Thật lâu không nghe thấy Tử Dạ trả lời, biểu tình Diệp Linh có chút
bất an cùng dồn dập, nàng thở hổn hển hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ,
khẩn thiết nói :
-‘‘Tử Dạ, chàng nói cho ta biết, chàng vẫn còn yêu ta có phải hay không?
Tử Dạ nhìn bộ dáng điên cuồng của Diệp Linh, trong lòng khẽ thở dài một hơi, thản nhiên nói :
-‘‘Linh Nhi, ngươi trước về nghỉ ngơi đi thôi.’’
Nói xong Tử Dạ cũng không đợi Diệp Linh nói chuyện liền rảo bước rời đi.
Diệp Linh ngây ngốc nhìn thân ảnh Tử Dạ dần rời xa, trước mắt sớm đã
bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, qua một hồi lâu nàng chậm rãi xoay
người hướng về phía ngược lại với Tử Dạ.
Giờ phút này nàng thoạt nhìn không có nửa điểm điên khùng, nàng nhẹ
nhàng bước đi, gió thổi tung bộ quần áo đỏ chót cùng mái tóc hỗn độn của nàng, trên dung nhan tái nhợt tiều tụy là những giọt nước mắt tuyệt
vọng.
Lúc này nàng vô cùng thanh tỉnh. Tại một khắc nhìn thấy Tử Dạ nàng đã muốn thanh tỉnh, có lẽ nàng căn bản không điên, bất quá nàng chính là
không cam lòng, không cam lòng mà thôi.
Nhớ tới lúc trước nàng vẫn là một thiên kim tiểu thư được nâng niu
trong lòng bàn tay, mà hắn cũng là một thiếu niên anh tuấn, nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hình ảnh ấy mãi hiển hiện trong đầu
nàng.
Tuổi mười sau trăng tròn, cái lứa tuổi đối với tình yêu vẫn còn mông
lung mơ hồ, nàng nhớ rõ đó là một ngày trời xanh nắng ấm nàng ở hoa viên Diệp phủ thấy hắn đi cùng ca ca, hắn khi đó mặc một thân áo bào màu
tím, dung nhan tuấn mỹ, trong ánh mắt mang theo một chút kiêu ngạo, mỉm
cười hướng về phía nàng chậm rãi đi tới.
Nàng nhìn hắn nháy mắt hoa mắt, cảm giác trong lòng của nàng một khắc này không thể khống chế được nháy mắt bị thiếu biên kiêu ngạo này thu
hút. Từ trước đến này nàng chưa từng có cảm giác này, có kinh hỉ có
ngượng ngùng lại có càng nhiều là bất an.
Trước đây nàng từng vô số lần thử đoán thân phận của hắn, nàng nghĩ
hắn chỉ là một thiếu gia công tử nhà giàu nào đó trong kinh thành, nhưng thật không thể tưởng được hắn dĩ nhiên lại là thái tử đương triều, thời điểm biết được điều này, trong nội tâm nàng lại kinh hỉ vạn phần, nàng
vẫn luôn lo lắng thân thế của hắn không xứng với mình, mà nay lại biết
được hắn là một thái tử cao cao tại thượng, nội tâm của nàng làm sao có
thể không vui đây?
Nàng luôn tâm cao khí ngạo, hơn nữa bởi vì từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi
tính cách của Diệp phu nhân nên sớm đã biết cách tính toán người khác,
khi biết được thân phận của hắn nàng đã quyết tâm phải có được hắn.
Thế nhưng nàng còn chưa có nghĩ qua phải gả cho ai làm vợ, bởi vì
luận về tướng mạo cùng tài trí của bất cứ công tử thiếu gia nào ở kinh
thành, nếu trở thành thê tử của những người đó là ủy khuất nàng, cho nên sau khi làm lễ trưởng thảnh, tuy rằng trong kinh thành người làm mối cơ hồ muốn đạp phá cửa Diệp gia, nhưng là nàng thủy chung luôn cảm thấy
chướng mắt. Đơn giản bởi vì nàng muốn được gả cho vương tôn quý tộc,
nàng muốn vươn đến vị trí quý nhân tôn quý.
