Edit: Muỗi Vove
Du Hàn sắc mặt âm trầm, không nói một lời, hai mắt hắn gắt gao nhìn thẳng Yến Đào, qua một hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng nói:
“Ngươi thực thông minh, bất quá, ngươi có nghĩ tới, nếu như ngươi chạy trốn,
bị ngộ sát rồi sao? Như thế, cung chủ sẽ không đặt hoài nghi trên người
ta, thế nào?”
Yến Đào nghe vậy sắc mặt đại biến, sắc mặt nàng tái nhợt nhìn Du Hàn, nàng vốn cho rằng Du Hàn sẽ không giết nàng, thế
nhưng, nàng đã tính sai một nước, Du Hàn lòng dạ thâm sâu, như thế nào
dễ dàng buông tha nàng? Theo như lời Du Hàn, nếu nàng chạy trốn, người
trong Thủy Vân cung sẽ không lưu tình chút nào giết nàng, Diệp Lạc căn
bản sẽ không hoài nghi đến Du Hàn, nàng thiên toán vạn toán, cuối cùng
lại tính sai tâm cơ của Du Hàn, người này xảo trá như thế, hôm nay nhất
định sẽ không buông tha cho nàng.
Du Hàn nhìn vẻ biến sắc của Yến Đào, bỗng nhiên lạnh lùng cười, nói:
“Bất quá nếu ngươi không muốn chết, hãy đáp ứng ta một điều kiện, như vậy, có lẽ ta sẽ cho ngươi một con đường sống!”
Yến Đào cắn chặt răng, nói:
“Điều kiện gì?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn lộ ra một nụ cười tàn khốc, ngữ khí không một chút độ ấm nói:
“Tử Dạ đã biết dung mạo chân thực của cung chủ, hơn nữa, cũng đang ở khắp
nơi tìm kiếm cung chủ, ta muốn ngươi dịch dung thành bộ dáng cung chủ,
trở lại bên người Tử Dạ, thế nào?”
Yến Đào trong lòng run lên, hỏi:
“Ngươi muốn ta hồi cung, ở bên cạnh Tử Dạ? Vì sao?”
Du Hàn cười thành tiếng, nói:
“Ngươi nên biết ta là vì cái gì! Tử Dạ bây giờ đối với cung chủ vẫn chưa hết
hi vọng, Thủy Vân cung tuy là chỗ thâm sơn, nhưng là, ngày khác không
dám đảm bảo hắn sẽ không tìm đến, chỉ có ngươi dịch dung trước tiến
cung, mới có thể chặt đứt tâm tư của hắn!”
Yến Đào trong lòng rét lạnh, nàng không ngờ rằng Du Hàn cư nhiên đưa ra điều kiện này, hắn là
muốn lợi dụng nàng làm thế thân cho Diệp Lạc, để đạt được mục đích chân
chính của hắn là Diệp Lạc, không phải sao? Nàng vừa nghĩ đến cặp mắt âm
lãnh của Tử Dạ, thân thể liền không khống chế được rùng mình!
Du
Hàn nhìn sắc mặt trắng bệch của Yến Đào, bỗng nhiên từ bình sứ màu trắng đổ ra một viên thuốc màu đen, vươn tay nắm lấy cằm Yến Đào, cưỡng ép
nàng nuốt vào, đợi sau khi viên thuốc hoàn toàn bị nuốt vào mới buông
Yến Đào ra, cười lạnh một tiếng, nói:
“Loại độc này, cứ cách ba tháng sẽ phát tác một lần, nếu ngươi không muốn chết, liền ngoan ngoãn chiếu theo lời ta mà làm!”
Nói đến đây, Du Hàn dừng một chút, lại nói:
“Ngươi tốt nhất không nên mưu tính tự mình giải độc, loại độc này do chính tay ta nghiên cứu, khắp thiên hạ cũng chỉ có Du Hàn ta mới có thể giải
được!”
Yến Đào oán hận nhìn Du Hàn, lên tiếng nói:
“Ngươi chừng nào thì thả ta đi?”
Du Hàn chán ghét liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Gấp cái gì? Ngày mai ta tự nhiên sẽ khiến cho Lạc nhi thả ngươi! Ngươi sau
khi xuống núi, ở trong trấn nhỏ chờ ta, ta tự nhiên sẽ đem cho ngươi
những thứ cần thiết!”
