Miếu cầu phúc hoàng gia của Tây Lương quốc tọa lạc trên đỉnh Hoa Sơn
cách kinh thành ba mươi dặm, vốn là một miếu thờ có lịch sử lâu đời,
được biết đến với tên Mẫu tổ miếu – miếu Thiên Thủ Quan Âm.
Điều đáng nói ở đây là, thời điểm khai quốc nước Tây Lương, trước khi hoàng
đế Tử Hoa đăng cơ đã từng được chủ trì của miếu này cứu. Cho nên sau khi Tử Hoa đăng cơ hoàng đế, đã ban tên cho miếu này là Hộ Quốc tự – miếu
cầu phúc hoàng gia của Tây Lương quốc.
Núi Thiên Hoa, vốn là 1
ngọn núi không có tên, độ cao so với mặt nước biển rất sâu, quanh năm
mây mù bao phủ, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy toàn cảnh
núi. Chỉ biết là, trên núi Thiên Hoa đường xá cực kỳ hiểm ác, khắp nơi
bên đường là vách núi sâu không thấy đáy, cùng dã thú cực kỳ hung mãnh.
Mãi cho đến khi Tử Hoa xưng đế, mới ban tên cho núi Thiên Hoa, mà Hộ Quốc
tự của nước Tây Lương đúng là đặt ở trên đỉnh núi Thiên Hoa. Để tiện cho việc hoàng đế lên núi cầu phúc, hoàng đế liền sai người tạo ra một con
đường bằng phẳng lên núi Thiên Hoa, nhưng bởi vì thế núi Thiên Hoa quả
thật quá mức hung hiểm, cho nên con đường lên núi cũng không thể làm
rộng, chỉ đủ cho tầm vài ba người cùng sánh bước đi, xa mã thật sự là
không thích hợp lên núi.
Lại nói, hoàng đế khai quốc nước Tây Lương từng hạ chỉ, con cháu họ Tử đến cầu phúc, phải đi bộ lên núi để thành tâm.
Cho nên, con cháu dòng dõi hoàng thất nhà họ Tử tiến đến Thiên Hoa núi cầu phúc, bắt buộc phải đi bộ lên núi.
Tử Dạ thân là thái tử, đương nhiên cũng không ngoại lệ, đến chân núi Thiên Hoa, liền xuống xe ngựa, sau đó cùng Diệp Linh đi bộ lên núi. Bởi vì
sơn đạo nhỏ hẹp, cho nên, phần đông thị vệ hắn mang theo cũng chỉ có thể hạ trại ở chân núi Thiên Hoa, chờ thái tử cầu phúc xong xuống núi.
Bởi vì thời điểm đoàn người Tử Dạ tới núi Thiên Hoa đã muộn, hơn nữa trời
đang có tuyết rơi, cho nên bọn họ cũng không lập tức lên núi, mà là đang nghỉ tạm 1 đêm dưới chân núi, buổi sáng hôm sau tuyết ngừng rơi mới lên núi.
Tuy rằng tuyết đã ngừng rơi, hơn nữa khí trời cũng sáng
rõ, nhưng là, trên đường lên núi vẫn có lớp tuyết đọng thật dày, người
đi đường rất dễ bị trượt chân, hơn nữa thời tiết cực kỳ rét lạnh, thân
thể Diệp Linh nhu nhược, lại không thể dễ dàng lên núi.
Tử Dạ
chọn lựa hơn mười người thị vệ đi theo lên núi, lại sai người dọn sạch
lớp tuyết trên đường đi, rồi mới ôm lấy Diệp Linh chậm rãi hướng trên
núi đi đến.
Diệp Linh trên người khoác áo choàng da hồ thật dày, nép chặt trong lòng Tử Dạ, cái lạnh sơn dã làm thân thể nàng vốn suy
yếu nay càng yếu hơn, thời điểm lên núi Thiên Hoa nàng liền hối hận,
nàng thật không ngờ, đến núi Thiên Hoa cầu phúc, tình cảnh lại gian nan
như thế, hơn nữa, vẫn không thể ngồi kiệu lên núi, đây đối với người
luôn được chiều chuộng mà nói, khó tránh khỏi có điểm khó có thể thích
ứng.
Chính là, chuyện cho tới bây giờ, nàng hối hận cũng đã
muộn, thân phận thái tử tôn quý như thế, đều nghe theo tổ huấn xưa đi bộ lên núi, huống chi là nàng? Ở một khắc này, trong lòng nàng không khỏi
oán hận tổ huấn kia!
