Edit: Muỗi Vove
Tử Dạ lặng yên đứng trước lao phòng, ánh mắt phức tạp nhìn thân hình
nho nhỏ kia, bóng hình xinh đẹp tản mát ra hơi thở lạnh lùng, thân ảnh
nàng nhu nhược…, tại lao phòng âm u ẩm ướt lại có vẻ đơn độc, ánh mắt
nàng làm tim hắn đau nhói.
Hắn lặng yên nhìn Diệp Lạc, nội tâm giằng xé đau đớn, hắn chợt phát
hiện, đối với nàng, hắn rất để ý, nhưng là, hắn không cách nào đối diện, trao cho nàng trái tim này, bóng lưng của nàng làm hắn phẫn nộ vô cùng, càng nhiều hơn là đau lòng cũng bất đắc dĩ, niềm kiêu ngạo của hắn, làm hắn không thể nào thể hiện sự ôn nhu đối với nàng.
Tại đây trong chớp mắt, hắn cơ hồ bắt đầu thống hận thân phận của
mình, hắn căm ghét tại sao mình lại là một Thái tử cao cao tại thượng,
là một hoàng đế sắp đăng cơ, hắn thống hận sự phản bội của nàng, thống
hận nàng đối với hắn lạnh nhạt. Nàng làm sao có thể, sau khi phản bội
hắn, vẫn có thể vân đạm phong thanh? Nàng làm sao có thể sau khi phản
bội hắn hết lần này đến lần khác, vẫn dùng ánh mắt tràn ngập hận ý đến
chỉ trích hắn?
Nàng, vì sao luôn có thể chạm đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn?
Sau khi phản bội cùng thương tổn, hắn và nàng chỉ còn tra tấn cùng giãy
dụa!
Diệp Lạc biết, nam nhân kia, nam nhân mà nàng thống hận nhất, hắn vẫn lẳng lặng đứng sau lưng nhìn nàng, thế nhưng, nàng cũng không muốn để ý đến, nếu có thể, nàng thật sự không muốn gặp lại hắn, hắn tàn nhẫn, hắn tàn nhẫn vô tình, đã đâm thật sâu vào tim nàng, chỉ để lại cho nàng vết thương máu chảy đầm đìa, rốt cuộc không thể liền lại. Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, miệng vết thương rách ra khiến người ta thống khổ đau đớn.
Phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó đến bên cạnh Diệp Lạc thì dừng lại, ngay lập tức Diệp Lạc như lọt vào một vòng tay ấm áp, nàng có thể cảm thấy rõ ràng bên tai hơi thở của hắn, còn có nhịp tim
đập cuồng loạn, cùng hơi ấm trên người hắn truyền đến.
//Đọc đoạn này và tưởng tượng, lần đầu tiên thấy thương anh Dạ nhà mình.hic…chảy lệ//
Thân hình cao lớn của Tử Dạ hơi run rẩy, hắn cơ hồ dùng hết khí lực
toàn thân, gắt gao ôm chặt Diệp Lạc vào lòng, biểu tình thống khổ, lòng
đau như đao cắt, chỉ có ôm trong lòng thân hình mềm mại của Diệp Lạc,
mới làm tâm hắn dịu đi một chút.
Khuôn mặt tuấn tú ấm áp của hắn, khẽ áp lên hai gò má lạnh như băng
của Diệp Lạc, nhẹ nhàng mà ma sát, thanh âm khàn khàn, bao hàm nỗi thống khổ cùng bất lực:
-”Lạc nhi…Lạc nhi…Nàng vì sao phản bội ta?…Ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
Cảm nhận hơi thở của hắn, còn có cái ôm ấm áp bất ngờ, cùng với thanh âm bất lực của hắn, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt
kìm nén bấy lâu cơ hồ muốn trào ra.
Người nam nhân này, làm sao có thể sau khi thương tổn và nhục nhã
nàng, lại còn đối với nàng ôn nhu như thế? Nàng có thể thản nhiên đối
diện với sự tàn nhẫn vô tình của hắn, nhưng nàng không cách nào đối mặt
với hắn đột nhiên nhu tình.
