Màn đêm dần buông xuống.
Tiệc cưới dần tàn, các khách nhân cũng đều đứng lên từ biệt.
Nhất thời ngoài cổng lớn Diệp phủ ngựa xe như nước giờ phút này rốt cục yên tĩnh lại.
Bất quá một đội thị vệ vẫn nghiêm túc canh gác không có chút lơ là.
Trước đại môn Diệp Hạo một thân hỉ phục đỏ chót có chút ngà ngà say đang đứng cùng Tử Dạ và Tử Ảnh
Đi tới cửa Tử Dạ bỗng nhiên dừng bước đối Diệp Hạo nói:
-“Diệp Hạo ngươi trước trở về bồi tân nương tử thôi! Ta có chuyện muốn nói cùng hoàng đệ.”
Diệp Hạo liếc mắt nhìn Tử Dạ gật gật đầu, sau đó đối Tử Ảnh chắp tay hành lễ nói:
-“Hoàng thượng, vậy thảo dân xin lui xuống.”
Tử Ảnh khẽ gật đầu cười nói:
-“Không cần đa lễ, chỉ sợ làm tân nương tử phải chờ lâu rồi!”
Tử Ảnh vừa dứt lời trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hạo bị lây một
tầng đỏ ửng, cũng không dám lên tiếng bởi vì Tử Ảnh là hoàng thượng,
hoàng thượng tự nhiên có thể mở miệng trêu đùa, nhưng hắn lại không thể. Cho nên hắn chỉ biết ngượng ngùng cười cười sau đó cung kính lui ra.
Đợi sau khi Diệp Hạo rời đi Tử Dạ cùng Tử Ảnh hai người chậm rãi bước ra khỏi cửa Diệp phủ, tuy nhiên lại trầm mặc không nói lời nào.
Qua một hồi lâu Tử Dạ bỗng nhiên lên tiếng:
-“Hoàng đệ, ngươi vẫn không quên được Lạc nhi, có phải không?”
Thân thể Tử Ảnh có chút sững lại, hắn dừng bước ngẫm nghĩ, cuối cùng trầm giọng nói:
-“Hoàng huynh muốn nói cái gì?”
Tử Dạ khóe miệng nở một nụ cười chua xót, thản nhiên nói:
-“Ngươi không muốn nói ta cũng không ép, nhưng ta biết năm năm qua
ngươi không hề quên Lạc nhi, trong lòng ngươi vẫn có nàng, nếu không
thời gian đã lâu như vậy ngươi như thế nào không một lần chọn tú cũng
không lập hậu phi?”
Tử Dạ vừa dứt lời, chờ đợi Tử Ảnh lên tiếng nhưng không khí một mảnh
trầm mặc, mặc dù bên ngoài hai người là huynh đệ nhưng không khí lại cực kỳ áp lực, thậm chí khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Qua một hồi lâu Tử Ảnh bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tử Dạ khẽ cười một tiếng:
-“Không thể tưởng được sau năm năm hoàng huynh lại thay đổi nhiều đến vậy, nguyên nhân là vì nàng sao? Trong quá khứ hoàng huynh sẽ tuyệt đối không hỏi những vấn đề này, nếu hoàng huynh là vì nàng, như vậy phiền
hoàng huynh không nên hỏi nữa!”
Tử Dạ hơi sững sờ, con ngươi đen sâu thẳm hiện lên một tia tức giận, hắn nhìn Tử Ảnh không vui nói:
-“Ngươi cho là ta vì Lạc nhi mới đến sao? Ta đến gặp ngươi Lạc nhi căn bản là không biết!”
Hai mắt Tử Ảnh nhìn chằm chằm vào Tử Dạ bình thản nói:
-“Vậy hoàng huynh có ý gì? Khuyên ta lập hoàng hậu sao? Kỳ thật hoàng huynh không cần lo lắng như thế, năm năm trước nếu như ta đã quyết định như vậy thì tuyệt đối sẽ không cùng hoàng huynh tranh đoạt! Bởi vì
người nàng yêu không phải ta!”
