Tây Thủy trấn.
Tây Thủy trấn là địa phương tiếp giáp với Sở quốc.
Trước khi chiến tranh xảy ra đây là một trấn nhỏ phồn hoa, bởi vì là
nơi giao nhau giữa hai nước nên dòng người lui tới tự nhiên nhiều hơn so với những nơi khác.
Vậy mà từ khi Sở quốc xuất binh nơi này đã không còn không khí tấp
nập như ngày xưa, bởi vì chiến tranh sắp xảy ra cư dân vùng phụ cận cơ
hồ toàn bộ đều dời đi, thương nhân cũng hạn chế đi qua con đường này,
một trấn nhỏ vốn phồn hoa hiện tại trở nên hoang vắng rất nhiều.
Hơn nữa quân đội Tử Dạ cùng đại quân Sở quốc đối nghịch ở đây, cho
nên trên không dưới đất trong vòng mười dặm xơ xác tiêu điều, trong quân cờ xí phiêu phiêu khắp nơi, các đồn lính xuất hiện nhan nhản làm dân
chúng sợ hãi không dám tới gần.
Trong phủ đệ của quan phủ có một gian phòng được coi như là trang nhã nhất, Tử Dạ đang lặng yên lặng ngồi trên ghế nghe một trung niên nam
tử diện mạo thô khoáng thân hình cao lớn hội báo tình hình chiến sự.
Người này chính là chiến tướng hoàng triều, cánh tay đắc lực của Tử
Dạ Dương Tướng quân, giờ phút này ông ta đang đem chiến sự mấy ngày gần
đây hướng Tử Dạ bẩm báo.
Dương Tướng quân thần sắc lo lắng nhìn Tử Dạ nói :
-‘‘Hoàng thượng hôm nay Sở quân lại phái người đưa tới chiến thư công bố nếu không đem Sở Hoàng giao ra bọn họ sẽ phát động chiến tranh!’’
Tử Dạ mày kiếm nhíu chặt trầm ngâm không nói, tuy rằng thời điểm
trong cung hắn vẫn thường xuyên nhận được tin hồi báo từ chiến trường,
nhưng hôm nay tự mình đến đây mới biết được chiến sự cũng không lạc
quan, tuy rằng sớm đã được chuẩn bị nhưng so ra vẫn thiếu binh lực cũng
thiếu lương thực, quả thật gặp không ít khó khăn!
Sau khi Dương Tướng quân hồi báo, Tử Dạ biết được trận kia Sở quốc
mặc dù chịu nhiều thương vong hơn Tây Lương, nhưng Sở quân dù sao binh
hùng tướng mạnh, hơn nữa nhân số cũng vượt xa Tây Lương, tuy rằng bọn họ qua một trận đánh thương vong vô số, nhưng đối với bọn họ một chút
thương vong này không đáng để vào mắt !
Tây Lương lại khác, bởi vì hai khối Hổ Phù nằm trong tay Tử Ảnh, cho
nên Tử Dạ cũng không thể điều động toàn bộ quân đội Tây Lương, bây giờ ở trong tay hắn chẳng qua chỉ là một nửa binh lực Tây Lương mà thôi, bằng một nửa binh lực này muốn thắng Sở quốc, việc này không nghi ngờ còn
khó hơn cả lên trời!
Mà bây giờ Sở quốc cũng nhìn ra điểm này, hơn nữa Tử Ảnh nắm trong
tay một nửa binh lực Tây Lương, mặc dù không cùng bọn họ hợp tác nhưng
hiển nhiên là muốn đứng ngoài bàng quan ngư ông đắc lợi.
Đúng là như vậy cho nên Sở quốc mới không ngừng phái người tới thăm
dò, mục đích của bọn họ chính là muốn lợi dụng chiến tranh trước làm suy giảm quân đội của Tử Dạ tiến vào kinh thành, kế tiếp lại đi đối phó với một nửa binh lực khác của Tử Ảnh!