Nói xong Du Hàn cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Bên ngoài ánh trăng như nước, cũng không có gì thay đổi, bạch y nữ tử lẳng
lặng nằm yên sau bụi cây ngủ say sưa, Du Hàn đánh giá một chút xung
quanh, thấy không có động tĩnh gì, liền động thủ đem bạch y nữ tử kéo
ra, hắn đang muốn giải huyệt đạo cho nàng, bỗng nhiên cách đó không xa
một thân ảnh thật nhanh hiện lên, trong lòng Du Hàn khẽ động, bất chấp
việc giải huyệt đạo cho bạch y nữ tử, liền phi thân hướng bóng người kia đuổi theo.
Vòng vo một vài khúc quanh, lại mất đi tăm hơi người
kia, sắc mặt Du Hàn khó coi đến cực điểm, hắn trầm ngâm trong chốc lát,
sau đó xoay người, trở lại sài phòng.
Sáng sớm, Diệp Lạc mặc nhất kiện áo khoác đơn bạc, lặng yên ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt ngơ
ngác nhìn bóng người trong gương đồng đến xuất thần.
Cửa bị đẩy ra, Thanh nhi trên tay phụng một chậu nước ấm, nhẹ nhàng đi đến.
Nàng thấy Diệp Lạc thẫn thờ ngồi trước bàn trang điểm, liền nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, người nên rửa mặt chải đầu rồi!”
Diệp Lạc hơi nhíu mày, xoay người lại, đôi mắt thu thủy gắt gao nhìn chằm
chằm khuôn mặt tiều tụy của Thanh nhi, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi
nói:
“Thanh nhi, muội nói xem, ta phải cùng Du đại ca thành thân sao?”
Thanh nhi cắn chặt lấy môi dưới, cúi đầu, không nói nên lời, chỉ có thân thể run lên nhè nhẹ, tiết lộ nội tâm nàng.
Diệp Lạc nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thanh nhi, đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
“Thanh nhi, thực xin lỗi, ta cũng không nghĩ cùng Du đại ca thành thân, nhưng là…, nhưng là…Ta mang hài tử của hắn…”
Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, Thanh nhi bỗng nhiên không khống chế được kêu lên:
“Không…Đứa nhỏ không phải…”
Thanh nhi nói được một nửa, bỗng nhiên giật mình bụm miệng, không nói tiếp nữa.
Diệp Lạc trong lòng nghi ngờ, hỏi tới:
“Thanh nhi, muội vừa nói cái gì? Đứa nhỏ không phải là cái gì?”
Thanh nhi che kín đôi môi, nước mắt giống như hạt châu không ngừng chảy
xuống, qua một hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh lại, nàng lau nước mắt
trên mặt, cắn môi, nghẹn ngào nói:
“Nô tỳ không nói gì cả, là tiểu thư nghe lầm…”
Diệp Lạc thấy Thanh nhi thần sắc khác thường, lại càng thêm hoài nghi, nàng
một phen kéo lấy Thanh nhi, hai tròng mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt
đang trốn tránh của Thanh nhi, chậm rãi nói:
“Thanh nhi! Nói cho ta biết, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đứa nhỏ trong bụng ta có phải của Du đại ca không?”
Thanh nhi vẻ mặt thống khổ, mắt nàng đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
“Ta không biết…Ta không biết…”
Diệp Lạc nhìn phản ứng của Thanh nhi, trong lòng biết sự việc khác thường,
Thanh nhi luôn không che giấu tâm sự, xem dáng vẻ nàng hiện giờ, chuyện
này nhất định cùng Du Hàn có quan hệ, mà nàng, chẳng qua bởi vì yêu
thương Du Hàn, cho nên mới che giấu giúp hắn.
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc nhẹ nhàng buông Thanh nhi ra, thở dài một hơi, nói:
“Thanh nhi, ta hỏi muội, muội có phải hay không vì chuyện này có quan hệ với
Du đại ca, cho nên mới không muốn nói cho ta biết? Ta biết muội yêu Du
đại ca, chẳng lẽ muội thực sự hy vọng nhìn ta cùng với Du đại ca không
minh bạch như thế này mà kết hôn sao? Nếu như hiện tại muội không nói,
đợi ta cùng Du đại ca thành thân, thì đã chậm!”