc này, ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau
đó, cửa thư phòng bị người ta đẩy ra, một thanh âm nũng nịu ở trong thư
phòng vang lên:
-”Tử Dạ, nghe nói tỷ tỷ…”
Đang nói đến đây thì ngừng lại, Diệp Linh mở to hai mắt, không thể
tin được nhìn trước mắt một màn này, hai tay không tự chủ siết chặt.
Tử Dạ trên tay ôm Diệp Lạc, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Linh, lạnh giọng quát:
-”Ai cho ngươi vào? Cút ngay! Cút!”
Hai tròng mắt Diệp Linh nhìn chằm chằm vào bàn tay Tử Dạ đang ôm Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, bất quá, nàng rất nhanh liền che giấu, mà đổi lại là biểu tình sợ hãi, trợn to mắt, vô tội nhìn Tử
Dạ, ủy khuất quỳ sụp xuống:
-”Nguyên lai tỷ tỷ đang ở trong này, Tử Dạ, Linh nhi thật không cố tình xông vào, chàng tha thứ cho Linh nhi được không?”
Nói xong không đợi Tử Dạ trả lời, bước đến bên cạnh hắn, nhìn Diệp Lạc trong lòng Tử Dạ, quan tâm hỏi:
-”Tử Dạ, tỷ tỷ bị thương sao? Làm sao chàng ôm lấy tỷ tỷ?”
Diệp Lạc cắn chặt răng, một nỗi nhục nhã mãnh liệt dâng lên, hai mắt
nàng nhắm nghiền, không tiếng động ở trong lòng Tử Dạ giãy dụa, giờ khắc này, nàng thầm nghĩ phải thoát đi thật xa, không cần phải đối mặt với
những dối trá này! Lời nói của Diệp Linh…, làm nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không chịu được.
Tử Dạ cảm giác được Diệp Lạc đang yên lặng bỗng nhiên kháng cự, trong mắt của hắn hiện lên một chút suy nghĩ xấu xa, bỗng nhiên bước đến bên
giường, đem Diệp Lạc nặng nề ném xuống, sau đó xoay người nhìn Diệp
Linh, nói:
-”Ngươi lại đây!”
Diệp Linh liếc mắt nhìn Diệp Lạc bị ném lên giường, sau đó mềm mại đi đến bên cạnh Tử Dạ, nhẹ nhàng tựa vào trên người hắn, ôn nhu hỏi:
-”Tử Dạ, làm sao vậy? Chàng làm sao có thể đối với tỷ tỷ thô lỗ như thế?”
Tử Dạ kéo mạnh Diệp Linh vào trong lòng, lấy tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Diệp Linh, tà tà cười, gảy nhẹ nói:
-”Như thế nào? Ngươi vì tỷ tỷ mà đau lòng? Bản Thái tử đối với nàng
thô lỗ, chỉ bởi vì nàng không biết như thế nào là hầu hạ bản Thái tử,
nếu là Linh nhi, bản Thái tử đương nhiên sẽ không cư xử như thế. Linh
nhi ôn nhu khéo hiểu lòng người, bản Thái tử thương yêu còn không kịp
nữa là! Ngươi nói phải không? Linh nhi của ta?”