Tử Dạ hai mắt cũng gắt gao nhìn thẳng Tử Ảnh, qua thật lâu sau mới khẽ thở dài một hơi, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn nói:
-“Hoàng đệ, tâm ý của ngươi ta như thế nào lại không rõ? Năm năm
trước ta cũng đã minh bạch rồi! Ta thừa nhận nếu không phải nhờ ngươi ta và Lạc nhi sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc giống hiện tại, dù sao
nếu ta là hoàng đế Tây Lương, mặc kệ ta có yêu nàng đến mức nào cũng
không thể giành nhiều thời gian ở bên nàng, cả ngày bận việc chính sự
cũng khó tránh khỏi sẽ vắng vẻ nàng.”
Nói tới đây Tử Dạ dừng một chút, ngữ khí bỗng nhiên trầm xuống:
-“Hoàng đệ, năm năm qua được chung sống bên cạnh nàng là khoảng thời
gian hạnh phúc nhất của ta. Nhưng trong mắt nàng mơ hồ hiện lên một chút áy náy và ưu thương, ngươi có biết ta không muốn nàng không vui. Tuy
rằng nàng yêu ta nhưng trong lòng nàng vẫn luôn vướng bận về ngươi.”
Thân thể Tử Ảnh run nhè nhẹ, hắn nhìn Tử Dạ trầm giọng nói:
-“Hoàng huynh rốt cuộc muốn nói gì?”
Tử Dạ lại thở dài một hơi đừng mở hai mắt không hề xem tím mị đêm chậm thanh nói:
-“Hoàng đệ ngươi có biết ta yêu Lạc nhi không ít hơn tính mạng của
mình, nhưng ta không thể không thừa nhận ta trừ bỏ thương tổn nàng, vì
nàng chân chính trả giá không có được bao nhiêu, đối với lần này trong
lòng ta vẫn thực áy náy, mà tình yêu của ngươi làm ta không thể không
bội phục, ta biết ngươi không thích bị nhốt trong cung, năm năm trước
ngươi quyết định tiếp nhận ngôi vị hoàng đế là vì Lạc nhi, mà nay ngươi
không muốn lập hậu phi cũng vì nàng! Ngươi vì nàng làm nhiều điều như
vậy nàng luôn biết, cho nên trong lòng của nàng bây giờ đối với ngươi
cảm thấy áy náy, mà ngươi cũng đã dần dần đi vào lòng của nàng. Hoàng đệ chuyện cho tới bây giờ ngươi chẳng lẽ còn không rõ ta muốn nói cái gì
sao?”
Thân thể Tử Ảnh cứng ngắc, nhưng biểu tình của hắn thoạt nhìn vẫn
bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm chặt đã nói ra trong lòng hắn đang kích
động.
Hắn nhìn bầu trời đen nhánh, ngữ khí mang theo một tia bi thương nói:
-“Thì tính sao? Người nàng yêu vẫn là ngươi không phải sao? Cho dù
nàng đối với ta áy náy bất quá cũng chỉ là thương hại ta thôi!”
Tử Dạ cũng không để ý tới ý tứ trong lời nói của Tử Ảnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thản nhiên nói:
-“Ngày mai Vân nhi tiến cung, hoàng đệ Vân nhi bướng bỉnh, phiền ngươi quan tâm chiếu cố.”
Tử Ảnh gật đầu đáp:
-“Hoàng huynh yên tâm, Vân nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cực kỳ
thông minh, đứa nhỏ hiện tại phải rời khỏi vòng tay Lạc nhi, chỉ sợ hắn
không bằng lòng.”
Nói đến nhi tử trên mặt Tử Dạ không khỏi lộ ra một nụ cười trìu mến,
hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Tử Ảnh đối với hắn vươn tay nói:
-“Hoàng đệ mười năm này liền vất vả ngươi, mười năm sau nếu Vân nhi
có thể gánh vác được giang sơn ngươi có thể lui xuống rồi! Ta và Lạc nhi sẽ ở Thủy Vân cung chờ ngươi!”
Lời nói của Tử Dạ làm Tử Ảnh nháy mắt không thể tin được, qua một hồi lâu hắn mới phục hồi tinh thần kích động vươn bàn tay có chút run run
dùng sức nắm chặt tay Tử Dạ.
Huynh đệ hai người tại đây hơn hai mươi năm lần đầu tiên tâm ý tương thông như thế, đơn giản bởi vì họ cùng yêu một người.