Vì thế tại thời điểm biết được thân phận của hắn, nàng liền đem ánh
mắt khóa ở trên người hắn bởi vì hắn là đương triều thái tử, sau này sẽ
trở thành hoàng đế một nước, thân phận của hắn có thể đem nàng đến một
vị trí không ai bằng. Huống chi hắn lớn lên tuấn mỹ mê người như thế,
hết thảy đều khiến trong lòng nàng âm thầm cao hứng.
Cho nên nàng bắt đầu chủ động tiếp cận hắn, nàng tuy rằng tuổi còn
nhỏ, nhưng là từ nhỏ mẫu thân đã dạy nàng biết dùng cách nào để đi mê
hoặc nam nhân, ở nàng hữu ý vô tình tiếp cận hắn quá nhiên ánh mắt của
hắn nhìn nàng bắt đầu dần trở nên nhiệt liệt, tuy rằng hắn vẫn chưa thổ
lộ với nàng điều gì, nhưng nàng biết kế hoạch của mình đã thành công.
Ngay tại thời điểm nàng âm thầm cao hứng, lại tổ chức thọ yến cho lão gia gia, càng bởi vì Diệp gia phú gia giàu có nhất nhì kinh thành, tuy
rằng sẽ mời không ít khách nhân tiến đến chúc mừng nhưng hắn cũng được
ca ca mời đến đây.
Vào ngày hôm đó người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đáng ghét nhất cũng xuất hiện, nàng ta so ra chỉ hơn nàng vài tháng nhưng dung mạo xấu xí, thái
độ lạnh nhạt khiến nàng chán ghét, trong lòng nàng nàng chưa từng xem
nàng ta là tỷ tỷ của mình, cho nên khi nàng biết được có người tỷ tỷ này tồn tại,nàng đối với nàng ta trừ bỏ hận cũng chỉ có thật sâu chán ghét.
Cho nên hôm thọ yến nàng cố ý ở trước mặt tân khách ra vẻ thân thiết
giữ chặt tay nàng ta lớn tiếng gọi hai tiếng tỷ tỷ, bởi vì nàng ta rất
xấu nên khi cùng nàng đứng chung một chỗ sẽ chỉ làm cho mọi người cảm
thấy nàng ta đã xấu càng thêm xấu, mà nàng cùng nàng đứng chung một chỗ
lại càng có thể cho thấy mỹ mạo của nàng không ai bằng.
Nàng thông minh lợi dụng điểm này thành công, phần đông tân khách đều chỉ trỏ bàn tán không thôi.
Ngay tại thời điểm nàng vui vẻ ra mặt thờ ơ lạnh nhạt nàng lại phát
hiện hắn đang nhìn Diêp Lạc ánh mắt chuyên chú nhưng không giống như
chê cười mà có càng nhiều hơn là kinh ngạc tìm tòi nghiên cứu, thậm chí
nàng từ trong mắt hắn còn chứng kiến một tia thân thiết.
Không những thế ngoài hắn ra nàng thậm chí còn phát hiện ca ca của nàng cũng dùng một biểu tình phức tạp nhìn Diệp Lạc.
Suy nghĩ của Diệp Linh 2
Edit : Muỗi Vove
Sự quan tâm trong ánh mắt của bọn họ giành cho nàng ta khiến nàng
phẫn nộ, chỉ bất quá là một nữ nhân xấu xí, có cái gì đáng để bọn họ
quan tâm?
Ánh mắt của hắn chỉ giành cho mình nàng, nàng tuyệt đối không cho
phép có bất luận kẻ nào đem hắn đoạt đi, lại càng không cho phép có
người thu hút sự chú ý của hắn, cho dù là người tỷ tỷ xấu xí mà nàng
luôn không để ý này cũng không được.
