Kinh thành, Xuân Phong lâu.
Xuân Phong lâu là một kỹ viện được mở ra ở kinh thành không lâu, tuy
rằng mới khai trương, nhưng rất nhanh thanh danh đã đại chấn, bởi vì, ở
Xuân Phong lâu có một vị quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa vũ, là một đại mỹ nhân – hoa khôi Xuân Phong lâu, tên gọi Ngụy Ti Nhi.
Nếu Ngụy Ti nhi là người bình thường, dung mạo dù có chút xinh đẹp,
cũng chẳng có gì lạ, đằng này nàng lại là mỹ nhân dị quốc, có một đôi
mắt màu thủy lam, ngũ quan khác hẳn với người thường, lại xinh đẹp đến
kinh ngạc, làn da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, thật sự làm cho
người ta mất hồn.
Cho nên, hiện tại mặc dù là thời kỳ chiến loạn, những công tử nhà
giàu vô ưu vô lo vẫn xem Xuân Phong lâu như là nhà của mình, mỗi ngày
đến phụng tràng, ngày tiêu nghìn vàng, chỉ vì muốn mỹ nhân cười.
Tú bà Xuân Phong lâu thoạt nhìn là một người thập phần khôn khéo,
tuổi khoảng chừng đã ngoài ba mươi, khuôn mặt có chút tư sắc, mà nghe
nói tú bà cũng không phải hoàn toàn là lão bản của Xuân Phong lâu, chỉ
là vị lão bản kia thân phận cực kỳ thần bí, chưa từng xuất hiện trước
mặt mọi người.
Tú bà Xuân Phong lâu lúc này không ở tiền viện tiếp đón khách hành
hương, mà mang theo một vị hắc y nhân chậm rãi đi vào một cái sân vắng
vẻ sau hậu viện, ở trước một gian nhã phòng dừng lại.
Từ trong nhã phòng truyền đến tiếng đàn du dương, tại nơi hẻo lánh
này, nghe qua, cư nhiên làm người ta cảm thấy giống như một làn gió mát
thổi qua, thấm vào lòng người.
Tú bà khẽ gõ cửa, nhẹ giọng nói:
-”Công tử, Ám công tử tới rồi!”
//Khâm phục khả năng đặt tên của Phi Phi trong truyện này, không những độc mà còn rất là dở nữa…//
Tiếng đàn tự nhiên dừng lại, ngay sau đó, một thanh âm ôn hòa truyền đến:
-”Vào đi!”
Trong nhã phòng, một vị bạch y nam tử đang ngồi trên giường, chỉ thấy người này mày kiếm mắt sáng, mi mục như vẽ, tuấn mỹ vô cùng, chính là
Ứng vương Tử Ảnh.
Mà ở khoảng cách không xa với hắn, một vị cô nương vận y phục trắng
ngồi trước đàn cổ khẽ vuốt huyền cầm, tiếng đàn du dương kia, đúng là từ nơi này truyền đi. Cô nương này có đôi mắt màu thủy lam, dung mạo cực
kỳ mỹ lệ, nàng mặc dù đang đánh đàn, nhưng ánh mắt si ngốc lại dừng ở
trên người nam nhân tuấn mỹ bên giường.
Vào nhã phòng, hắc y nhân bất động thanh sắc, đối với mỹ nhân đánh
đàn làm như không thấy, mà trực tiếp đi đến trước mặt Tử Ảnh, thái độ
cực kỳ cung kính nói:
-”Ám Ảnh tham kiến công tử!”
Tử Ảnh liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:
-”Thế nào?”
Ám Ảnh nhìn Ngụy Ti Nhi liếc mắt một cái, hơi do dự, thấy Tử Ảnh
không có ý tứ muốn Ngụy Ti Nhi rời đi, cũng không vòng vo mà nói thẳng:
-”Công tử, Tử Dạ trước đó vài ngày đến Sở quốc mượn binh, trước mắt
đã thuận lợi trở về, cũng mượn được ở Sở quốc mười vạn tinh binh, đi
cùng hắn về nước còn có công chúa mà Sở hoàng sủng ái nhất Hương Linh
công chúa!”
Ám Ảnh lời vừa nói xong, đã nghe ba một tiếng, chén rượu bạch ngọc
nằm trong tay Tử Ảnh nháy mắt vỡ tan, Tử Ảnh sắc mặt âm lệ, trong mắt
tràn đầy tức giận, qua một hồi lâu mới lạnh lùng nói:
-”Nói tiếp!”
