Tử Dạ yên lặng ngắm nhìn Diệp Lạc, tim của hắn đang cuồng loạn, ở một khắc này, hắn cơ hồ không khống chế được mà nghĩ đem Diệp Lạc ôm vào
lòng, cứ như vậy siết chặt lấy nàng, mãi mãi.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, lý trí nói cho hắn biết, hắn không
thể làm như vậy, bởi vì, hắn không thể hại nàng, hắn đã không mang lại
cho nàng hạnh phúc, hắn sao có thể ích kỷ dây dưa với nàng, khiến nàng
thương tâm?
Hiện tại toàn bộ Tây Lương vẫn chưa thoát khỏi nguy cơ, ngay cả chính hắn cũng trúng kịch độc, không biết còn có thể sống thêm được bao nhiêu ngày, hắn chỉ biết là, vừa mới nếu không phải nàng vận công ép xuống
kịch độc, như vậy, hắn chắc chắn đã giống như Sở Hoàng vài ngày trước,
hôn mê nằm trên giường, biến thành *hoạt tử nhân.
*người thực vật
Đồng thời, trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù là nàng vận công tạm
thời ngăn chặn thời gian kịch độc phát tác, cũng bất quá chỉ là tạm
thời, nếu không tìm được giải dược, hết thảy công sức điều tan thành mây khói, đến cuối cùng kết cục vẫn chỉ có một.
Hắn biết nàng thương hắn, cũng bởi vì biết, cho nên, hắn mới không
đành lòng để nàng chứng kiến giây phút hắn bị độc phát chết đi mà thương tâm. Bởi vì, đúng như lời nàng nói, hắn nợ nàng nhiều lắm, hắn rất muốn bồi thường cho nàng cả đời, nhưng hắn không thể làm được nữa rồi, điều
duy nhất hắn có thể làm bây giờ, chính là không để nàng lại vì hắn mà
thương tâm.
Nghĩ đến đây, Tử Dạ lạnh lùng nói:
-”Trẫm không biết nàng đang ở đây nói cái gì, trẫm là vua của một
nước, chỉ có người trong thiên hạ nợ trẫm, trẫm bây giờ không rảnh hỏi
tội nàng, nơi này không phải là địa phương mà một nữ nhân như nàng có
thể đến, nàng đi đi!”
Từ sau khi hắn đăng cơ, hắn chưa từng lấy thân phận hoàng để ở trước
mặt Diệp Lạc nói chuyện, hắn vẫn luôn gọi nàng là Lạc nhi, cũng tự xưng
“ta”, vậy mà bây giờ, hắn đang ở trước mặt nàng vạch rõ ranh giới.
Hắn làm như vậy là có nguyên nhân, trong lòng Diệp Lạc như thế nào
lại không rõ? Nàng biết, vì sao hiện tại Tử Dạ làm hết cách muốn nàng
rời đi, cũng hiểu được hắn tại sao đột nhiên đối xử với nàng lãnh đạm
như thế.
Nhưng Tử Dạ lại quên mất, nàng là Diệp Lạc, nàng cung chủ Thủy Vân
cung thần bí trên giang hồ, nàng tuy rằng không thể đối địch cùng thiên
quân vạn mã, nhưng thiên quân vận mã cũng không thể đả thương đến nàng
dù một sợi lông!
Nàng lưu lại, thực sự không phải vì giúp hắn đánh lui kẻ địch, nàng
chỉ muốn ở bên cạnh bảo hộ hắn, bởi vì nàng biết, nếu nàng rời đi, kịch
độc trong thân thể của hắn nếu lại phát tác, hắn sẽ lâm vào hôn mê, sau
đó ở trong hôn mê dần dần chết đi.
Biết mọi chuyện sẽ như thế, nàng làm sao có thể rời khỏi hắn?
Cho nên, Diệp Lạc nghĩ cũng không muốn nghĩ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tử Dạ, chém đinh chặt sắt:
-”Ta sẽ không đi, Tử Dạ, nếu chàng ép ta rời đi, trừ phi chàng đem những gì chàng nợ, toàn bộ trả lại cho ta!”