Bởi vì nàng chán ghét nàng ta, cái loại chán ghét xuất hiện ngay lần
đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Lạc, bởi vì rõ ràng nàng ta chỉ là một nữ
nhân xấu xí, dung mạo khó coi như vậy, tại sao lại có ma lực hấp dẫn,
thậm chí so với người có mỹ mạo như nàng cũng mất đi ánh sáng ngày
thường.
Nàng không thể dễ dàng tha thứ khi bị lu mờ bởi bất cứ người nào, bất cứ ai cũng không được phép chia sẻ hết thảy của nàng.
Cho nên nàng bắt đầu xa lánh nàng ta, lại dụng kế không ngừng mà hãm
hại để nàng ta biết khó mà lui, sau khi thọ yến của gia gia kết thúc,
lúc nàng ta rời đi nàng lại thấy ở trong mắt ca ca một chút phức tạp, ca ca đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn quên mất nàng và mẫu thân không
thích nhất là nữ nhân này sao?
Nàng nhưng không nghĩ nhiều đến hàm ý trong ánh mắt của ca ca, bởi vì sự chú ý của nàng luôn ở trên người Tử Dạ,hắn cũng đang suy nghĩ gì khi nhìn cỗ xe đi xa dần, nàng nghe được hắn hướng ca ca hỏi thăm chuyện
của Diệp Lạc, nàng nghe được hắn cười nói với Diệp Hạo: ngươi từ khi nào thì có một muội muội kỳ quái như thế?
Nghe được lời đó của hắn trong nội tâm nàng tức giận vô cùng, tưởng
có thể lớn tiếng nói cho hắn biết: nàng ta không phải muội muội của ca
ca ta, muội muội chỉ có một mình nàng thôi!
Thế nhưng nàng chưa kịp nói ra khỏi miệng nàng đã nhận được cái nhìn
trách cứ của ca ca, trong nội tâm nàng cả kinh, chẳng lẽ những việc nàng làm ca ca đều biết cả sao? Trong khoảnh khắc đó trong lòng của nàng cực kỳ không thoải mái, từ nhỏ luôn được ca ca nâng niu làm sao có thể vì
Diệp Lạc mà chỉ trích nàng?
Bất quá cho dù là ca ca có biết nàng cũng không sợ, nàng sợ cái gì?
Diệp Lạc đã rời đi, về sau Diệp phủ vĩnh viễn chỉ có nàng Linh Nhi.
Nhưng là nàng sai lầm rồi, ngay sau thọ yến của gia gia không lâu, một đạo thánh chỉ nhất thời đem nàng đánh vào vực sâu.
Vốn khi nàng nghe được có thánh chỉ truyền tới Diệp gia trong nội tâm nàng vui mừng vạn phần, bởi vì nàng nghĩ đã đến lúc hắn tới đón nàng
tiến cung, hắn từng đối với nàng đồng ý hắn sẽ lấy nàng, cho nàng một
hôn lễ thật lớn, thế nhưng khi nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn, nàng không dám tin những gì mình nghe được, hoàng thượng tự mình tứ hôn
nhưng là người cùng hắn không phải là nàng mà lại chính là nữ nhân xấu
xí Diệp Lạc!
Điều này sao có thể? Nàng không tin, tuyệt đối không tin, nhất định đã có chỗ nào sai lầm rồi, là hoàng thượng nghĩ sai rồi!
Diệp Lạc hàng năm bên ngoài, trừ bỏ đêm thọ yến của gia gia nàng ta
cho tới bây giờ vốn không xuất hiện trước mặt mọi người, hoàng thượng
như thế nào lại nhận thức được người này? Nhất định là hoàng thượng nghĩ sai rồi, có lẽ người trên thánh chỉ là mình, nhất định là viết sai rồi! Nhất định là như vậy!
