Nhìn nước mắt Diệp Lạc rơi, giống vòng hạt minh châu bị chặt đứt, không
ngừng mà chảy xuống, biểu tình bi thương kia, tác động thật mạnh đến tâm tình Tử Ảnh, hắn đột nhiên cảm giác được, dưới ánh trăng Diệp Lạc rất
đẹp, cái vẻ đẹp này, quả thực không cách nào hình dung, dung nhan sắc
đẹp kia, rung động thật sâu vào trong tâm tình lãnh đạm của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vừa động, đã muốn đi ra phía trước, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt nơi khóe mắt Diệp Lạc, ôn nhu nói
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, Lạc nhi, tha thứ cho ta.”
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng bi phẫn, nàng luôn luôn kiên cường, đặc
biệt sau khi mẫu thân qua đời, nàng dẫn dắt mọi người trong Thủy Vân
cung, từng bước một đi đến hôm nay, hiện tại Thủy Vân cung ở trên giang
hồ, đã muốn so với mẫu thân khi còn tại thế, nổi danh rất nhiều, nàng
cũng không e ngại trên giang hồ âm mưu quỷ kế, nhưng là, nàng thủy chung vẫn là một cô gái trẻ, đối với chuyện tình cảm còn đang giai đoạn mông
lung, ngắn ngủn trong một tháng, bị hai nam nhân có thể nói là xa lạ
cưỡng hôn, dù là tính cách của nàng kiên cường, cũng hoàn toàn hỏng mất.
Đối mặt Tử Ảnh đột nhiên ôn nhu, nàng cũng không có cự tuyệt, kỳ thật, cũng không phải nàng chấp nhận Tử Ảnh, mà là nàng hiện tại thầm nghĩ khóc
lớn một hồi, để trái tim đau khổ cùng ủy khuất toàn bộ phát tiết ra, đắm chìm trong bi thương này, căn bản cũng không có phát hiện, nàng đã bị
Tử Ảnh ôm vào trong lòng.
Lẳng lặng yên ôm Diệp Lạc, Tử Ảnh đột
nhiên cảm giác được trong lòng có một cỗ nhiệt ấm áp chảy qua, mùi thơm
trên người Diệp Lạc tỏa ra, cùng vòng eo mềm mại kia, hắn bỗng nhiên
phát giác, khi nữ nhân trong lòng hắn như thế này là tốt đẹp, tuy rằng
dung mạo của nàng không thể nói là được, nhưng là, nàng có thể làm hắn
chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra được.
Hai người lẳng
lặng ôm nhau cùng một chỗ, một chút cũng không có phát hiện, ở địa
phương cách bọn họ không xa, một đôi con ngươi đen lạnh như băng lạnh
lùng nhìn bọn họ, chủ nhân con ngươi đen, sắc mặt âm lệ, trong tròng mắt đen phụt ra hừng hực lửa giận, một thân hỉ phục màu đỏ chót, ở dưới
ánh trăng, có vẻ cực kỳ yêu dị.
Tử Dạ lẳng lặng yên đứng ở thềm
hoa, vẻ mặt lo lắng nhìn nam nữ phía trước ôm nhau cùng một chỗ, lửa
giận trong lòng đang thiêu đốt, hai tay của hắn nắm chặt thành quyền,
trên người tản mát ra sát khí rét lạnh thấu xương.
Hôm nay, là
ngày vui hắn cùng Diệp Linh thành thân, phụ vương biết được Diệp Linh có mang, cuối cùng đồng ý hắn nạp Diệp Linh làm sườn phi, hắn vốn tâm tình tốt lắm, lại ở trến yến tiệc uống nhiều rượu, sau khi hắn đưa Diệp Hạo
rời cung, bởi vì trên người mùi rượu nồng vô cùng, mà bây giờ Diệp Linh
hay nôn oẹ, không thể ngửi mùi rượu, cho nên, hắn liền đi tới trong vườn hoa tản bộ.
Bị gió đêm thổi, rượu của hắn tỉnh không ít, mà
sau khi thanh tỉnh, hắn cũng không nóng lòng quay về tân phòng, ngược
lại ở trong vườn hoa tùy ý đi lại.
Mà làm hắn không thể tưởng được là, ở nơi này gặp được cảnh Tử Ảnh cùng Diệp Lạc ôm nhau cùng một chỗ.
Hắn là chán ghét Diệp Lạc, nhưng là, không biết vì sao, thấy Diệp Lạc cùng
Tử Ảnh ôm nhau cùng một chỗ lại làm hắn cực kỳ phẫn nộ, hận đến lập tức
đi ra phía trước, tách ra hai người bọn họ ra. Ngay tại thời điểm hắn
muốn chạy tiến lên, bỗng nhiên Tử Ảnh hỏi một câu, ngăn trở xúc động hắn tiến lên.
Bởi vì, hắn nghe được Tử Ảnh hỏi Diệp Lạc:“Lạc nhi, thành thật nói cho ta biết, nàng yêu hoàng huynh sao?”
Cũng là bởi vì những lời này, hắn thu bước chân về, nín thở đứng yên tại
chỗ, không biết vì sao, hắn đột nhiên rất muốn biết đáp án Diệp Lạc, hắn rất muốn biết, nữ nhân xấu xí này, trong lòng yêu hay không yêu hắn!