Hoàng cung, tuyết như lông ngỗng vẫn đang rơi thành từng đợt trong gió
lạnh, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lơ lưng, rồi chầm chậm hạ xuống mặt đất, dường như muốn nuốt chửng cả không gian quanh nó.
Tử Ảnh
đứng trên hành lang hoàng cung, nhìn ra xa, khung cảnh trước mắt đều là
màu trắng, toàn bộ hoàng cung trong mắt hắn đã mất đi màu sắc, thế giới
này, giống như tâm hắn hiện tại lạnh như băng không có một chút độ ấm.
Bông tuyết xen lẫn gió lạnh, nhẹ nhàng bay xuống trên sợi tóc hắn, sau đó
dần dần hòa tan thành giọt nước nhỏ, đọng lại hoặc chậm rãi thấm vào da, mà hắn, lại hồn nhiên bất giác, nhìn phía xa, vẫn không nhúc nhích.
Bây giờ cách thời điểm Lạc cung bị cháy đã hơn một tháng rồi, nạn nhân
trong hỏa hoạn đã thống kê xong, trừ bỏ cung nhân Lạc cung ở ngoài, toàn bộ cung nhân trong Lạc cung bị thiêu chết không sót một người nào,
trong đó bao gồm chủ tớ Diệp Lạc.
Hắn sau khi tỉnh lại trong cơn hôn mê, tưởng như phát điên chạy đến chỗ đám thi thể, hắn hi vọng có
thể tìm được nàng, lại sợ hãi tìm được nàng, sợ hãi thấy nàng bị đại hỏa thiêu đốt, thi thể cháy xém lạnh lẽo nằm đó.
Nhưng là, hắn
không tìm được nàng, hắn không biết thi thể nào là của nàng, toàn bộ Lạc cung đã bị hỏa thiêu rụi, thậm chí một chút cơ hội cũng không lưu lại
cho hắn, tàn nhẫn tước đoạt tình yêu hắn đối với nàng, còn có cả trái
tim của hắn.
Tử Dạ để mặc gió rét điên cuồng mà tàn bạo thổi vào thân người hắn, trên vầng trán hắn, có một nét ưu thương không nói nên
lời, đôi mắt sáng như sao ngọc ngày xưa đã mất đi thần thái, còn lại
cũng là một mảnh trống rỗng.
Lạc nhi..Lạc nhi…nàng bây giờ vẫn
khỏe chứ? Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, nàng nhất định là rất lạnh?
Nàng có còn nhớ ta không? Nếu nàng còn nhớ ta, vậy nàng vì sao chưa xuất hiện trong giấc mộng của ta? Là ta đối với nàng yêu không đủ, cũng là
nàng không muốn yêu ta?
Giữa không trung bông tuyết đang xoay
tròn, giống như biến hóa thành khuôn mặt tươi cười của Diệp Lạc, nháy
mắt, bên tai của hắn giống như lại vang lên giai điệu khúc nhạc kia, hắn nhìn thấy Diệp Lạc giữa không trung, chính là đang đối với hắn cười,
nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng mà ôn nhu hờn giận hắn, nàng bất
lực nằm trong ngực của hắn khóc rống, nàng chỉ trích hắn không nên trêu
chọc nàng. Nàng kiêu ngạo mà kiên cường bắt hắn gọi nàng một tiếng hoàng tẩu!
“Lạc nhi…… Đừng đi……”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ như
ngọc của Tử Ảnh, nhẹ nhàng rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt, hắn
vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt tươi cười giữa không trung, nhưng
cảm giác lại là một tia lạnh lẽo, nháy mắt hết thảy lại khôi phục nguyên dạng, giữa không trung Diệp Lạc đã toàn bộ biến mất, giống như nháy mắt theo gió phiêu du giữa không trung, vẫn là những bông tuyết trắng kia
đang xoay tròn trong gió.
Tử Ảnh lảo đảo một cái, tim của hắn,
nháy mắt đau đến cơ hồ không thể đứng nổi. Diệp Lạc Diệp Lạc, nữ tử sớm
đã ngự trị trong lòng hắn, khi làm hắn đem lòng yêu lại tàn nhẫn rời hắn đi, hắn run run đứng trong gió rét, hắn cơ hồ tưởng có thể khóc, nhưng
niềm kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn rơi lệ, tim của hắn, sớm
đã đau đớn giống như ngàn kim châm, hắn bất lực nhìn lên trời, hi vọng
trời có thể nghe được đáy lòng hắn đang gào thét, đem Lạc nhi trả lại
cho hắn.
