Nhìn thấy biểu tình của Vệ Tử Thanh Tử Dạ bỗng nhiên buồn bã cười nói :
-‘‘Nhân sinh chung có một tử, trẫm nay chính là trước tiên thử một
chút thôi, cũng không có gì. Trẫm cũng không sợ chết, chỉ là nếu hiện
tại trẫm chết đi toàn bộ Tây Lương sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất
phục, cho nên trẫm không thể chết được! Hơn nữa. . . . . . . .’’
Nói tới đây thanh âm của Tử Dạ bỗng nhiên trầm xuống :
-‘‘Hơn nữa, trẫm còn chưa có được sự tha thứ của nàng, trẫm làm sao
có thể an lòng chết đi? Lạc nhi. . . . . . . Lạc nhi. . . . Trẫm nên làm cái gì bây giờ?’’
Vệ Tử Thanh trong lòng ảm đạm, hắn biết hiện tại Tử Dạ thân trúng
loại kịch độc này căn bản không có biện pháp có được giải dược, bởi vì
hắn tuy rằng không biết vì sao Hương Linh có trong tay loại độc này,
nhưng trong lòng hắn phần nào hiểu được người ẩn đằng sau vụ này không
phải là Hương Linh công chúa, chính là người lẻn vào thiên điện ám sát
Sở Hoàng!
Chính bởi vì như thế cho nên sự tình mới càng thêm khó giải quyết,
bởi vì người kia thần bí khó lường, y có thể thần không biết quỷ không
hay qua mặt đám thị vệ canh gác lẻn vào thiên điện sau đó lại bình yên
rời đi, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không thấy, như vậy đủ thấy
người nọ quả thật đáng sợ!
Nếu giải dược nằm trong tay người đó, lấy mọi hành động đều nhắm vào
Tây Lương của y như thế nào có thể giao ra giải dược? Quan trọng hơn là
bọn họ hiện tại căn bản không biết người hạ độc rốt cuộc là ai.
//Là Du Hàn, Du Hàn đó mấy cái ông tồ nhà ni//
Bởi vì không biết thân phận đối phương, cho nên ngay cả như thế nào
đi tìm hành tung người kia còn làm không được chứ nói chi là cướp lấy
giải dược trong tay y.
Cho nên cho dù là Tử Dạ, chỉ cần trúng phải kịch độc cũng chỉ có thể
giống như Sở Hoàng chờ đợi cái chết, trừ bỏ con đường này còn có thể làm gì.
Tử Dạ tuy rằng trúng độc nhưng hắn cũng không có giống như Sở Hoàng
ngất đi, bởi vì công lực hắn thâm hậu, hiện tại có thể vận công ngăn
chặn sự xâm nhập của kịch độc, ít ra cũng có thể duy trì thêm một thời
gian.
Cho nên bây giờ ngoại trừ trên trán đổ ra một chút mồ hôi lạnh cùng
mơ hồ có một chút hắc khí, còn lại nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra hắn có cái gì bất thường.
Kỳ thật cái này cũng chỉ có Tử Dạ tự mình biết, hắn mặc dù ở ngoài
mặt xem ra không có trở ngại gì, nhưng hắn biết cánh tay mình đang từ từ mất đi cảm giác. Hiển nhiên là tác động của kịch độc không nhẹ.
Hắn cũng không sợ chết nhưng hắn không muốn cứ như vậy chết đi, bởi
vì hắn còn chưa có được sự tha thứ của nàng, huống chi hiện tại toàn bộ
Tây Lương quốc đang rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng, nếu hắn dễ
dàng chết như vậy Tây Lương quốc thật sự chỉ có thể mất nước, nếu là như vậy hắn cho dù chết xuống dưới cửu tuyền cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, đối mặt với phụ hoàng!
Nghĩ đến đây Tử Dạ thở dài một hơi, hiện tại cho dù là thông minh như hắn cũng hiểu được thế nào là thúc thủ vô sách, có lẽ đến cuối cùng hắn chỉ còn cách buông tay đánh cuộc lấy việc bảo trụ giang sơn, đối với
nàng đối với nữ nhân mà hắn yêu nhất hắn không thể làm gì!
