Tử Dạ lặng yên đánh giá nữ tử xa lạ có dung mạo đẹp kinh người trước
mắt, trong lúc nhất thời, cư nhiên quên mất nói chuyện, qua thật lâu,
hắn mới chậm rãi hỏi
“Ngươi là ai?”
Diệp Lạc nao lòng,
nàng không thể tin được nhìn Tử Dạ, trong mắt hắn nàng lại thấy được ánh nhìn thâm trầm quen thuộc, mà ánh mắt hồn nhiên khi hắn mất trí nhớ sớm đã không còn sót lại chút gì! Ánh mắt như thế thuyết minh nam nhân tự
cao tự đại, không ai bì nổi đã khôi phục trí nhớ!
Ý nghĩ khôi
phục trí nhớ này vừa ra, Diệp Lạc mạnh đứng lên, hướng lui về phía sau
vài bước! Đôi mắt thu thủy của nàng toát lên ánh nhìn đề phòng! Nàng
lạnh lùng, thử hỏi
“Thái tử gia?”
Tử Dạ khẽ gật đầu, cũng theo đứng lên, thản nhiên nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, lại hỏi
“Ngươi là ai?”
Diệp Lạc trong nháy mắt, cơ hồ muốn cất tiếng cười to, nhưng nàng lại cái gì cũng không làm, chính là lặng yên nhìn nam nhân này sẵng giọng, người
nam nhân này khôi phục trí nhớ quá khứ rồi, lại đem chuyện mấy tháng nay quên sạch, này đây là chuyện gì chứ?
Tử Dạ thấy Diệp Lạc không đáp lời, mày kiếm hơi nhăn, trong mắt hiện lên một tia không hờn giận, âm thanh lạnh lùng nói
“Bản thái tử hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Diệp Lạc khóe miệng lộ ra một chút ý cười trào phúng, lạnh lùng nói
“Thái tử gia, ngươi cũng đừng quên, nơi này chính là dưới vách núi đen hoang
tàn vắng vẻ, nơi này, cũng không có thái tử gia cao cao tại thượng! Ta
gọi ngươi một tiếng thái tử gia, chẳng lẽ ngươi liền thực nghĩ đến bây
giờ vẫn ở trong hoàng cung của ngươi sao?”
“Ngươi!”
Trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia tức giận, hắn luôn luôn tự cao tự đại, lại
là thân phận thái tử tôn quý, khi nào bị người trào phúng như thế? Hiện
tại bị một nữ tử xa lạ trào phúng như thế, trong lòng hắn thật sự là
phẫn nộ!
Bất quá, hắn nghĩ đến đã biết cái mạng là đối phương
cứu, hơn nữa, đối phương mặc dù đối với hắn thái độ không tốt, lại ba
lần bảy lượt cứu hắn, nghĩ đến đây, trong lòng hắn cổ phẫn nộ lại từ từ
chìm xuống, hắn hít một hơi thật sâu, chậm thanh nói
” Đây đang là vách núi đen dưới Thiên Hoa núi sao? Là ngươi đã cứu ta?”
Diệp Lạc cũng không muốn cùng hắn tiếp tục tranh chấp, tuy rằng nàng không
nguyện ý đối mặt sự thật này, nhưng nàng vẫn là khắc chế chính mình, hơi hơi gật đầu.
Tử Dạ sắc mặt thâm trầm, hai hàng lông mày nhíu
chặt, giống như đang suy tư những thứ gì, qua một hồi lâu, bỗng nhiên
mạnh giựt ống tay áo trên cánh tay phải sớm đã rách mướp ra. Khi hắn hai mắt chạm đến miệng vết thương trên cánh tay phải kia sớm đã khỏi hẳn
thì không khỏi ngây ngẩn cả người!
Chẳng lẽ, trong mộng phát sinh hết thảy, đều là thật sự sao?
Hắn sau khi ngất đi, thật giống như mơ một giấc mộng thật dài, hắn mơ thấy
một nữ tử ôn nhu, thay hắn chữa thương, thậm chí vì hắn hút máu độc
trong vết thương, còn có, ở một địa phương ấm áp, hắn cùng với nữ tử kia triền miên một chỗ, ở trong mộng, hắn cảm thấy thực thỏa mãn, cũng rất
hạnh phúc. Mộng kia, chìm dài mà ngọt ngào, tiếc nuối duy nhất là, hắn
thủy chung không có thấy rõ ràng diện mạo nữ tử trong mộng.