Nếu, nếu quả thật là bởi vì tình yêu của hắn khiến nàng lọt vào nguy nan, nếu, nếu hết thảy có thể làm lại, như vậy, hắn tình
nguyện vụng trộm trốn ở góc phòng, bị nhớ nhung giày vò, cũng không
nguyện ý nàng bởi vì hắn mà bị một chút tia nguy hiểm!
Nhưng là, hiện tại hết thảy đều đã quá muộn, nàng đi rồi, mang theo tim của hắn
cùng đi rồi, để lại trong hắn là một cái xác vô hồn, vết thương lòng
không thể nào lành.
Một tiểu thái giám thanh tú đứng trước cửa
điện cách đó không xa nhìn bóng lưng cô độc của Tử Ảnh, không khỏi lắc
đầu thở dài một hơi, hắn là thái giám bên người Ứng Vương gia, từ nhỏ đã theo hầu Ứng Vương, trong ấn tượng của hắn, Ứng Vương diện mạo tuấn mỹ, vẻ ngoài ôn hòa, là một chủ tử tốt hiếm có, bất kể là ai ở trước mặt
Ứng Vương gia phạm sai lầm, tuyệt đối không cần lo lắng chính mình sẽ bị trách phạt, Ứng Vương trong mắt mọi người chính là một vị quân tử hoàn
mĩ, tất cả mọi điều về ngài đều là tốt đẹp.
Nhưng từ khi Lạc
cung bị hỏa thiêu rụi, Ứng Vương gia liền thay đổi, nụ cười ôn hòa nay
đã không còn nữa, ngài trở nên trầm mặc, cả người thoạt nhìn u buồn mà
tiều tụy, trên vầng trán luôn hiện lên nồng đậm ưu thương.
Hắn
không biết Vương gia là vì ai mà ưu thương, nhưng là, hắn cảm thấy, Lạc
cung bị hỏa thiêu kia, nhất định có một người quan trọng trong lòng
Vương gia không cứu ra được. Hắn nghe cung nhân cứu hỏa ngày đó nói
rằng, lúc Lạc cung bị thiêu cháy, Vương gia như phát điên muốn xông vào
Lạc cung, hình như là vì Thái Tử Phi kia mới tiến cung không lâu.
Vì chuyện này, hắn còn hung hăng giáo huấn cung nhân này một chút, tại sao có thể là vì Thái Tử Phi? Thái Tử Phi hắn đã gặp qua, bộ dạng còn không có bằng cung nữ trong cung, vóc người xấu xí không tính, tính tình cũng là lãnh lãnh đạm đạm, nghe nói cũng không được Thái tử ưu ái, nữ nhân
xấu như vậy, lại có thể xứng đôi với Vương gia như thiên tiên của hắn
sao? Ngược lại Linh sườn phi trước đó không lâu mới đại hôn cùng Thái tử bộ dạng cũng không tệ, hơn nữa người cũng rất ôn nhu, cùng Vương gia
nhà hắn coi như xứng đôi, chẳng lẽ, Vương gia vụng trộm thích Linh sườn
phin hay sao? Nhưng là, thời điểm đó Linh sườn phi không phải đã n đi
theo thái tử rời cung, đi tới núi Thiên Hoa cầu phúc hay sao?
Tiểu thái giám nghĩ đến đây, lại lắc đầu, ngay cả hắn cũng biết Linh sườn
phi cùng thái tử rời cung, như vậy Vương gia nhất định cũng biết, nói
như vậy, người kia cũng không phải Linh sườn phi, hơn nữa, trước đó vài
ngày Linh sườn phi đã hồi cung rồi, vẫn ốm đau ở giường, nghe nói là
thời điểm lên Hoa Sơn cầu phúc, bị phong hàn, cho nên mới trước thái tử
hồi cung tĩnh dưỡng.
Như vậy, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự
là Thái Tử Phi xấu xí kia? Tiểu thái giám trong lòng nghi hoặc, bỗng
nhiên bị tiếng bước chân cắt ngang trầm tư.