//Cái quái gì thế này không biết, tính làm một vợ hai chồng ah//
Phiên ngoại — Mười năm sau
Edit: Muỗi Vove
Mười năm sau.
Hoàng cung Tây Lương quốc.
Một tuấn mỹ thiếu niên mặc áo bào màu xanh nhạt đang giả bộ lịch sự
tao nhã ngồi trong thư phòng, đầu ngón tay thon dài cầm trong tay một
phong thư, tròng mắt đen chợt lóe sáng. Nhưng trên gương mặt như ngọc
vẫn không để lộ biểu tình gì.
Ngoài cửa thư phòng truyền đến từng trận tiếng bước chân, ngay sau
đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Tử Ảnh một thân hoàng bào đi đến, chỉ thấy
hắn chậm rãi bước vào thư phòng, sau đó đến bên ghế gỗ tử đàn ngồi
xuống, mỉm cười hướng tuấn mỹ thiếu niên ngồi sau thư án hỏi:
-”Vân nhi, ngươi nhận được thư của mẫu thân rồi?”
Tử Lạc Vân từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Tử Ảnh, cũng không trả lời câu hỏi của Tử Ảnh, mà thản nhiên nói:
-”Hoàng thúc, sao người lại tới đây?”
Tử Ảnh mỉm cười, nói:
-”Vân nhi, hôm nay hoàng thúc cũng nhận được thư của mẫu thân ngươi,
trong thư nói, nữ nhi của Vệ Tử Thanh Vệ Lan qua ít ngày nữa sẽ tiến
cung, trở thành thị vệ bên người ngươi. Chuyện này, ngươi chắc đã biết
rồi?”
Tử Lạc Vân khinh thường, nhếch lên môi mỏng, châm chọc nói:
-”Cái người quái dị đó? Mẫu thân thật sự là nhiều chuyện, nữ nhân xấu xí như nàng, xứng trở thành thị vệ bên người bản thái tử sao? Chỉ sợ,
đến lúc đó lại muốn bản thái tử bảo hộ nàng thôi!”
Trong mắt Tử Ảnh hiện lên một tia sáng không dễ nhận thấy, hắn mỉm cười, nói:
-”Vân nhi, nếu trẫm đoán không sai, ngươi cùng nữ nhi Vệ gia Vệ Lan
đã mười năm không gặp rồi? Tục ngữ nói, nữ đại mười tám biến, có lẽ, nữ
hài tử xấu xí năm đó nay đã biến thành một đại mỹ nhân thì sao? Hơn nữa, trẫm nghe nói, nàng được mẹ ngươi thu làm đồ đệ, gần mười năm, đã học
được hết võ công chân truyền, nói vậy không biết còn kém ở chỗ nào?”
Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, ngữ điệu có chút khuyên răn:
-”Vân nhi, có đôi khi, nhìn người, cũng không phải xem bề ngoài,
ngươi biết không? Nhớ năm đó, thời điểm mẹ ngươi tiến cung gả cho phụ
thân ngươi, nàng đem chính mình dịch dung thành bộ dạng cực kỳ xấu xí,
nhưng là, lại vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. . . . . . .”
Nói tới đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười, hắn hiển nhiên đang nhớ lại quá khứ đã đi qua.
Tử Lạc Vân đối với chuyện giữa Tử Ảnh cùng phụ mẫu mình, cũng mơ hồ
biết một chút, bởi vì, hắn biết, hoàng thúc Tử Ảnh hơn mười lăm năm chưa từng lập hậu phi, cũng chính vì mẫu thân mình, hắn đối với tình cảm của hoàng thúc cảm thấy vô cùng cảm động.
Nhưng là, mẹ hắn xinh đẹp mỹ lệ tựa thiên tiên, như thế nào có thể so sánh với nha đầu xấu xí kia?
Mẫu thân tính tình thanh nhã, là kỳ nữ thế gian hiếm có, mà Vệ Lan
kia, tuy rằng hắn đã gần mười năm không nhìn thấy nàng, nàng lưu cho hắn ấn tượng vẫn đang ở thời điểm nối khố, bất quá, xem bộ dáng khóc lóc
nước mắt nước mũi khóc chảy ròng ròng, cho dù hiện tại nàng đã lớn lên,
nhưng nói vậy cũng không biết biến thành bộ dạng gì rồi!