Tử Dạ nhìn vẻ mặt cố chấp của Diệp Lạc, tâm đau như đao cắt, chuyện
cho tới bây giờ, hắn biết, Diệp Lạc đã thấy rõ ràng tâm tư của hắn, cho
nên mới cố chấp không muốn rời đi, chỉ là, hắn thật sự không muốn lại
liên lụy đến nàng.
Hắn cũng hiểu được, Tây Thủy trấn hiện tại, cho dù được sự trợ giúp
của người Thủy Vân cung cũng như thủ quân phía sau, nhưng có thể thủ
được bao nhiêu ngày, nói không chừng vẫn không đủ chống chọi với sự
cường đại của quân địch, một trận cũng tuyệt đối không có khả năng có
phần thắng .
Nếu Tây Thủy trấn bị công hãm, chuyện này đối với toàn bộ Tây Lương
quốc mà nói, nguy hiểm như thế nào, trong lòng hắn rất rõ ràng, cho nên, hắn tuyệt đối không thể lưu lại nàng ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Tử Dạ bắt buộc chính mình cứng rắn quyết tâm, thanh âm lạnh lùng nói:
-”Nợ nàng? Diệp Lạc, trẫm cho tới bây giờ vốn không nợ nàng cái gì!
Ngược lại là nàng, nàng bây giờ sống chết quấn lấy trẫm, có phải hay
không vẫn đang hy vọng trẫm sẽ lập nàng làm hậu? Nếu là như vậy, trẫm
khuyên nàng một câu đừng vọng tưởng nữa! Trẫm bây giờ đối với nàng, thật sự nửa điểm hứng thú cũng không có!”
-”Chàng!”
Diệp Lạc mặc dù hiểu được thái độ lãnh đạm của Tử Dạ, nhưng nghe hắn
nói những lời đả thương mình như thế, trong lòng vẫn không khỏi có chút
nhói đau, nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên quay mặt đi, không hề nhìn về
phía Tử Dạ, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, thản nhiên nói:
-”Tử Dạ, chàng nói những lời này, chỉ là muốn đuổi ta đi, đúng không? Chàng đừng phí sức nữa, ta sẽ không đi, trừ phi, chàng cùng đi với ta!”
Tâm Tử Dạ đau nhức, tiểu nữ nhân này, hắn chỉ muốn bảo hộ nàng, nhưng nàng tại sao cứ muốn cố chấp như thế? Hắn thân là vua của một nước, hắn có trách nhiệm của mình, hắn không thể bỏ lại quân dân và quốc gia của
mình cùng nàng rời đi được, huống chi, hắn thân trúng kịch độc, đã không còn sống được bao lâu nữa, hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, làm
sao có thể để nàng mạo hiểm ở lại bên cạnh hắn?
Mà hắn, một khắc trúng độc kia, đã quyết định cùng toàn bộ con dân
Tây Lương chống chọi đến hơi thở cuối cùng, tuy rằng hắn biết rõ quân
đội của mình không thể nào là đối thủ của Sở quốc hùng mạnh, nhưng là,
hắn đã làm tốt cùng Sở quốc chuẩn bị sống chết, đây chính là chức trách
của người thân là vua của một nước như hắn!
Nhưng nàng không phải, nàng là nữ nhân cả đời hắn yêu nhất, cho dù có chết đi, hắn cũng không nguyện ý để nàng chịu nửa điểm thương tổn,
trong lòng hắn rất rõ ràng võ công của nàng cao cường, nhưng đây chính
là chiến tranh, một người dù võ công có cao tới đâu, cũng không thể địch nổi thiên quân vạn mã.
Cho nên, để nàng không chịu thêm thương tổn nào nữa, hắn tình nguyện
hiện tại đả thương lòng nàng, cũng không nguyện ý lưu lại nàng.
Diệp Lạc căn bản không cho Tử Dạ có cơ hội nói chuyện, nàng bỗng
nhiên vươn hai tay, gắt gao ôm lấy Tử Dạ, trên đôi môi tái nhợt kia nhẹ
nhàng hôn một cái, trong giọng nói mang theo sự chân thành, ghé sát vào
lỗ tai hắn khẽ khàng nói:
-”Chàng đừng nói nữa, ta sẽ không để cho chàng chết, cho dù ta không
giải được chất độc trên người của chàng, nhưng nếu chàng chết, ta Diệp
Lạc quyết không sống một mình! Tử Dạ, chúng ta không đồng sinh nhưng
cộng tử, được chứ?”