Nghĩ đến đây Tử Dạ cũng không để ý tới Dương Tướng quân mà quay đầu hướng bên Vệ Tử Thanh đang đứng một bên hỏi :
-‘‘Tử Thanh, tình trạng của Sở Hoàng như thế nào? Ông ta còn thanh tỉnh không?’’
Vệ Tử Thanh trên mặt có điểm lo lắng nói :
-‘‘Sở Hoàng tình huống hiện tại cũng không được lạc quan cho lắm, hắn thân trúng kịch độc thân thể vốn đã suy yếu, hơn nữa phải trải qua một
quãng đường khá xa cả người khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ!’’
Nói tới đây Vệ Tử Thanh hơi do dự một chút lại nói :
-‘‘Hương Linh công chúa tình huống hiện tại so với Sở Hoàng cũng không tốt hơn bao nhiêu. . . . . . .’’
Không đợi Vệ Tử Thanh nói xong Tử Dạ đã lạnh lùng ngắt lời :
-‘‘Có chuyện gì?’’
Vệ Tử Thanh cúi đầu nói nhỏ :
-‘‘Thái y nói Hương Linh công chúa chịu kích thích quá độ, thần trí
khó có thể khống chế, trên đường đi nhiều lần nổi điên đả thương rất
nhiều người, mà trong đó có một vị Thái y bởi vì không cẩn thận bị Hương Linh công chúa lấy cây trâm cài đầu đâm trúng yết hầu đã chết!’’
Sắc mặt Tử Dạ trầm xuống, Hương Linh công chúa điên cuồng tới mức như thế thật sự nằm ngoài ngoài dự liêu của hắn, nàng nếu như không chịu
phối hợp vậy đối với Tây Lương mà nói tuyệt đối không phải một chuyện
tốt!
Nghĩ đến đây Tử Dạ nhìn Vệ Tử Thanh nói :
-‘‘Tử Thanh, đợi sau khi Sở Hoàng tỉnh lại ngươi đem hắn lên cổng thành!’’
Nói tới đây Tử Dạ quay đầu đối Dương Tướng quân nói :
-‘‘Dương Tướng quân, nếu quân đội Sở quốc bao vây chúng ta hãy nói
cho bọn họ biết nếu muốn cứu Sở Hoàng cũng đừng có hành động thiếu suy
nghĩ, nếu không mạng của Sở Hoàng cùng Hương Linh công chúa xem ra khó
giữ được!’’
Dương Tướng quân gật đầu, hắn cũng hiểu được đây là kế hoãn binh duy nhất, lập tức cũng không có dị nghị.
Vệ Tử Thanh có điểm lo lắng nhìn Tử Dạ muốn nói lại thôi, bởi vì hắn không giống Dương Tướng quân, Dương Tướng quân mặc dù là người thông
minh đối hành quân đánh giặc rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn không biết
âm mưu đằng sau đó, mà Vệ Tử Thanh bởi vì đi theo bên người Tử Dạ nên
đối với tâm tư đưa Sở Hoàng vào chỗ chết của Sở quốc thái tử cũng là
nhất thanh nhị sở.
Nếu hỏi giết Sở Hoàng ai hội cao hứng nhất vậy không thể không kể đến Sở quốc thái tử, hắn hết lần này đến lần khác lấy chiến tranh cưỡng
bức mục đích chẳng qua là muốn mượn tay Tử Dạ giết Sở Hoàng thôi!
Chính bởi vì biết nguyên nhân cho nên Vệ Tử Thanh mới càng thêm lo
lắng, hắn lo lắng Sở quốc thái tử không thèm để ý đến sinh tử của Sở
Hoàng mà chấp nhất phát động chiến tranh!
Nhìn ánh mắt lo lắng của Vệ Tử Thanh Tử Dạ tự nhiên biết hắn đang lo lắng cái gì lập tức mỉm cười nói :
-‘‘Ngươi yên tâm, cho dù Sở quốc thái tử trong lòng muốn Sở Hoàng
chết, nhưng hắn sẽ không dám khinh suất thể hiện rõ thái độ trước các
triều thần, tuy rằng uy hiếp không được Sở quốc thái tử nhưng lại có thể uy hiếp các đại thần dưới tay hắn, những người này không thể không để ý đến sự sống chết của Sở Hoàng!’’