Cho nên nàng không để ý rụt rè nhắc nhở viên công công truyền chỉ,
nói cho hắn biết vốn hẳn nên tứ hôn là nàng chứ không phải Diệp Lạc!
Nhưng viên công công kia chỉ lạnh lùng nhìn nàng, còn dùng ngữ khí châm
chọc tnói :
-‘‘Ta biết ngươi là Diệp gia nhị tiểu thư Diệp Linh, cho dù ngươi là
muội muội của Thái Tử Phi tương lai cũng không thể cả gan làm loạn thánh chỉ như thế! Ý tứ của hoàng thượng rất rõ ràng, tứ hôn cho thái tử và
Diệp gia đại tiểu thư Diệp Lạc! Được rồi, bảy ngày sau chính là đại hôn, Diệp phủ hẳn nên hảo hảo chuẩn bị đi là vừa!
Nói xong ông ta cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái mà lạnh lùng xoay người lên xe ngựa rời đi.
Nàng ngây dại đứng nguyên tại chỗ, nàng thật sự không thể tin được
những gì chính tai mình nghe được, điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Ngôi vị thái tử phi không phải nên là của nàng sao? Làm sao có thể đột
nhiên biến thành Diệp Lạc? Hoàng thượng làm sao có thể như vậy? Rõ ràng
là nàng cùng hắn mới là lưỡng tình cùng vui vẻ, làm sao có thể biến
thành nữ nhân xấu xí kia được?
Không! Nàng không chấp nhận! Tuyệt đối không thể chấp nhận! Vì chuyện này nàng chạy tới thư phòng muốn chính miệng hỏi ca ca đây là có chuyện gì, ca ca và hắn là huynh đệ tốt, ca ca nhất định sẽ biết!
Khi nàng đi đến thư phòng lại phát hiện ca ca cũng không ở nơi này,
nàng cơ hồ lục tung toàn bộ Diệp phủ cuối cùng rốt cục nhìn thấy ca ca
đang ngồi bên bờ ao, lặng lẽ không biết là đang suy nghĩ cái gì, khi
nàng đi tới lại phát hiện hai con mắt của ca ca đỏ hồng giống như là
vừa mới khóc!
Ca ca đây là như thế nào? Hắn đang khóc sao? Hắn vì ai mà khóc? Vì
nàng sao? Nhưng là nàng bây giờ căn bản cũng không có tâm tư đi để ý tới sự khác thường của ca ca, nàng chỉ quan tâm đạo thánh chỉ kia có phải
thật hay không, nàng chỉ quan tâm người hoàng thượng tứ hôn cho Tử Dạ có thật là Diệp Lạc hay không thôi!
Thế nhưng câu trả lời của ca ca lại làm nàng lạnh thấu tâm, nguyên
lai đạo thánh chỉ kia là có thật! Điều này sao có thể? Tại sao có thể
như vậy?
Nàng không để ý tới ca ca ở đằng sau lo lắng quát to, nàng phẫn nộ
xông về phòng ngủ đem mọi thứ trong phòng phá nát, nàng không thể dễ
dàng tha thứ, không thể dễ dàng tha thứ Diệp Lạc dám lấy đi tất cả mọi
thứ của nàng! Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Sau đó nàng nhờ ca ca đưa cho hắn một phong thơ cầu hắn đến Diệp phủ
một chuyến, nàng muốn đem những thứ thuộc về của mình hết thảy toàn bộ
đoạt lại, nàng tuyệt đối không cho phép Diệp Lạc từ nay về sau một bước
lên mây cưỡi trên đầu trên cổ nàng! Nàng ta chẳng qua chỉ là nữ nhi của
một thị thiếp, là nữ nhân lớn lên ở nơi hoang dã, nàng ta dựa vào cái gì có thể trở thành thái tử phi cao cao tại thượng?