Edit : Muỗi Vove
Đối mặt với sự nổi giận của Sở Hoàng biểu tình của Tử Dạ lại có vẻ
vân đạm phong thanh, hắn phảng phất chỉ như đang tán gẫu chuyện gia sự
bình thường.Thản nhiên nói:
-‘‘Sở Hoàng sao phải nói khó nghe như thế? Trẫm chẳng qua có hảo ý
mời Sở hoàng lưu lại mấy ngày thôi! Lần ghé thăm Tây Lương quốc gần nhất của Sở Hoàng không phải là hai mươi năm trước sao? Lần này khó có dịp
để cho Sở hoàng và Hương Linh công chúa hai cha con ngài gặp nhau, trẫm
sao có thể không tạo cơ hội cho hai người?’’
Sắc mặt Sở Hoàng xanh mét, trên trán gân xanh nổi lên, thân thể mập
mạp có chút run nhè nhẹ, hiển nhiên là đang phẫn nộ đến cực điểm, hắn
phẫn nộ nhìn Tử Dạ biểu tình cơ hồ hận không thể đem Tử Dạ giết chết mới cam tâm:
-‘‘Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không để bổn vương trở về nước, Đại Sở nhất định sẽ không bỏ qua!’’
Tử Dạ đối mặt với sự uy hiếp của Sở Hoàng cũng không hề lo lắng, hắn không thèm để ý chút nào mà thản nhiên nhìn Sở Hoàng nói :
-‘‘Sở Hoàng làm gì phải tức giận như thế? Ngươi yên tâm chỉ cần người Đại Sở trợ giúp trẫm đánh phản quân, trẫm tự nhiên cũng cam đoan với
ngươi sẽ không đả thương đến một sợi lông nhưng là…’’
Nói tới đây ngữ khí của Tử Dạ nháy mắt trở nên lạnh lẽo:
-‘‘Nếu như ngươi vẫn khăng khăng một mực như vậy, liền phiền toái Sở
Hoàng cùng Hương Linh công chúa cha con hai người vì trẫm mà chôn cùng
rồi! Bởi vì đến lúc đó ngôi vị hoàng đế còn giữ không được, làm gì có
tâm tư đi bảo hộ người khác?’’
-‘‘Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . .’’
Sắc mặt Sở Hoàng trắng bệch nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Cho tới bây giờ hắn rốt cục hiểu được mình trúng phải bẫy của Tử Dạ,
căn bản không có đại hôn, y quyết định như thế chẳng qua là muốn đem hắn dẫn dụ tới Tây Lương quốc, hảo dùng kế uy hiếp hắn, lợi dụng binh lực
của Đại Sở chống lại phản quấn, đây đúng là một hòn đá ném hai con chim.
Nhớ ngày đó sau khi nhận được tin tức Tử Dạ đang chuẩn bị cử hành hôn lễ với Hương Linh, hắn cũng từng chần chờ một chút nhưng sau khi hắn
nhận được mật hàm Hương Linh công chúa phái người đưa tới, trong đó đặc
biệt dặn dò hắn cùng với Hồng phi nhất định phải tới, hắn nghĩ Tây Lương quốc hiện tại nội loạn như vậy Tử Dạ hẳn không dám đối với hắn có ý đồ
gì, huống chi y còn phải dựa vào hắn, cho nên hắn mới không để ý đến sự
ngăn cản của chúng thần mà quyết định đích thân đến Tây Lương tham gia
hôn lễ của Hương Linh công chúa.
Tới lúc này hắn mới hiểu được hôn lễ đó chỉ là một âm mưu, hết thảy
chỉ là để dẫn hắn tự chui đầu vào lưới mà thôi, Tử Dạ căn bản cũng không muốn cùng Sở quốc liên hôn!
Nhưng hiện tại hắn cho dù hắn hiểu rõ thì hối hận cũng đã muộn, từ
khi bước vào Tây Lương quốc hắn cũng từ ngôi vị hoàng đế Sở quốc cao cao tại thượng biến thành tù nhân! Hắn không có điều kiện đi phản kháng Tử
Dạ, nếu không hắn sẽ khó mà giữ được tánh mạng!