Ngay tại lúc Tử Dạ cùng Vệ Tử Thanh đang trầm tư, bỗng nhiên ngoài
cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có lẽ bởi vì lo lắng
người tới cũng không có bận tâm lễ nghi mà là trực tiếp đẩy ra cửa thư
phòng đi vào.
Tử Dạ cùng Vệ Tử Thanh quay đầu nhìn lại đã thấy người tới chính là
ngườivừa mới rời đi không lâu Dương Tướng quân, ông ta lúc này trên mặt
có một chút lo lắng, biểu tình ngưng trọng nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái
nói :
-‘‘Hoàng thượng, quân địch hiện tại dần áp sát chúng ta, có lẽ là chuẩn bị công thành rồi!’’
Tử Dạ nghe Dương Tướng quân nói có điểm lo lắng sau liền bình tĩnh
lại, Sở quân hiện tại đột nhiên công thành hiển nhiên là Sở quốc thái tử đã biết được Sở Hoàng trúng kịch độc, hơn nữa lấy việc này làm cái cớ
thuyết phục những đại thần khác, bắt đầu toàn lực công thành.
Tử Dạ cười lạnh một tiếng đối Dương Tướng quân nói :
-‘‘Truyền lệnh xuống đem tất cả quân đội Tây Lương điều tới nơi này tử thủ không cho Sở quân công phá!’’
Nói xong dừng một chút rồi hướng Vệ Tử Thanh nói :
-‘‘Tử Thanh ngươi đi nói cho ngự y biết vô luận dùng biện pháp gì
cũng nhất định phải làm Sở hoàng tỉnh lại, đợi hắn tỉnh lại liền đem hắn đưa lên tường thành đi! Hừ trẫm thật muốn nhìn phản ứng của những người đó khi thấy Sở Hoàng còn sống, không biết trên mặt sẽ có biểu tình
gì!’’
Dương Tướng quân nghe xong không khỏi hơi sững sờ, có điểm nghi ngờ hỏi :
-‘‘Hoàng thượng việc này chỉ sợ không ổn!’’
Tử Dạ nhướn mày nhìn Dương Tướng quân cười nói :
-‘‘Dương Tướng quân việc này có gì không ổn?’’
Dương Tướng quân nhíu chặt hai hàng lông mày nói :
-‘‘Hoàng thượng, nếu đem toàn bộ binh lực Tây Lương điều tới nơi này, tử thủ phía sau không còn, như vậy nếu phản quân đột nhiên tấn công
quân ta chẳng phải là hai mặt thụ địch sao? Nếu như bị địch nhân trước
sau bọc đánh đối với chúng ta chứng thật là cực kỳ bất lợi!’’
Tử Dạ tán dương nhìn Dương Tướng quân nói :
-‘‘Dương Tướng quân như lời ngươi nói trẫm cũng biết, nhưng là trẫm
làm như vậy cũng là có nguyên nhân, ngươi cứ theo đó mà làm, những cái
khác Dương Tướng quân ngày sau sẽ biết! Đúng rồi Dương Tướng quân nếu
hành quân tới nơi này ước chừng cần bao nhiêu thời gian?’’
Dương Tướng quân mặc dù đối với quyết định của Tử Dạ cảm thấy có điểm nghi hoặc nhưng vẫn nói :
-‘‘Hồi hoàng thượng, nếu nhanh nhất ước chừng cũng cần ba ngày!’’
Nghe xong lời nói của Dương Tướng quân trên vẻ mặt tái nhợt của Tử Dạ lộ ra một tia cười như không cười.
Tin tức
Edit : Muỗi Vove
Diệp phủ.
Diệp Lạc thần sắc có điểm hoảng hốt đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ,
nhìn cảnh sắc bên ngoài, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, giống như chứa
đầy tâm sự.
Ngoài cửa sổ mặt trời lên cao, chiếu ánh sáng rực rỡ, ở một góc vườn
hoa lan đang nở rộ, đóa hoa trắng noãn theo làn gió lay động, trong
không khí tràn ngập hương hoa, thấm đượm thơm nồng.
Diệp Lạc lại vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, trên dung nhan tuyệt mỹ
không giấu nổi lo lắng, nhìn hoa lan nở rộ bên ngoài, nàng khẽ thở dài
một hơi.
