Tử Dạ giống như sư tử đang gầm lên giận giữ, lãnh khốc vô tình nhìn Diệp Lạc ngã nhào trên đất, tức giận quát
“Tiện nhân! Ngươi không xứng kêu tên Linh Nhi, không xứng nhắc tới đứa nhỏ của bản thái tử!”
Diệp Lạc nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Tử Dạ, hắn cho rằng là nàng giết đứa nhỏ
Diệp Linh sao? Hắn đã muốn nhận định là tại nàng rồi? Diệp Lạc trong
lòng bỗng nhiên không thể khống chế dâng lên một cỗ phẫn nộ, nàng nhún
nhường, vì một lời hứa hẹn, vì hoàn thành nguyện vọng mẫu thân, nàng vẫn lựa chọn nhường nhịn, nhưng là, bọn họ ép sát, thật sự là làm người ta
không thể nhịn được nữa!
Nàng cắn chặt lấy môi, lạnh như băng
không hừ một tiếng đứng thẳng lưng, mặt không thay đổi hai mắt nhìn
thẳng Tử Dạ, cố nén lửa giận trong lòng dâng lên, lạnh lùng chất vấn Tử
Dạ
“Thái tử điện hạ nói thiếp thân độc hại Linh Nhi, có chứng cớ không? Nếu thiếp thân không có nhớ lầm, thái tử điện hạ bất quá là hoài nghi thiếp thân mà thôi, cho dù thiếp thân là nghi phạm, lấy thân phận
thiếp thân là Thái Tử Phi, cũng có thể đăng báo Hình đường, cho phụ
vương ngự thẩm, mà thái tử điện hạ sai người đem thiếp thân mang đến nơi đây, chẳng lẽ là muốn vận dụng hình phạt riêng cho thiếp thân sao?”
Đối mặt chất vấn Diệp Lạc, Tử Dạ cũng không có phủ nhận, ánh mắt của hắn
sắc bén nhìn Diệp Lạc, đáy mắt phảng phất có một tia dị quang chợt lóe
lên, mang theo ý thị huyết, tàn khốc cười, trong giọng nói hàm chứa trào phúng
“Xem ra, ngươi cũng không ngu ngốc! Đúng vậy, bản thái tử hôm nay muốn đem thống khổ trên người Linh Nhi, từng điểm từng điểm trả lại cho ngươi gấp bội!”
Nói xong, Tử Dạ dừng một chút, lại lạnh lùng thốt
“Tiện nhân, ngươi cũng đừng trông cậy vào phụ vương hôm nay sẽ đến cứu ngươi! Bản thái tử không có ở Lạc cung động tới ngươi, vì chính là muốn tránh
đi phụ vương!”
Trăm phương ngàn kế như thế, vì tránh hoàng
thượng sao? Chẳng lẽ, hắn nghĩ đến không có hoàng thượng, Diệp Lạc nàng
tùy ý để hắn làm gì thì làm sao? Diệp Lạc khóe miệng nhếch lên một chút ý cười trào phúng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng
“Tử Dạ,
ngươi hận ta như vậy sao? Nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết? Nếu ngươi
lúc trước thực lòng thương Linh Nhi, sẽ không hẳn là thú ta, lúc trước
ngươi có thể kháng chỉ không cưới, làm gì nay nhất định phải lấy tính
mạng của ta? Linh Nhi bị hạ độc mất đi đứa nhỏ, cùng ta có quan hệ gì?
Trong cung đông cung nhân, ngươi lại dựa vào cái gì nói là ta hạ độc?
Hay hoặc là, là ai nói cho ngươi biết, tận mắt nhìn thấy là ta hạ độc?”
Nói tới đây, Diệp Lạc dừng một chút, lại cười lạnh nói
“Không thể tưởng được, thân là đường đường thái tử gia 1 nước, cư nhiên vô vương pháp khinh suất làm bậy như thế!”
Diệp Lạc biểu tình xa lạ, nàng không hề tự xưng thiếp thân, cũng không xưng
Tử Dạ là thái tử điện hạ, người nam nhân này không xứng nàng tôn xưng,
từ hôm nay trở đi, trong lòng của nàng không còn có hắn, tuy rằng nàng
vẫn đang hội bảo hộ hắn, hoàn thành nguyện vọng mẫu thân, nhưng là nàng
sẽ không nhịn hắn chịu thêm khuất nhục nào nữa.
Tử Dạ nhìn lại
cặp con ngươi kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi nao nao, sự
tình chứng thật là như lời Diệp Lạc nói, biết được Linh Nhi bị hạ độc,
mất đi đứa nhỏ, nội tâm của hắn dị thường phẫn nộ, chỉ là hắn cũng không có nghĩ đến Diệp Lạc, rồi sau đó nghe đến Diệp Linh khóc kể nói là uống bát súp hầm nhân sâm ngàn năm Diệp Lạc đưa tới mới trúng độc, cho nên
hắn mới nhận định là Diệp Lạc hạ độc, nay bị Diệp Lạc nhất chất vấn, ý
nghĩ thanh tỉnh không ít, cũng không khỏi có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ,
Diệp Linh lừa hắn?
Không! Hắn rất nhanh liền phủ định ý nghĩ
này, thời điểm khi hắn rời Lưu Vân các, Diệp Linh vẫn không ngừng mà vì
xấu nữ nhân này minh oan, Diệp Linh luôn luôn ôn nhu thiện lương, làm
sao có thể lừa hắn?
Nghĩ đến thân thể Diệp Linh kia suy yếu
không chịu nổi, còn có dung nhan kia tái nhợt không có một tia huyết
sắc, cực kỳ bi thương, trong mắt Tử Dạ lại lóe ra thị huyết tàn khốc,
hắn phút chốc đi lên vài bước, một phen chế trụ bả vai Diệp Lạc nhu
nhược kia, bàn tay to thô lỗ lạnh như băng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của
Diệp Lạc, ngữ khí rét lạnh thấu xương
“Tiện nhân! Bản thái tử thật sự muốn biết, dưới mặt xấu xí của ngươi, có phải hay không một có nội tâm xấu xa như vậy!”
Thấy Tử Dạ xoa mặt của nàng, Diệp Lạc trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nàng mất tự nhiên quay đầu, mà Diệp Lạc không biết rằng, nàng vô ý né
tránh, lại tăng thêm tức giận của Tử Dạ, hắn nghĩ đến Diệp Lạc chột dạ,
không dám đối mặt hắn, liền tăng thêm lực đạo trong tay, hung tợn nắm
mặt của nàng, đang muốn cưỡng bức nàng xoay đầu lại, bỗng nhiên lại cảm
thấy tay nắm khuôn mặt Diệp Lạc có điểm khác thường.