Có lẽ hắn cũng có thể cố lấy dũng khí đối kháng với Tử Dạ nhưng
là…nếu điều kiện tiên quyết hắn phải trả giá lại chính là tính mạng của
mình thì hắn sẽ không dại gì đi đánh đổi ngôi vị hoàng đế đã muốn an ổn
ngồi hơn mười năm này, hơn mười năm an ổn làm hắn sớm đã mất đi nhuệ khí lúc tuổi còn trẻ, hắn hiện tại trở nên quá nhu nhược, sợ hãi cái chết,
nếu như Tử Dạ nhốt hắn ở Tây Lương, hắn thậm chí không dám đem tin tức
này truyền về Đại Sở, bởi vì hắn sợ các hoàng tử sẽ nhanh chóng thay thế vị trí của hắn mà không để ý sống chết của hắn!
Sở Hoàng lúc này cực kỳ căm hân nhưng lại không thể làm gì, hắn ở
nháy mắt giống như già hơn rất nhiều, cả tấm lưng rộng vững chãi cũng vô lực mềm nhũn ra. Hắn vẫn đang chưa từ bỏ ý định nhìn Tử Dạ hữu khí vô
lực hỏi:
-‘‘Ngươi đem Hương Linh đi đâu rồi?’’
Tím mị đêm cười lạnh một tiếng, không có một tia cảm tình nói:
-‘‘Sở Hoàng thật sự dạy dỗ con gái tốt! Hương linh công chúa quỷ kế
đa đoan, thật sự không để trẫm vào trong mắt, thậm chí trẫm thiếu chút
nữa liền gặp phải tình cảnh mà hoàng hậu đã thấy đêm đó?’’
Nói xong Tử Dạ tự tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua biểu tình có chút cứng ngắc Diệp Lạc.
Trong lòng Diệp Lạc bởi vì những lời này của Tử Dạ mà như trút được
gánh nặng, nàng biết theo lời Tử Dạ đêm đó hắn ở Di Hương cung phát sinh hết thảy, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn cùng Hương Linh công chúa ôm hôn
một chỗ chẳng lẽ đều nàng sai lầm rồi sao?
Diệp Lạc nghĩ đến tình cảnh tối hôm đó trong lòng không khỏi mỉm cười nói chua chát, không nàng làm sao có thể nhìn lầm? Hình ảnh của hắn sớm đã in sâu vào trong lòng nàng, hắn dù có hóa thành tro nàng một cái
liếc mắt cũng có thể nhận ra, thế nhưng nhìn Tử Dạ không giống như đang
nói dối? Hắn nói hắn bị Hương Linh công chúa tính toán, chẳng lẽ tối hôm đó chuyện tình đã phát sinh còn có nguyên nhân khác sao?
Diệp Lạc nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày, sự tình tối hôm đó đến nay nàng vẫn còn nhớ rất rõ, chính điều đó cũng khiến nàng cảm thấy không
thoải mái, thái độ hiện tại của Tử Dạ đối Sở Hoàng nàng có thể ý thức
được Tử Dạ cũng không phải chân chính muốn cùng hương Linh công chúa đại hôn, đây chẳng qua chỉ là mưu kế để đưa Sở Hoàng tới Tây Lương quốc mà
thôi!
Biết được điều này không hiểu sao trong lòng Diệp Lạc trong lòng xẹt qua một tia vui sướng.
Nhưng lòng của nàng rất nhanh liền trầm xuống, hắn lúc này đây mặc dù chỉ lợi dụng Hương Linh công chúa, nhưng hắn cuối cùng vẫn là vua của
một nước, dù không có Hương Linh công chúa ngày sau vẫn sẽ có các Tần
phi khác, niềm vui của nàng có thể duy trì được bao lâu?
Tím mị đêm nhìn Diệp Lạc trầm mặc không nói nội tâm hắn bỗng nhiên
xẹt qua một trận bối rối, trong nháy mắt này hắn đột nhiên cảm thấy
giống như Diệp Lạc lại đang muốn rời khỏi cho dù nàng hiện tại đang đứng đứng ở bên cạnh hắn bị hắn bá đạo ôm vào trong ngực.