Hiện tại phụ thân và đại nương qua đời cũng đã được một thời gian,
nàng và Diệp Hạo, hai người cùng lo việc tang sự, điều khiến nàng cảm
thấy châm chọc là, linh vị phụ thân do chính tay nàng đặt vào bên trong
từ đường, mà linh vị của ông rốt cục cùng mẫu thân sắp hàng ở một chỗ.
Diệp phủ liên tiếp chịu đả kích, tuy rằng nàng và Diệp Hạo đều cẩn
thận gạt gia gia, nhưng cuối cùng gia gia vẫn biết, sau khi biết phụ
thân cùng đại phu thân đã chết, lão nhân gia hiền lành cứ như vậy nằm ở
trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc nhất thời, họa vô đơn chí, một Diệp phủ rộng lớn cơ hồ lạnh lẽo đi rất nhiều, may mà, Diệp Hạo làm việc chu toàn, cho nên, Diệp gia tuy rằng xảy ra biến cố lớn như thế, địa vị trên thương trường cũng
không có gì thay đổi.
Đối với cái chết của Diệp lão thái gia, trong lòng Diệp Lạc cực kỳ bi thống, bởi vì, mặc kệ trong quá khứ, phụ thân đối mẫu thân thế nào,
Diệp lão thái gia thủy chung đối với mẹ con hai nàng rất tốt, trong số
những con cháu của người, Diệp lão thái gia thương yêu nhất cũng chính
là nàng.
Sau khi gia gia qua đời, Diệp Lạc mới hiểu được, kỳ thật, lão gia tử
đối Diệp phu nhân làm hết thảy, cùng với thân thế của Diệp Hạo, ông đều
biết hết, chỉ là vì muốn Diệp phủ không xảy ra sóng gió nên không có nói ra mà thôi, hơn nữa, gia gia mặc dù biết hết thảy, vẫn đem sản nghiệp
Diệp gia toàn bộ giao cho Diệp Hạo, hiển nhiên, gia gia sớm đã xem Diệp
Hạo là con cháu của Diệp gia rồi!
Trí tuệ của lão nhân gia thật sự làm người ta không thể không bội
phục, ngay cả Diệp Lạc, nàng cũng tự nhận mình không bằng, bất quá, sự
thật chứng minh, gia gia cũng không nhìn lầm người, Diệp gia trải qua
nhiều biến cố như thế, nhưng vẫn như cũ duy trì được, hết thảy đều nhờ
công của Diệp Hạo, nếu không, một nữ tử như nàng, đối diện với biến cố
lớn như thế này, nàng thật sự không biết phải làm như thế nào!
Tiếng bước chân rất khẽ truyền đến, Thanh nhi một thân y phục màu xanh, đạp lên dương quang bên ngoài đi vào.
Đợi sau khi Thanh nhi bước vào, Diệp Lạc mới phát hiện thần sắc Thanh nhi có điểm không đúng, nàng không khỏi nghi ngờ hỏi :
-”Thanh nhi, có chuyện gì xảy ra sao?”
Thanh nhi chần chờ một chút, sau đó mới nói :
-”Tiểu thư, vừa rồi người của Thủy Vân cung trong cung truyền đến tin tức, nói là hiện tại Tây Lương đã cùng Sở quân ở Tây Thủy trấn khai
chiến, hơn nữa quân đội dùng để phòng thủ hậu phương cũng bị điều động
đi không một dấu vết, có vẻ Tây Lương cùng Sở quân đã chính thức trở mặt rồi!”
Lời của Thanh nhi khiến Diệp Lạc không khỏi hơi kinh hãi, nói :
-”Tại sao có thể như vậy? Sở Hoàng bây giờ không phải đang nằm trong
tay hắn sao? Sở quốc sao có thể tùy tiện khai chiến như thế?”
Thanh nhi cũng có chút nghi hoặc nói :
-”Cái này nô tỳ cũng không rõ ràng, bất quá, nô tỳ cảm thấy, tin tức
của Thủy Vân cung chúng ta, tuyệt đối không sai, hơn nữa, Tây Lương cùng Sở quân khai chiến, nếu không phải tình huống khẩn cấp, Tây Lương làm
sao có thể để quân đội thủ hộ hậu phương đến Tây Thủy trấn trợ giúp?’’