Bất quá, trong lòng nàng mặc dù âm thầm kêu khổ không chịu nổi, ở ngoài mặt cũng không dám lộ ra nửa phần hờn giận, bởi vì, tiến đến núi Thiên Hoa cầu phúc cầu con, là nàng nói ra, bây
giờ cách thời điểm nàng xảy thai, đã qua ba tháng, trong lòng của nàng
vẫn rất không yên, cơ hồ hàng đêm đều mơ thấy một tiểu hài tử huyết nhục mơ hồ ở trong mộng hướng nàng lấy mạng, cho nên, nàng cực kỳ nôn nóng,
liền muốn đi lên Hộ Quốc tự Tây Lương nước ở trên núi Thiên Hoa.
Thời điểm nàng tiến cung, từng nghe nói qua, mẫu tổ miếu trên núi Thiên Hoa
cực kỳ linh nghiệm, phi tử hoàng cung lên đây cầu con, sau khi hồi cung, đều thuận lợi mang thai, vì vừa mới mất con, cho nên, nàng liền cầu xin Tử Dạ mang nàng tiến đến núi Thiên Hoa.
Lần trước mang thai,
nàng vì hãm hại Diệp Lạc, mà tự mình uống thuốc hoa hồng đế phá thai,
nhưng bởi Ứng Vương cùng hoàng thượng nên cũng không có đả thương đến
nửa sợi lông của Diệp Lạc, nàng tuy rằng trong lòng oán hận không cam
lòng, nhưng là, mấy ngày nay gặp ác mộng lại làm nàng hối hận chính mình nhất thời xúc động, đánh mất đi lợi thế hữu hiệu của mình!
Nàng hiện tại nghĩ thông suốt, Tử Dạ là thái tử, hiện tại hoàng thượng lại
bệnh nặng, cho nên, chàng sớm muộn cũng sẽ lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng sinh hạ một hài nam, như vậy, lấy sủng ái của Tử Dạ với nàng, thời điểm Tử Dạ đăng cơ hoàng đế, nàng nhất định sẽ được phong làm hoàng
hậu!
Tuy rằng nàng hận Diệp Lạc, nhưng là, ngồi lên vị trí hoàng hậu xem ra quan trọng hơn, nếu về sau Tử Dạ là hoàng đế nước Tây Lương, như vậy cho dù hắn sủng ái nàng, về sau cũng tránh không được giống các đời hoàng đế trước, sẽ có tam cung lục viện Tần phi, cho nên, nàng chỉ
có ngồi trên vị trí hoàng hậu, thành người đứng đầu hậu cung, mới không
sợ Tử Dạ bị nữ nhân khác cướp đi!
Thời tiết lạnh giá, Diệp Linh
tuy rằng mặc quần áo chống lạnh thật dày, còn choàng áo choàng da hồ,
nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, nàng cắn chặt lấy răng, tựa vào trên người Tử Dạ, từng bước một hướng trên núi đi đến, mỗi lần qua một đoạn
cầu thang, nàng đã cảm thấy giống như muốn ngã gục rồi, tựa trên người
Tử Dạ thở dốc không thôi.
Tử Dạ ôm Diệp Linh thật chặt, ngẩng
đầu nhìn về phía trước, chìm vào khoảng mây mù sương lạnh, nhíu nhíu
mày, hướng một người thị vệ bên cạnh hỏi
“Chỗ nghỉ chân có còn xa không?”
Người thị vệ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trả lời
“Bẩm thái tử gia, phía trước cách đó không xa là một vách núi đen, bất quá,
chỗ đó coi như cũng rộng lớn, có thể tạm thời nghỉ tạm. Nhưng bởi vì
cách vách núi đen không xa có một rừng cây rậm rạp, chỉ sợ sẽ có mãnh
thú, phải vạn phần cẩn thận.”
Diệp Linh sớm mệt mỏi không chịu
được, nghe được phía trước có nơi nghỉ tạm, mừng rỡ trong lòng, lại nghe đến người thị vệ kia nói trong núi có mãnh thú, nàng sợ Tử Dạ sẽ thay
đổi chủ ý, không dừng lại nghỉ tạm, không đợi Tử Dạ nói tiếp, liền giận
tái mặt đối vị kia thị vệ quát
“Bọn thị vệ các ngươi, vốn bảo hộ thái tử gia chính là chức trách của các ngươi, chẳng lẽ mãnh thú các
ngươi không đối phó nổi sao?”
Thị vệ kia bị Diệp Linh quát, tuy rằng biểu tình xẹt qua một tia bất mãn, nhưng cũng cúi đầu, không đáp lại.