Ám Ảnh nhìn biểu tình rét lạnh như băng của Tử Ảnh, không khỏi lui về phía sau mấy bước, nói:
-”Nghe nói, Hương Linh công chúa kia đối với Tử Dạ nhất kiến chung
tình, cho nên mới cố ý đi theo Tử Dạ về nước, mà Sở hoàng dường như cũng biết ý tứ của công chúa, cho nên cũng không ngăn cản!”
Nói tới đây, Ám dạ dừng một chút, lại nói:
-”Công tử, hiện tại Tử Dạ đã thành công mượn được binh, tình thế
trước mắt đối với chúng ta vô cùng bất lợi, nếu như hắn cùng với Sở quốc liên hôn, sẽ càng như hổ thêm cánh, Tử Dạ bây giờ binh lực đã đông hơn
ta rất nhiều, hiện tại quân ta liên tiếp thất bại, nếu công tử không
nghĩ ra biện pháp, quân ta phòng chừng không cầm cự được bao lâu, sợ
rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt!”
Tử Ảnh sắc mặt âm trầm, hắn trầm tư một chút, thanh âm lạnh lùng nói:
-”Ám dạ, ngươi truyền lệnh xuống, mệnh lệnh sáng mai, tam quân nhanh
chóng lui khỏi thành trấn, toàn bộ binh lực quay về thủ đông trấn!”
Ám Ảnh nhíu mày, có điểm nghi hoặc nói:
-”Công tử, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy không đánh mà lui sao?”
Tử Ảnh khóe miệng nhếch lên một chút lãnh ngạo, cười lạnh nói:
-”Không đánh mà lui? Hừ! Ta chỉ là không muốn hiện tại cùng Tử Dạ
lãng phí binh lực thôi! Lúc này, ta căn bản không trông cậy có thể đánh
chiếm được kinh thành, ta chỉ muốn đột nhiên cho hắn một bất ngờ trở tay không kịp, khi hắn dưới tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị gì, hắn
tự nhiên sẽ đến Sở quốc mượn binh, Sở hoàng là một lão hồ ly, nếu không
có điều kiện, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng cho mượn mười vạn tinh
binh như thế? Tử Dạ sau khi đăng cơ cũng không có lập hậu, nếu Hương
Linh công chúa của Sở quốc có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu Tây Lương
quốc, đối với Sở quốc, tự nhiên là chuyện tốt! Mục đích của ta lần này,
chính là muốn Tử Dạ cùng Sở quốc liên hôn!”
//Ảnh ca làm gì cũng vì muốn có Lạc tỷ hết á, si tình kinh khủng//
Ám Ảnh có điểm nghi ngờ nhìn Tử Ảnh, nói:
-”Công tử vì sao muốn Tử Dạ cùng Sở quốc liên hôn, hắn và Sở quốc nếu liên hôn thành công, có Sở quốc hậu thuẫn, kế hoạch của chúng ta muốn
thành công, không phải là càng khó hơn sao?”
Tử Ảnh khẽ hừ một tiếng, nói:
-”Ngươi thì biết cái gì? Tử Dạ tính cách đa nghi, thông minh tuyệt
đỉnh, tâm tư của Sở hoàng, hắn há lại không thể nhìn ra? Chỉ là trước
mắt hắn không có lựa chọn nào khác, cho nên mới đáp ứng mang Hương Linh
công chúa về nước, chờ chúng ta vừa lui binh, hắn nhất định sẽ đem Hương Linh công chúa đuổi về Sở quốc ngay. Chẳng qua vị Hương Linh công chúa
này điêu ngoa không sợ trời không sợ đất, há có thể ngoan ngoãn thuận
theo ý hắn? Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ vì việc này mà sứt đầu mẻ trán!”
Ám Ảnh trầm mặc một hồi, nói:
-”Công tử, cho dù sau này Sở hoàng thu hồi lại mười vạn tinh binh,
nhưng Tử Dạ đã có phòng bị, lần sau cho dù chúng ta muốn tấn công, chỉ
sợ cũng không địch nổi! Lúc này, chúng ta nên tấn công bất ngờ, làm hắn
trở tay không kịp mới đúng!”