Hắn giống như không cảm giác được sự tồn tại của nàng, hiện tại mọi
hiểu lầm đã muốn làm sáng tỏ, chẳng lẽ nàng vẫn lựa chọn sẽ rời đi hắn
sao?
//Cái gì cũng phải được giải quyết từ gốc gễ, Dạ ca chỉ là đang bẻ những cành cây nhỏ thôi…//
Chuyện cũ 1
Edit: Muỗi Vove
Nghĩ đến đây cảm giác bất an trong lòng Tử Dạ càng mãnh liệt, cánh
tay ôm Diệp Lạc không tự chủ siết chặt, hắn muốn mở miệng giải thích cái gì nhưng nhìn thoáng qua Sở Hoàng vẫn đang đứng một bên rốt cuộc vẫn
nhịn xuống.
Đúng lúc này bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân, Vệ
Tử Thanh cùng Diệp Hạo từ bên ngoài đi vào, Diệp Hạo liếc mắt nhìn Tử
Dạ, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt
bình tĩnh hướng Tử Dạ hành lễ sau đó đứng ở một bên.
Vệ Tử Thanh đi vào sân, khi hắn nhìn thấy Diệp Lạc trong vòng tay Tử
Dạ, trong lòng không khỏi nao nao nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra
điều gì, sau đó hướng Tử Dạ hành lễ nói:
-‘‘Hoàng thượng hết thảy đều đã chuẩn bị xong!’’
Tử Dạ khẽ gật đầu, trầm giọng nói :
-‘‘Được rồi, vậy xin mời Sở Hoàng hồi cung cùng trẫm!’’
Sở Hoàng trên mặt biểu tình một mảnh mờ mịt, hắn nhìn Diệp Hạo liếc
mắt một cái sau đó lại hướng ánh nhìn về Vệ Tử Thanh, cái gì cũng không
nói chỉ là trầm mặc theo Vệ Tử Thanh ra ngoài.
Sau khi Sở Hoàng rời đi, biểu tình trên mặt Diệp Hạo có chút phức tạp, hắn nhìn Tử Dạ muốn nói lại thôi.
Mà Tử Dạ chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái đột nhiên nói:
-‘‘Diệp Hạo, ngươi có lời gì muốn nói với trẫm!’’
Diệp Hạo xúc động, hắn lặng yên nhìn Tử Dạ, qua thật lâu sau mới cẩn thận nói :
-‘‘Hoàng thượng, thảo dân chỉ có một thỉnh cầu, đó là thỉnh hoàng
thượng không nên thương tổn ông ta, đợi sau khi bình định chiến loạn, có thể thả ông ta về nước được không?’’
Tử Dạ cũng không trả lời ngay mà trầm tư một chút, sau mới chậm rãi nói:
-‘‘Diệp Hạo, quan hệ của ngươi với hắn trẫm sớm đã biết! Nể mặt
ngươi, nếu lần này thành công bình định nội loạn, trẫm tự nhiên là sẽ
đem hắn an toàn đuổi về Sở quốc, nếu như thất bại thì trẫm chính là ốc
còn không mang nổi mình ốc, sao có thể bảo vệ hắn. Diệp Hạo, ngươi là
người thông minh, ngươi hẳn là hiểu được ý của trẫm!’’
Diệp Hạo câu nói của Tử Dạ dọa cho sợ ngây người, hắn phút chốc ngẩng đầu không dám tin nhìn Tử Dạ, run giọng hỏi :
-‘‘Hoàng thượng. . . . . . Người nói người đã sớm biết. . . . . . . ? Sao có thể. . . . . Nhưng đây là chuyện của hai mươi năm về trước. . . . . . . Khi đó ngươi. . . . . . . . .’’
Tử Dạ tự nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Hạo, ý tứ của y là hai mươi năm trước hắn vẫn là một đứa trẻ sao có thể rõ ràng việc
này? Chỉ là Diệp Hạo quên mất trước khi hắn đăng cơ, thân là thái tử đối vời tình hình các quốc gia láng giềng nắm rõ như lòng bàn tay, đây là
tất cả sự chuẩn bị cho nên hắn biết được bí mật mà Sở quốc không muốn
cho người ngoài biết, chính là thân là người trong hoàng thất Sở quốc
trên cánh tay luôn có một cái bớt hình hỏa diễm.