Oán độc
Edit : Muỗi Vove
Nghe những lời này của Tử Dạ, Vệ Tử Thanh lúc này mới chợt hiểu ra
việc đem Sở Hoàng đưa đến nơi này vốn chính là để kéo dài thời gian, mà
Sở quốc thái tử tuy rằng một lòng muốn Sở Hoàng chết nhưng trước mặt
chúng đại thần hắn không dám để lộ ra nửa phần.
Chỉ cần Sở Hoàng xuất hiện ở trên tường thành, cho dù Sở quốc thái tử trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không thể không án binh bất
động, bày ra bộ dáng lo lắng.
Dù sao hắn hiện tại vẫn chưa đăng cơ làm đế, chỉ cần hắn sơ hở để lộ ra một chút tâm tư không muốn cứu Sở Hoàng, lập tức hắn sẽ mất đi sự
ủng hộ của phần đông các đại thần, đến lúc đó quản chi việc xâm lược Tây Lương, ngay cả ngôi vị hoàng đế đối với hắn cũng là một vấn đề!
Nghĩ đến đây Vệ Tử Thanh trong lòng thở dài nhẹ nhõm, cũng không nói thêm cái gì cùng Dương Tướng quân hai người lui xuống.
Tử Dạ đợi sau khi mọi người rời đi liền từ ghế đứng lên mang theo một vài thị vệ hướng hậu viên phủ đệ đi đến.
Ở một gian phòng hỗn độn, Hương Linh công chúa thần sắc ngây ngốc ngồi bên cửa sổ, hai mắt ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Trong vườn ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, chỉ thấy trên mặt
của nàng một vết sẹo dữ tợn, vết sẹo này dưới ánh mặt trời càng thêm cực kỳ chói mắt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ sẽ không ai dám tin đây chính là người từng được xưng Sở quốc đệ nhất mỹ nhân Hương Linh
công chúa.
Tử Dạ đứng ở một góc khuất khẽ thở dài một hơi, nếu lúc trước Hương
Linh công chúa không cố chấp như vậy nàng cũng sẽ không rơi vào kết quả
này, bị cung nữ bên cạnh mình hủy dung mạo. Hơn nữa nếu không phải nàng
cố ý muốn cùng hắn quay về Tây Lương thế cục bây giờ cũng không biến hóa như thế này.
Cửa bị Tử Dạ đẩy ra, hắn chậm rãi đi vào.
Có lẽ cước bộ của hắn đưa Hương Linh công chúa từ trong trạng thái
ngây ngốc thu trở về, khi nàng quay đầu thấy rõ ràng người đến là Tử Dạ
khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh!
Bắt gặp nụ cười quỷ dị của nàng, Tử Dạ không khỏi ngạc nhiên nói :
-‘‘Ngươi cười cái gì?’’
Ý cười trên môi Hương Linh công chúa càng đậm, nàng thản nhiên nói :
-‘‘Ngươi đem ta cùng với phụ hoàng đưa tới nơi này là muốn lợi dụng
ta cùng với phụ hoàng ép hoàng huynh lui binh sao? Đáng tiếc phụ hoàng
đã trúng kịch độc sống không được bao lâu! Chỉ sợ tính toán của ngươi
hoàn toàn sai lầm rồi?’’
Tử Dạ nghe vậy cười nhẹ nói :
-‘‘Ngươi thân là công chúa được Sở Hoàng thương yêu nhất, hiện tại
lời này của ngươi trẫm như thế nào cũng nghe không được nửa điểm thương
tâm? Sở Hoàng thân trúng kịch độc mạng nguy trong sớm tối. Ngươi chẳng
lẽ tuyệt không vì hắn mà lo lắng sao?’’