Hạnh phúc ngắn ngủi
Edit: Muỗi Vove
Đây là lần đầu tiên Diệp Lạc chủ động thể hiện động tác gần gũi thân
thiết như thế, tính cách của nàng luôn luôn lạnh nhạt, tuy rằng dám yêu
dám hận, chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình đối với Tử Dạ, nhưng là, nàng và hắn một lần lại một lần hiểu lầm, thương tổn lẫn nhau.
Tử Dạ rất muốn lãnh đạm đẩy Diệp Lạc ra, nhưng là, môi nàng dán chặt
lên môi hắn, hắn thật vất vả mới bình ổn được tâm trí, một khắc này dần
tan rã, hắn rõ ràng biết, như vậy sẽ làm hại nàng, sẽ làm nàng bị
thương, nhưng một câu kia của nàng: “chàng chết ta quyết sẽ không sống
một mình” đã lột bỏ toàn bộ lớp ngụy trang của hắn.
Hắn không thể khống chế được kích động trong lòng, vươn hai tay, gắt
gao đem Diệp Lạc ôm vào lòng, thống khổ áp mặt vào mái tóc đen dài của
nàng, khàn giọng nói:
-”Lạc nhi, nàng đừng đối với ta tốt như vậy, không đáng . . . . . . . Lạc nhi, ta nên làm gì với nàng bây giờ? Ta không muốn nhìn thấy nàng
chịu bất cứ thương tổn gì, nàng biết không? Nếu nàng xảy ra chuyện gì,
ta dù có chết, ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ không an tâm . . . . . . .”
Diệp Lạc biết trong lòng Tử Dạ không yên, nàng nhẹ nhàng đẩy Tử Dạ
ra, nhìn chăm chú vào dung nhan tuấn mỹ có điểm tiều tụy của hắn, mỉm
cười nói:
-”Ta biết mình đang làm cái gì, ta nói rồi, nếu chàng có chuyện gì,
ta quyết không sống một mình! Chàng cùng Tây Lương tiến thối, ta liền
bồi ở bên cạnh chàng, nếu chết, chúng ta cùng chết!”
-”Không!”
Tử Dạ nắm chặt hai vai Diệp Lạc, thần sắc buồn bã, thống khổ nói:
-”Lạc nhi, nàng đáp ứng ta, nàng trăm ngàn không được để cho mình xảy ra chuyện gì, nàng đã quên rồi sao? Chúng ta còn đứa nhỏ, nàng không
thể để cho nó sau khi mất phụ thân, còn mất đi mẫu thân, Lạc nhi, xem
như ta cầu xin nàng, đáp ứng ta, mặc kệ chiến tranh kết thúc như thế
nào, nàng phải an toàn rơi khỏi nơi này, được chứ? Đáp ứng ta!”
Nhìn Tử Dạ thống khổ như thế, Diệp Lạc trong lòng một trận chua xót,
nàng cũng biết, như vậy đối với Vân Lạc Tử thật sự không công bằng,
nhưng nếu muốn nàng trơ mắt nhìn hắn chết, nàng làm sao có thể chịu đựng được?
Nàng thương hắn, cho nên, nàng tình nguyện cùng hắn đồng sinh cộng
tử, nhưng nếu đứa nhỏ không có cha mẹ, nó sẽ thống khổ thê lương đến mức nào? Nó bây giờ còn nhỏ, một ngày kia, khi trưởng thành, nó sẽ oán hận
bọn họ sao?
Nghĩ đến Vân Lạc Tử, trong lòng Diệp Lạc càng thêm chua xót, nàng
nhắm chặt hai mắt, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi theo khóe mắt
chảy xuống, sau đó nhỏ lên áo bào loang lổ vết máu của Tử Dạ, máu tươi,
cùng nước mắt, nháy mắt hòa lẫn với nhau.