Nghe xong lời của Thanh nhi, trong cặp mắt sáng của Diệp Lạc mơ hồ
hiện lên một tia lo lắng, nàng trầm tư một chút, vẫn là không biết nơi
đó xảy ra vấn đề gì.
Theo lý thuyết, Sở Hoàng hiện tại nằm trong tay Tử Dạ, Sở quân tuy
rằng phẫn nộ, nhưng bởi vì bận tâm tới tánh mạng Sở hoàng, mà không dám
hành động thiếu suy nghĩ mới đúng, làm sao có thể nhanh như vậy liền
phát động chiến sự quy mô lớn?
Chẳng lẽ, Sở Hoàng đã bị người Sở quốc cứu trở về, cho nên Sở quốc
mới bảo trì không sợ hãi? Hoặc là, người Sở quốc, căn bản không để ý đến sự sống chết của Sở Hoàng, cho nên mới nhanh như vậy phát động chiến
tranh?
Thanh nhi nhìn Diệp Lạc đang lâm vào trầm tư, do dự một chút, hỏi :
-”Tiểu thư, chúng ta đi hay không đi? Tin tức truyền đến nói, hiện
tại chiến sự, đối với Tây Lương cực kỳ bất lợi, bởi vì binh lực Sở quốc
so với Tây Lương hùng mạnh hơn rất nhiều, mà quân cứu viện lại không kịp thời đuổi tới, nếu không phải binh sỹ Tây Lương liều mạng chống đỡ, chỉ sợ Tây Thủy trấn hiện tại đã rơi vào tay giặc rồi!”
Diệp Lạc thật không ngờ, hiện tại tình huống ở Tây Thủy trấn lại
nghiêm trọng như thế, trên mặt thần sắc lo lắng cùng ngưng trọng, trầm
ngâm trong chốc lát, hỏi :
-”Trong cung có tin tức gì không?”
Thanh nhi nói :
-”Có tin tức truyền tới nói, cách đây mấy ngày, Tử Dạ đã mang theo ba ngàn thị vệ hành quân đến Tây Thủy trấn, nếu tin tức này không sai, như vậy, hắn hiện tại đã ở Tây Thủy trấn rồi!”
Diệp Lạc trầm tư một chút, bỗng nhiên đối Thanh nhi nói :
-”Thanh nhi, muội chuẩn bị một chút, chúng ta bây giờ lập tức đi Tây Thủy trấn!”
Thanh nhi nghe xong lời nói của Diệp Lạc, đầu tiên là hơi sững sờ,
đang muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp truyền
đến :
-”Lạc nhi, đại ca đi cùng muội!”
Thanh âm vừa hạ xuống, Diệp Hạo một thân y phục màu lam đi đến, trên khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo một nụ cười thản nhiên.
Thanh nhi vốn đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên
trên môi Diệp Hạo, khuôn mặt hơi đỏ lên, sau đó cúi đầu, cũng không nói
gì.
Mà Diệp Lạc căn bản không chú ý tới phản ứng của Thanh nhi, nàng bị
lời nói của Diệp Hạo dọa sợ, đợi sau khi kịp phản ứng, không khỏi hơi
trách cứ :
-”Đại ca, huynh đi Tây Thủy trấn làm gì? Nơi đó hiện tại đang chiến loạn, huynh đừng đi!”
Diệp Hạo lại vẫn mỉm cười, nói :
-”Lạc nhi, muội quên thân thế của đại ca rồi sao? Tuy rằng Diệp Hạo
ta không phải ham quyền quý hơn người, nhưng là, ta dù sao cũng là con
dân Tây Lương quốc, hơn nữa, mẫu thân cũng là người Tây Lương, ta đã sớm xem mình là người Tây Lương rồi, hiện tại, Tây Lương gặp nạn, nếu là
chủ ý của hắn, như vậy ta sẽ không từ chối, ta cùng với hắn. . . . . .
Dù sao cũng có chút quan hệ , đúng không?”