Hương linh công chúa cười lạnh nói :
-‘‘Ông ta hiện tại sống còn không bằng đã chết, ta vì sao phải vì
thương thế của ông ta mà thương tâm? Đường đường vua của một nước, hiện
tại chẳng những hại chết mẫu phi của ta, lại rơi vào kết cục như vậy,
nếu ông ta chết sớm một chút cũng tốt! Đỡ phải lưu lại cái mạng chó mất
mặt xấu hổ như vậy!’’
Ngữ khí của Hương Linh công chúa cực kỳ oán độc, lúc này không thể tìm thấy ở nàng nửa điểm tình cảm cha con với Sở hoàng!
Bất quá lấy tính cách của Hương Linh công chúa, nàng chứng thật chưa bao giờ để ý đến sinh tử của người khác.
Cho dù Sở Hoàng là phụ thân của nàng cũng sẽ không bởi vì ông ta sắp
chết mà có nửa điểm thương tâm, tính cách của nàng có thể nói là đã muốn tàn nhẫn lãnh khốc đến cực điểm.
Cho nên bây giờ nhìn thấy thái độ của Hương linh công chúa đối Sở
Hoàng như thế Tử Dạ không cảm thấy kỳ quái, điều kỳ lạ ở đây là Hương
Linh công chúa như thế nào biết được tin tức mẫu phi của mình đã chết.
Vốn dĩ tin tức Sở hoàng bị tập kích Hồng phi bị giết hắn không muốn
nói cho Hương Linh công chúa, bởi vì hắn biết Hương Linh công chúa tuy
rằng ngang ngược tàn khốc nhưng cảm tình với mẫu phi vô cùng tốt, cho
nên hắn mới cố ý che giấu tin tức hồng phi chết.
Mà bây giờ Hương Linh công chúa cũng đã biết, nàng làm sao biết được? Là ai nói cho nàng biết ? Có phải hay không chính là người đã đưa cho
nàng thanh chủy thủy tẩm thuốc độc hôm nọ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử Dạ khẽ biến, thanh âm lạnh lùng nói :
-‘‘Ngươi là làm sao mà biết được? Trẫm nhớ rõ trẫm chưa từng nói với
ngươi chuyện này, ngươi từ nơi nào biết được tin mẫu phi của ngươi đã
chết?’’
Ha ha! Hương Linh công chúa vừa nghe xong lời nói của Tử Dạ bỗng
nhiên cất tiếng cười to, vết sẹo dài trên mặt nàng cũng bởi vì cử động
này mà bóp méo biến dạng đến dữ tợn, bỗng nhiên tiếng cười của nàng phút chốc dừng lại, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ cười lạnh nói :
-‘‘Ngươi cho là Bổn cung bị ngươi giam giữ ở chỗ này nên cái gì cũng
không biết sao? Ngươi muốn lợi dụng ta cùng phụ hoàng ép hoàng huynh lui binh, ngươi quả thực chính là si tâm vọng tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không
như ngươi mong muốn!Tử Dạ, ngươi đối xử với ta như thế, ta muốn ngươi
phải trả giá lớn hơn nữa, ta muốn ngươi hối hận cả đời!’’
Hương Linh công chúa gằn từng tiếng, ngữ khí của nàng toát ra sự thù
hận trước nay chưa từng có, cặp mắt oán độc của nàng giống như độc xà
gắt gao bao trùm lấy khuôn mặt Tử Dạ!
Thái độ của Hương Linh công chúa thái độ làm trong lòng Tử Dạ nổi
lên một cỗ phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Hương Linh công chúa, trong mắt
không có một tia cảm tình lạnh giọng nói :
-‘‘Thật không? Hương Linh công chúa, ngươi cho là ngươi vẫn còn là
một Sở quốc công chúa có thể hô phong hoán vũ sao? Đừng quên ngươi bây
giờ đã rơi vào tay trẫm! Chỉ cần trẫm muốn ngươi đều phải ngoan ngoãn
nghe theo! Mặc kệ ngươi có muốn hay không, chỉ cần ngươi còn nằm trong
tay trẫm ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội cự tuyệt!’’