Tử Ảnh hừ lạnh nói:
-”Điểm này ta tự nhiên biết, bản công tử trong lòng đều đã có kế
hoạch, ngươi vội cái gì? Được rồi, việc ta giao cho ngươi, thế nào?”
Ám Ảnh nói:
-”Công tử yên tâm, thuộc hạ đã giải quyết thỏa đáng.”
Tử Ảnh khẽ gật đầu, bên môi lộ ra nụ cười, hắn cũng không để ý đến Ám Ảnh, mà tự mình rót một chén rượu, một ngụm uống vào, trong mắt hiện
lên một tia ôn nhu không dễ nhận thấy.
Gặp gỡ dưới trăng.
Edit: Muỗi Vove
Màn đêm đang dần dần buông xuống, thời khắc náo nhiệt nhất của Xuân
Phong lâu bắt đầu. Từ trong ra ngoài đều đèn đuốc sáng trưng, các đại
thiếu gia công tử đến tìm hoan lạc cùng những nữ tử xinh đẹp loạn thành
một đoàn. Nhất thời oanh oanh yến yến, phi thường náo nhiệt.
Trái ngược với cảnh tượng náo nhiệt trước lầu viện, hậu viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tuy rằng cũng thắp đèn đuốc, bên trong đèn đuốc sáng
trưng, lại có một vẻ tịch mịch không nói nên lời.
Ám Ảnh đã rời đi từ lúc nào.
Khúc đàn của Ngụy Ti Nhi cũng sắp kết thúc, một tiếng tựa như ca khóc kết thúc diệu khúc.
Tử Ảnh đứng ở cửa sổ, vẫn một thân y phục trắng, hắn nhìn vầng trăng
đang dần lên cao, trên khuôn mặt tuấn mỹ có một tia tịch mịch cùng sầu
bi.
Bóng đêm như nước, mỹ nhân ở bên, uống rượu nghe đàn, vốn là cảnh đẹp làm say lòng người, đáng tiếc, trong lòng Tử Ảnh, mỹ nhân phi mỹ nhân, ở trong lòng hắn không có người nào có thể thay thế Diệp Lạc, cái loại
yêu đến tận xương tủy này, cùng với vẻ bề ngoài không quan hệ, chỉ bởi
vì tim hắn sớm đã bị nàng nhốt làm tù binh, mỗi cái nhăn mặt nhíu mày,
mỗi nụ cười của nàng, từ lâu đã chiếm cứ đáy lòng vốn lạnh giá như băng
của hắn. Giờ phút này, nếu người đang ở bên cạnh hắn là nàng, hắn há có
thể lãnh đạm như thế chăng? Chỉ tiếc, cũng không phải.
Ngụy Ti Nhi lặng yên ngồi ở trước cầm, đôi mắt màu thủy lam, si ngốc
nhìn bóng lưng của Tử Ảnh, giai nhân trong mắt tràn ngập si tình cùng
mật ý, biểu lộ rõ ràng, đáng tiếc thiếp có tình chàng vô ý, đối mặt với
tình cảm của Ngụy Ti Nhi, Tử Ảnh làm như không thấy.
Ngụy Ti Nhi vốn được hắn trong lúc vô tình cứu về, hắn thu lưu nàng,
không phải vì tướng mạo nàng xinh đẹp vô song, mà bởi vì tiếng đàn của
nàng vô cùng tuyệt diệu, lại bởi vì tiếng cầm của hắn và nàng có vài
phần tương tự.
Mà Ngụy Ti Nhi thời khắc được hắn cứu, đã sớm đặt toàn bộ tâm tư vào
hắn, nàng vỗn tưởng rằng ông trời nhân từ, giữa lúc tối tăm nhất gặp gỡ
một vị phu quân xuất sắc, nhưng là, nàng trăm triệu thật không ngờ, đây
mới là sự tàn nhẫn nhất ông trời dành cho nàng! Nàng yêu hắn, nhưng là,
trong lòng hắn lại có người khác, mỗi lần nàng vì hắn đánh đàn, nàng có
thể nhìn thấy trong mắt hắn từng đợt sóng nhớ nhung cùng ưu thương, đáng tiếc, Ngụy Ti Nhi biết rõ, ôn nhu trong mắt hắn, không thuộc về nàng!