Mà hắn qua lại với Diệp gia không biết bao nhiều lần, hơn nữa còn là
bằng hữu của Diệp Hạo, ngày trước trong lúc vô tình nhìn thấy cái bớt
hỏa diễm trên cánh tay Diệp Hạo, cho nên trong lòng hắn mà bắt đầu có
điều nghi hoặc, sau này phái người điều tra thân thế của Diệp Hạo thế
mới biết Diệp Hạo nguyên lai là hoàng tử Sở quốc!
Bất quá hắn tuy rằng sớm biết thân thế Diệp Hạo, thế nhưng hắn không
muốn nói ra, bởi vì hắn và Diệp Hạo tương giao nhiều năm, hắn không muốn thay đổi quan hệ này.
Hiện tại nghe Diệp Hạo hỏi lý do, hắn cũng chỉ biết mỉm cười thản nhiên nói:
-‘‘Bởi vì trên cánh tay ngươi có cái bớt hình hỏa diễm !’’
Lời của Tử Dạ khiến Diệp Hạo nháy mắt minh bạch, hắn cúi đầu xuống
không thèm nhắc lại. Kỳ thật hắn thật sự rất muốn hỏi Tử Dạ, năm đó y
thân là thái tử cao quý sao lại cùng một người bình giân như hắn giao
hảo, lúc trước thời điểm y tiếp cận hắn có hay không bởi vì hắn chính là con của Sở hoàng?
Tử Dạ dường như biết được suy nghĩ của Diệp Hạo, hắn thản nhiên nói:
-‘‘Lúc trẫm quen biết ngươi trẫm còn chưa phát hiện ra chuyện này,
cùng ngươi giao hảo chỉ bởi vì ngươi là một chứng nhân quân tử, cho nên
việc làm bằng hữu với ngươi không phải bởi vì mang tâm tư gì khác!’’
Nghe được những lời này của Tử Dạ, trong lòng Diệp Hạo thở dài nhẹ
nhõm, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười thoải mái, sau đó đối Tử
Dạ nói :
-‘‘Tạ hoàng thượng, nếu hoàng thượng không có chuyện khác, như vậy thảo dân trước hết cáo lui!’’
Nói xong Diệp Hạo như có suy nghĩ gì nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái.
Tử Dạ tự nhiên là hiểu ý tứ của Diệp Hạo, hắn mỉm cười gật đầu xem như đồng ý .
Mà Diệp Lạc lại bị ánh mắt ý vị thâm trường của Diệp hạo làm cho mất
tự nhiên, nàng thấy bóng lưng Diệp Hạo dần xa khỏi tầm mắt trong lòng
nhất thời lo lắng bật thốt lên :
-‘‘Đại ca. . . . . . . . Ngô. . . . . . .’’
Diệp Lạc lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng bỏng của Tử Dạ che lại, làm trong đầu nàng nháy mắt trở nên trống rỗng.
Nghe được tiếng kêu của Diệp Lạc thân ảnh Diệp Hạo hơi giảm một chút
cước bộ nhưng không có dừng lại, hắn đi đến cuối sân thế này mới nhịn
không được quay đầu nhìn thoáng qua hai người đang ôm hôn, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót thê lương, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Đi ra khỏi sân Diệp Hạo đột nhiên cảm giác được trong lòng mình một
mảnh mờ mịt, hắn không trở về phòng mà theo con đường nho nhỏ hướng đến
hoa viên Diệp phủ.
Trong lúc vô tình hắn lại đi đến cái ao sen năm đó Diệp Lạc rơi xuống nước, hiện tại chưa tới mùa sen nở hoa nhưng những bông hoa đã bắt đầu
hé nụ, mặt nước xanh biếc khi có cơn gió nhẹ thổi qua gợn lên từng đợt
sóng li ti, khung cảnh thật khiến con người ta bình lặng vui vẻ.