Tử Ảnh là người từng trải, hắn vừa thấy thần sắc trên mặt Tử Lạc Vân, liền biết trong lòng nhóc con này đang suy nghĩ cái gì, trong cung mười năm ở chung, hắn có thể nói đã nhìn Tử Lạc Vân lớn lên từng ngày, đối
với tính tình của nó, cũng rõ ràng hơn ai hết.
Tử Lạc Vân tuy rằng ở ngoài mặt đối với người ta tao nhã hữu lễ,
nhưng là, trong xương cuối cùng vẫn là chảy dòng máu của Tử Dạ, cá tính
chân chính của nó cũng là kiêu ngạo lãnh mạc, so với Tử Dạ năm đó không
khác bao nhiêu.
Với tính cách của Lạc Vân, Lạc nhi đột nhiên để cho nữ nhi của Vệ Tử
Thanh tiến cung làm thị vệ bên người nó, đây không biết là chuyện tốt
hay là chuyện xấu? Bất quá, bất kể như thế nào, lấy thái độ của Vân nhi
hiện tại, Vệ gia nữ nhi Vệ Lan, tránh không khỏi chịu nhiều ủy khuất .
Bất quá, việc này hắn cũng đành bất lực, hắn tin tưởng Lạc nhi sẽ
không nhìn lầm người, tâm tư của Lạc nhi, hắn hiểu được, nếu nàng đã
quyết định để Vệ Lan tiến cung, nghĩ đến, nữ nhi này của Vệ Tử Thanh
nhất định có điểm hơn người.
Nghĩ đến đây, Tử Ảnh mỉm cười, thản nhiên nói:
-”Vân nhi, ngươi có biết, đã là yêu cầu của mẹ ngươi, trẫm sẽ không
bao giờ cự tuyệt, được, trẫm còn có chút tấu chương chưa phê, trước hết
phải rời đi, ngươi hảo hảo ngẫm lại thôi!”
Nói xong, Tử Ảnh không để ý tới Tử Lạc Vân, từ trên ghế đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Ngay tại thời điểm Tử Ảnh bước khỏi thư phòng, Tử Lạc Vân đột nhiên hỏi:
-”Hoàng thúc, người vì nương đợi nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, người không hối hận sao?”
Cước bộ của Tử Ảnh có chút dừng lại, bỗng nhiên quay đầu hướng Tử Lạc Vân cười nói:
-”Vân nhi, ngươi bây giờ còn chưa biết cảm giác yêu một người là gì,
nếu sau này ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu được cảm giác của trẫm!
Tuy rằng trẫm vì mẹ ngươi trả giá rất nhiều, nhưng mẹ ngươi rất đáng giá để được đối đãi như thế!”
Tử Lạc Vân nghe xong lời nói của Tử Ảnh hơi sửng sờ, sau đó nói:
-”Nhưng là, mẫu thân đã có phụ thân rồi, hoàng thúc, ngươi hẳn là biết mẫu thân, người yêu phụ thân!”
Tử Ảnh mỉm cười nói:
-”Điều này trẫm biết, trẫm cũng hiểu được, đời này, mẹ ngươi cùng
trẫm không thể ở bên nhau, nhưng là, năm đó cha ngươi đã từng cùng trẫm
có một ước định, sau khi ngươi kế vị, bọn họ sẽ đợi trẫm ở Thủy Vân
cung, trẫm chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nàng, những cái khác, không
cần nghĩ nhiều!”
Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, lại nói:
-”Vân nhi, một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu được lòng trẫm!”
Nói xong, Tử Ảnh không hề dừng lại, xoay người đi ra ngoài.
Hai mắt Tử Lạc Vân nhìn theo bóng lưng Tử Ảnh rời đi, hắn thật sự
không thể hiểu được trong lòng Tử Ảnh đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa, hắn đối với những lời của Tử Ảnh, cảm thấy kinh ngạc, hắn hiểu rõ tính cách phụ thân, phụ thân là một người kiêu ngạo, tuy rằng mẫu thân không có
khả năng sẽ cùng hoàng thúc có cái gì, nhưng là, phụ thân thật có thể
chấp nhận để hoàng thúc ở chung một chỗ với mẫu thân sao?