Một nha hoàn đi vào, nói cho Ngụy Ti Nhi biết, đã đến thời điểm lên
đài, mỗi ngày vào buổi tối, nàng nhất định phải ở trong đại sảnh Xuân
Phong lâu tấu một khúc, nàng rất không nguyện ý trở thành thú tiêu khiển của khách làng chơi, thế nhưng, nếu muốn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn,
cũng chỉ có thể giao thiệp cùng đám người ghê tởm kia. Vì hắn, nàng trở
thành hoa khôi của Xuân Phong lâu, vô oán vô hối.
Nhẹ nhàng đứng lên, trước khi ra khỏi cửa, lại quay đầu liếc nhìn
thân ảnh cao lớn đứng bên cửa sổ, nàng hy vọng biết bao hắn có thể mở
miệng lưu nàng ở lại, nhưng là, hắn đối với nàng rời đi căn bản không
thèm để ý, vẫn lẳng lặng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc Ngụy Ti Nhi nhịn không được trong lòng thương cảm, thất vọng theo nha hoàn rời đi.
Trong nhã phòng, lại khôi phục yên tĩnh, Tử Ảnh thu hồi ánh mắt, trực tiếp từ cửa sổ phi thân ra ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong
màn đêm.
Tư Lạc biệt viện.
Một bóng người mảnh khảnh từ trên tường nhảy xuống, sau đó cực kỳ nhanh biến mất ở con đường trước mặt.
Diệp Lạc hôm nay nhận được một phong thư thần bí hẹn gặp, nương theo
ánh trăng, đi vào một rừng cây nhỏ sau sườn núi cách biệt viện không xa, thời điểm nàng đến, chỉ thấy một nam nhân vận y phục trắng đứng quay
lưng về phía nàng, lặng yên nhìn vầng trăng sáng giữa trời.
Diệp Lạc thi triển khinh công, dừng lại phía sau bạch y nam tử, có điểm kinh ngạc hỏi:
-”Vô Ảnh công tử? Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Bạch y nam tử nghe được thanh âm của nàng, chậm rãi xoay người, đợi
khi thấy rõ ràng dung mạo của hắn, Diệp Lạc không khỏi giật mình! Chỉ
thấy dưới ánh trăng, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ đang tựa tiếu phi
tiếu nhìn nàng, người này căn bản không phải là Vô Ảnh công tử trên
đường nàng gặp, tuy rằng thân hình bọn họ cực kỳ tương tự, thậm chí đều
là một thân áo trắng, nhưng là, nam tử trước mắt này, so với Vô Ảnh công tử tuấn mỹ hơn nhiều.
Diệp Lạc hơi ngẩn ra, rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng đang muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng, đột nhiên lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Một cỗ mùi hương thơm mát, xông vào chóp mũi của nàng, nàng nằm ở
trong ngực hắn, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập rộn ràng, nàng cảm giác được, thân thể người này run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là nội tâm
đang cực kỳ kích động. Nháy mắt, trong đầu Diệp Lạc hiện lên một bóng
hình mơ hồ, làm nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, cảm giác ấy khiến nàng quên mất cả giãy dụa, ở sâu trong nội tâm nàng dường như nhận thức được người nam nhân này.
Ôm trong lòng thiên hạ, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người
nàng, thân thể Tử Ảnh vì kích động mà run lên nhè nhẹ, hắn vươn bàn tay
run run, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng, hắn cơ hồ không thể tin
được, nguyên lai người hắn yêu sâu đậm dĩ nhiên mỹ lệ như vậy, nhìn đôi
môi đỏ mọng của nàng, trong lòng nhất thời xao động, chậm rãi cúi đầu,
hướng về phía đôi môi nàng hôn tới.
Diệp Lạc nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của người này dần phóng đại ra
trước mắt, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện lên con ngươi đen thâm trầm đầy ưu thương của Tử Dạ, nàng theo bản năng quay đầu đi, thời điểm nàng không kịp đẩy hắn ra, một đôi môi ấm áp đã nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nàng, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng vang lên:
-”Lạc nhi, ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng…”
Hơi thở nóng hổi phun vào tai nàng, còn có trong giọng nói hàm chứa
tình cảm đậm sâu, trong lòng Diệp Lạc đau xót, nàng không nhận ra nam
nhân tuấn mỹ trước mắt này, nhưng là, vì sao trong lòng nàng lại bởi vì
sự ưu thương của hắn mà mơ hồ cảm thấy chua xót?
//Oa, Tử Ảnh ca thực sự rất đáng thương…//