Cũng chính bởi như vậy, cho nên hắn sau khi tỉnh lại, hắn vẫn cho rằng đó là một giấc mộng! Mà nay, miệng vết thương trên cánh tay phải đã khỏi hẳn
nói cho hắn biết, kia căn bản là không phải là mộng, kia trong mộng hết
thảy đều là chân thật tồn tại!
Nếu hết thảy tất cả đều là thật sự, như vậy, ở trong mộng nữ tử kia, chẳng lẽ chính là nàng?
Tử Dạ nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu hướng Diệp Lạc nhìn lại. Con
ngươi đen chằm chằm nhìn thẳng Diệp Lạc, thanh âm khàn khàn hỏi “Tối hôm đó, là ngươi sao?”
Diệp Lạc đối mặt ánh mắt của Tử Dạ, cũng
không trả lời, mà là có điểm mất tự nhiên quay đầu đi, người nam nhân
này, hắn lại nhớ ra cái gì rồi? Nhớ tối hôm đó triền miên, Diệp Lạc
không khỏi cảm thấy trên mặt nóng rần, trên khuôn mặt trắng noãn lặng
yên hiện lên hai tầng ửng đỏ.
Một trận bước thanh âm truyền đến, Diệp Lạc còn không kịp phản ứng, đã bị ôm vào một cái ôm ấm áp, thanh
âm Tử Dạ có chút khàn khàn trên đỉnh đầu nàng vang lên
“Thực xin lỗi….”
Diệp Lạc bản năng muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn thình lình nói một câu thực
xin lỗi, mà giật mình, nàng nghe lầm sao? Nam nhân kiêu ngạo này hướng
nàng nói xin lỗi sao?
Diệp Lạc chỉ cảm thấy đáy lòng nháy mắt
dâng lên một cỗ nồng đậm ủy khuất cùng phẫn nộ, hai tròng mắt nhịn không được hiện lên một tầng hơi nước, nàng mạnh đẩy Tử Dạ ra, thanh âm nghẹn ngào nói “Đủ rồi! Đừng nói nữa”
Tử Dạ nhìn hai mắt đẫm lệ mơ hồ của Diệp Lạc, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một cỗ áy náy, hắn đi lên
từng bước, định lau đi nước mắt trên mặt Diệp Lạc, lại bị Diệp Lạc
nghiêng người tránh đi, hắn lúng túng thu tay lại, nhìn Diệp Lạc nửa
ngày, sau đó lặng yên xoay người, hướng bên hồ đi đến.
Diệp Lạc
hai tay gắt gao nắm chặt, nước mắt không ngừng mà rơi xuống, môi hồng
phấn nộn cơ hồ bị nàng cắn ra tơ máu, lòng của nàng giống như đang rỉ
máu, hắn thương tổn nàn, há một câu thực xin lỗi là có thể xua đi? Hắn
để lại đáy lòng nàng vết thương vĩnh viễn không thể khép miệng, lại nhẹ
nhàng bâng quơ nói với nàng một tiếng thực xin lỗi?
Nếu có thể,
nàng tình nguyện cầu hắn vĩnh viễn cũng không khôi phục trí nhớ, như
vậy, hắn vẫn là Tử Dạ đơn thuần kia, như vậy, hắn cũng không nhớ tới tối hôm đó chuyện gì phát sinh, như vậy, hắn cũng không gợi lên đau xót
trong nội tâm nàng!
Mà nay, hắn đã nhớ lại hết thảy, khiến nàng
như thế nào đối mặt hắn? Nàng không nên trở về, căn bản nàng không nên
quay lại, nếu nàng không quay lại, cũng không như vậy gian nan, cũng
không lại bị hắn nhục nhã!
Tử Dạ lặng yên ngồi ở bên hồ trên
tảng đá, hắn lặng yên nhìn bóng người màu trắng phía xa kia, thương thế
của hắn hại nàng sao? Vì sao hắn nhìn trong mắt của nàng ưu thương, hắn
lại cảm thấy đau lòng? Trong đoạn thời gian khi hắn hôn mê này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao hắn một chút cũng nghĩ không ra?
Hắn
không phải ngốc tử, hắn nhìn đến miệng vết thương trên cánh tay phải đã
khỏi hẳn, là hắn biết, hắn ngã xuống này đáy vực, ít nhất đã qua một
đoạn thời gian không ngắn, nếu không, miệng vết thương chắc là không
khỏi hẳn nhanh như vậy! Nhưng là, đối với đoạn thời gian trí nhớ này,
hắn lại một chút cũng không có, rốt cuộc là vì sao?