Phiên ngoại – Không giống trong trí nhớ
Edit: Muỗi Vove
Nghĩ đến đây Tử Lạc Vân lại lắc đầu, hắn hiện tại không có tâm tư
nghĩ đến điều này, dù sao chuyện của mẫu thân và phụ thân còn chưa tới
phiên hắn quan tâm, hắn bây giờ chỉ quan tâm một việc đó là từ khi hắn
tiến cung, mười năm nay mẫu thân tuy rằng không đến mức bỏ bê hắn, nhưng số lần tiến cung thăm hắn cũng không có là bao.
Hơn nữa người còn thường nói rằng để hắn ở lại trong cung người thực yên tâm, bởi vì người tin tưởng hoàng thúc.
Nhưng đột nhiên mẫu thân lại muốn đem xấu nha đầu kia đưa đến bên
cạnh hắn, hơn nữa còn làm thị vệ sáng tối ở cạnh nhau, chẳng lẽ mẫu thân không tin hắn, cho nên mới phái xấu nha đầu đến giám thị hắn sao?
Hay là mẫu thân muốn nhanh chóng để hoàng thúc thoái vị trở về Thủy Vân cung?
Kỳ thật tuy rằng ước định của phụ thân và hoàng thúc hắn hôm nay mới
biết được, nhưng mẫu thân và phụ thân mấy năm khi nói chuyện cùng hắn
thường có ý hi vọng hắn có thể sớm ngày đăng cơ, để hoàng thúc dỡ xuống
gánh nặng Tây Lương.
Năm đó hoàng thúc vì mẫu thân cho nên thay phụ thân tiếp nhận ngai
vàng, để phụ thân có thể toàn tâm ở bên cạnh mẫu thân, cho nên hai người trong mấy năm nay đều cảm thấy hoàng thúc đã chịu nhiều thua thiệt,
việc này hắn há lại không biết?
Hắn hiện tại tuy rằng tuổi không tính là lớn nhưng cũng hiểu được
nhiều lí lẽ, đối với sự áy náy của mẫu thân đối với hoàng thúc hắn luôn
thu vào trong mắt, hơn nữa tại đây trong mười năm hắn tận mắt chứng kiến hoàng thúc một lòng chờ đợi mẫu thân, không lập hậu, hậu cung không một bóng dáng phi tần, tất cả hắn đều biết.
Có đôi khi hắn cảm thấy hoàng thúc dù biết rõ mẫu thân đã có phụ
thân, nhưng hoàng thúc vẫn một lòng chờ đợi, bất kể đến cuối cùng mẫu
thân cũng không thể cho hoàng thúc thứ mà thúc muốn, tâm tư của người
hắn không sao hiểu được?
Trong mắt hắn chỉ có hoàng thúc anh tuấn tiêu sái phong độ, cho dù
hiện tại hoàng thúc vẫn là hữu danh nam tử Tây Lương quốc, hơn nữa đối
với mẫu thân cực kỳ ôn nhu thâm tình, hắn thật sự không nghĩ ra năm đó
vì sao một người lạnh nhạt như mẫu thân lại thích tính cách kiêu ngạo
của phụ thân mà không thích hoàng thúc.
Hơn nữa hắn cảm thấy phụ thân mặc dù dung mạo tuấn mỹ vô cùng, nhưng
không giống hoàng thúc ôn nhu mềm mại, một nữ tử tốt đẹp như mẫu thân
hẳn nên cùng hoàng thúc đứng cạnh nhau mới trở thành một đôi thập toàn
thập mỹ, đổi lại một người tính cách kiêu ngạo cường bạo như phụ thân
cùng khí chất lãnh đạm của mẫu thân quả thật quá mức tương phản.
//Thằng nhóc này nghĩ gì vậy trời, tính bán mẹ đi luôn hả//
Nhưng hai người cứ như vậy yêu nhau, thật sự khiến hắn nghĩ mãi không ra.