Tử Dạ lấy tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt mỹ lệ, hướng đôi môi mềm mại hôn xuống, thanh âm khàn khàn nói:
-”Lạc nhi, đừng khóc, đáp ứng ta, bất kể như thế nào, nàng nhất định
phải hảo hảo sống tốt, cho dù. . . . . . . Vì ta, còn có vì đứa nhỏ của
chúng ta. . . . . . . . .”
Không đợi Tử Dạ nói xong, Diệp Lạc liền ngắt lời hắn, nghẹn ngào nói:
-”Không! Ta sẽ không để cho chàng chết, ta nhất định sẽ không để cho chàng chết!”
Ở một khắc này, tim hắn đau như đao cắt, hắn từ nhỏ kiên cường, năm
đó, hắn nhìn tận mắt thấy mẫu phi bị bức chết ngay trước mặt của mình,
khi đó tuy còn nhỏ, thế nhưng hắn không chảy xuống một giọt nước mắt, mà bây giờ, đối mặt với sự cố chấp của Diệp Lạc, giọt nước mắt trong suốt
lặng lẽ chảy dọc theo khuôn mặt gầy yếu tiều tụy, đọng lại trên mái tóc
đen bóng của Diệp Lạc.
Tục ngữ nói, nước mắt nam nhi không dễ rơi, nam nhân kiêu ngạo như
hắn, chưa bao giờ biết cảm giác rơi lệ là gì, nhưng là, hiện tại, đối
mặt nữ nhân mình yêu ở trước mặt mình thương tâm muốn chết, hắn lại bất
lực không biết làm thế nào, tim của hắn tan nát, những giọt nước mắt
thống khổ, rốt cuộc khống chế không nổi, mà trượt khỏi hốc mắt chua xót.
Trong lúc nhất thời, không khí vắng lặng không tiếng động, bọn họ cứ
như vậy, lặng lẽ ôm lấy nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe
thấy rõ ràng hô hấp rất nhỏ của mỗi người, sau khi thương tâm kích động
qua đi, Diệp Lạc cùng Tử Dạ dần bình tĩnh lại.
Tuy rằng, nguy hiểm vẫn chưa qua, nhưng ít nhất, vào lúc này, tâm ý
của bọn họ tương thông, trong lòng hai người đều biết, người mình yêu là ai, như vậy cũng đã đủ rồi.
Đáng tiếc, những ngọt ngào ngắn ngủi không duy trì được bao lâu, một
hồi tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó tiếng đập cửa vang lên, cùng với tiếng Thanh nhi truyền vào:
-”Tiểu thư. . . . . .”
Thanh âm của Thanh nhi làm kinh động hai người đang ôm chặt nhau,
Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, lau đi nước mắt trên mặt, ngữ khí bình
tĩnh nói:
-”Thanh nhi, có việc gì thế?”
-”Tiểu thư, Vệ thị vệ có việc cần bẩm báo với hoàng thượng.”
Tử Dạ nghe giọng Thanh nhi, đang muốn xuống giường, lại bị Diệp Lạc đè xuống, nàng hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn:
-”Chàng bây giờ thân thể suy yếu, nghỉ ngơi đi, ta ra mở cửa.”
Nói xong, Diệp Lạc không đợi Tử Dạ đáp lời, liền xuống giường, bước đến bên cạnh cửa, mở cửa ra.
Ngoài cửa, Thanh nhi cùng Vệ Tử Thanh đang đứng chờ, hai người nhìn
thấy Diệp Lạc, đang muốn hành lễ, lại bị Diệp Lạc ngăn trở, nàng thản
nhiên nhìn Vệ Tử Thanh, nói:
-”Hoàng thượng mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi thật tốt, ngươi có chuyện gì, sau hãy nói!”
Diệp Lạc vừa dứt lời, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Tử Dạ:
-”Lạc nhi, ta không sao, nàng để bọn họ vào đi.”
Diệp Lạc lo lắng liếc nhìn Tử Dạ, khẽ thở dài một hơi, nàng biết,
chiến sự hiện tại khẩn cấp như thế, Tử Dạ làm sao có thể yên tâm nghỉ
ngơi? Nàng hiểu được tâm tình của hắn, cho nên, cũng không nói thêm gì
nữa, mà cùng Thanh nhi đi ra ngoài.