Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, hoàng thượng rốt cục chậm rãi nói:
“Nếu Lạc nhi khăng khăng như thế, trẫm cũng không còn gì để nói, chính là,
Dạ nhi, nửa năm này trong cung sẽ không còn có tiệc cưới, nếu ngươi thật sự muốn thú nhị nữ nhi Diệp gia, vậy làm lễ chọn tú nữ đi.”
“Phụ vương, tại sao lại làm lễ chọn tú nữ? Nhi thần là nạp sườn phi, không phải chọn tú nữ!” Tử Dạ bất mãn nói.
“Ngươi câm miệng, ngươi vừa mới cùng Lạc nhi thành thân liền nạp sườn phi,
ngươi muốn Lạc nhi bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Hoàng thượng
lạnh lùng nói.
“Phụ vương” Tử Dạ nhìn thoáng qua vẻ mặt mất mát
của Diệp Linh, không cam lòng tiếp tục nói nguyện vọng mà hoàng thượng
vung tay lên ngắt lời nói:”Không nên nói nữa, đây đã là nhượng bộ lớn
nhất của trẫm. Được rồi, trẫm mệt mỏi, tất cả các ngươi lui ra đi.”
Tử Dạ chỉ có thể không cam lòng oán hận liếc Diệp Lạc một cái, sau đó cùng Diệp Linh hành lễ lui ra.
Các phi tần cũng đều cáo lui, Diệp Lạc cũng theo các phi tần cùng nhau rời khỏi phương tiểu thuyết cung đại điện.
Đợi Diệp Lạc ra thẳng tiểu thuyết cung, Tử Dạ và Diệp Linh đã cùng nhau ly khai, có lẽ đã hồi cung.
Thanh nhi chờ ở cửa cung, thấy được Diệp Lạc đi ra, liền đón chào, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Lạc khẽ lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì, gặp bộ dáng Thanh
nhi muốn nói rồi lại thôi, liền hỏi:”Thanh nhi, ngươi có chuyện gì sao?”
Thanh nhi cắn cắn môi, nói:”Tiểu thư, nô tỳ vừa mới thấy thái tử gia và nhị
tiểu thư cùng nhau hồi cung đi, bộ dáng nhị tiểu thư xem như không quá
cao hứng, đây là làm sao vậy?”
Diệp Lạc thở dài một hơi, nói: ” Không có việc gì.”
Thanh nhi gặp Diệp Lạc không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, cùng Diệp Lạc lặng yên hướng tẩm cung đi đến.
Diệp Lạc lúc này tâm tình cực kỳ phức tạp, nàng không biết nên cùng Thanh
nhi nói thế nào về chuyện Tử Dạ muốn kết hôn với Diệp Linh, nàng kỳ thật cũng không có muốn ngăn cản ý tứ của Tư Dạ, nàng vừa mới ở trong đại
điện đã tận lực, nhưng là, cho dù thông minh như nàng, cũng không có dự
đoán được hoàng thượng sẽ quyết định như thế, xem ra, hoàng thượng là đã muốn quyết tâm, không cho nàng không đếm xỉa đến.
Chút bất tri
bất giác, chủ tớ hai người đã muốn về tới Dạ Vân điện nơi thái tử ở, mới tiến vào điện, liền gặp hai người Tử Dạ cùng Diệp Linh đang cùng một
chỗ ôm nhau.
Diệp Linh bả đầu nằm trong lòng của Tử Dạ, bả vai
không ngừng động đậy khe khẽ, nàng hiển nhiên là đang thương tâm khóc,
mà Tử Dạ lại là nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không ngừng nói cái gì, phỏng
chừng là đang an ủi Diệp Linh.
Nhìn một màn này trước mắt, Diệp
Lạc không khỏi nhếch lên một mạt cười trào phúng, nàng không làm kinh
động hai người đang cùng một chỗ ôm nhau, cùng Thanh nhi vòng qua hai
người, hướng phía tẩm cung đi đến.
Mà Diệp Lạc lại không biết,
kỳ thật Tử Dạ cũng sớm đã thấy được nàng, lúc này thấy nàng như không có việc gì rời đi, không khỏi sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: “Đứng
lại!”