Bất quá những năm gần đây phụ thân vì mẫu thân đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với hắn lại vẫn thập phần lãnh mạc, hắn từ nhỏ đến lớn chưa
từng gặp phụ thân ngoại trừ đối với mẫu thân thể hiện sự quan tâm. Bởi
vì trừ bỏ mẫu thân phụ thân đối với bất cứ người nào cũng đều lạnh nhạt, cho dù hắn là con độc nhất của phụ thân nhưng cũng không bao giờ nhận
được sự ôn nhu của người.
Nghĩ đến đây Tử Lạc Vân khẽ thở dài một hơi, có lẽ hắn thật sự giống như lời hoàng thúc nói, về sau sẽ từ từ hiểu ra thôi!
Ánh mắt Tử Lạc Vân thu về dừng lại trên thư án, sau đó liếc mắt đến
phong thư của mẫu thân, Vệ Lan tiểu nha đầu nho nhỏ cả ngày chảy nước
mũi đi theo phía sau hắn, nữ hài nử xấu xí mập mạp lại hay khóc nhè, hắn đã gần mười năm chưa gặp lại nàng.
Nàng so với hắn be bé như hột gạo, tuy rằng chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng trên thực tế đi bên cạnh hắn không khác nào một cục thịt biết
lăn, không biết nàng hiện tại trở nên như thế nào, hay vẫn còn như quá
khứ là một nha đầu mập mạp?
Năm nay hắn vừa bước sang tuổi mười sáu, như vậy nàng cùng lắm cũng
chỉ mới mười bốn tuổi thôi? Tuy rằng nàng là đệ tử duy nhất của mẫu
thân, nhưng mẫu thân cũng quá hồ nháo đi, trong cung thị vệ võ công cao
cường không đém xuể, hơn nữa mười năm qua hắn bái sư học qua rất nhiều
môn bí kíp, lấy võ công của hắn hiện tại căn bản không cần có thị vệ bên người.
Huống chi Vệ Lan chỉ là một tiểu nha đầu mười bốn tuổi, để nàng làm
thị vệ bên người? Thật sự khiến cho thiên hạ chê cười, nhớ đến bộ dáng
nhát như chuột của nàng trước đây, nếu như thật sự gặp thích khách chỉ
sợ trừ bỏ khóc nhè nàng cái gì cũng không thể làm chứ đừng nói gì là bảo hộ hắn, đến lúc đó đừng kéo hắn chết theo là được!
Nghĩ đến đây Tử Lạc Vân không khỏi khinh thường hừ lạnh một tiếng,
đối với xú nha đầu mau khóc kia hắn thật sự không có hảo cảm gì, tuy
rằng đã mười năm không gặp lại nàng, nhưng hắn có thể cảm giác được, nha đầu kia vừa xấu vừa bẩn, cho dù hiện tại đã trưởng thành chắc cũng
không khác là bao.
Bên ngoài mặt truyền đến từng trận tiếng bước chân, một vị tiểu thái giám nhẹ nhàng đi đến đối Tử Lạc Vân cung kính nói:
-“Thái tử gia, Oánh nhi cô nương cầu kiến.”
Năm năm trước Tử Ảnh đã phong cho Tử Lạc Vân làm thái tử, cho nên
cung nhân trong cung không hề xưng hô Tử Lạc Vân là tiểu vương gia, mà
đều sửa miệng xưng là thái tử .
Tiểu thái giám vừa dứt lời, trên mặt Tử Lạc Vân lộ ra vẻ vui mừng nói:
-“Mau tuyên!”
Tiểu thái giám nghe vậy lui ra ngoài, một lúc sau dẫn vào một tiểu
thư mắt ngọc mày ngài, dung nhan thanh lệ, dáng người nổi bật trong tà
áo trắng, người đến chính là tiểu đồng bồi đọc năm xưa của Tử Lạc Vân,
tên gọi Lâm Oánh Nhi.
Lâm Oánh Nhi hướng Tử Lạc Vân nhẹ nhàng hành lễ, thanh âm ngọt ngào nói:
-“Oánh nhi tham kiến thái tử gia!”
Tử Lạc Vân cười đứng lên, đối với vị tiểu thái giám khoát tay áo ý bảo hắn lui ra, sau đó nghênh đón nói:
-“Oánh nhi, sao nàng lại tới đây?”