Trong lòng Diệp Lạc dâng lên một cỗ nồng đậm đau xót cùng phẫn nộ,
nam nhân này, coi nàng là cái gì? Hắn làm sao có thể sau khi đối xử tàn
nhẫn với nàng, lại trở mặt ôn nhu? Nàng không cần, thật sự không cần,
nàng làm sao có thể vì hắn ôn nhu giống như phù dung sớm nở tối tàn, mà
quên mất hắn lúc trước đã đối xử với nàng như thế nào?
Nàng rốt cuộc chịu không được sự tra tấn như thế này, nàng phẫn nộ
đẩy hắn ra, cắn môi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nam nhân trước mắt, dùng
ánh mắt không tình cảm nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo:
-”Ngươi không nên gọi ta là Lạc nhi, ngươi căn bản không có tư cách gọi ta như thế!”
Tử Dạ không kịp đề phòng, bị Diệp Lạc mạnh tay đẩy ra, mà lời nói của Diệp Lạc…, lại làm hắn nhớ đến Tử Ảnh, tâm của hắn từng điểm từng điểm
chìm xuống, dụng tâm nháy mắt lâm vào đáy cốc, theo sau là một cỗ đố kỵ
hừng hực thiêu đốt, nữ nhân này, đến lúc này, trong lòng vẫn nhớ mãi
không quên hình bóng Tử Ảnh sao? Hắn vì nàng, đã muốn dứt bỏ toàn bộ
kiêu ngạo, đi tới địa lao âm u lạnh lẽo này, chỉ hy vọng có thể trước
ngày hành hình, đem nàng cứu ra ngoài, nhưng là, nữ nhân này rõ ràng
không cảm kích, nàng cho tới bây giờ, vẫn đối với nam nhân khác nhớ mãi
không quên, đem tình cảm của hắn, hung hăng giẫm đạp dưới chân!
Biểu tình của Tử Dạ trong nháy mắt đóng băng, trong mắt hắn không còn nhu tình, mà đổi lại là ánh mắt sắc lạnh như băng, gắt gao nhìn thẳng
Diệp Lạc, đáy lòng đau đớn ngày càng kịch liệt, không thể khống chế lòng đố kị, làm hắn tàn nhẫn bóp cổ nàng, thần sắc dữ tợn, nghiến chặt răng, hung hăng nói:
-”Tiện nhân, bản Thái tử không có tư cách gọi ngươi phải không? Trong lòng ngươi vẫn còn nhớ đến hắn? Ngươi nghĩ trở lại bên cạnh hắn? Đúng
không? Ha ha!”
Nói tới đây Tử Dạ bỗng nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười của hắn
lạnh lẽo thống khổ, ở nơi hắc ám ẩm ướt như địa lao, làm người ta không
khỏi rùng mình.
Qua một lúc lâu, Tử Dạ mới ngừng cười, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không cách nào hình dung, hắn chậm rãi buông Diệp Lạc ra, từ từ lui về phía sau, dùng thanh âm như từ địa ngục chậm rãi nói:
-”Ta sẽ không để cho ngươi như ý nguyện, ta không có được, ta thà rằng bị hủy, cũng không nhường cho kẻ khác!”
Nói xong, hắn kiêu ngạo đứng thẳng lưng, động tác cứng nhắc bước ra ngoài.
Diệp Lạc vô lực xụi lơ trên mặt đất, nước mắt không kiềm được chảy
xuống, vì sao, vì sao mỗi lần hắn xuất hiện, đều gây cho nàng vô tận
thương tổn? Vì sao mỗi khi tâm tình nàng vừa vặn bình tĩnh lại, hắn liền xuất hiện, dễ dàng quấy rầy tâm tư nàng.
Nàng hận hắn, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn vô tình, nhưng là, lòng của
nàng, lại thủy chung vì hắn mà đau đớn, miệng vết thương bị hắn tàn nhẫn xé mở máu chảy đầm đìa, nàng còn lại chẳng qua chỉ là một khối đau đớn
đã muốn mất đi linh hồn thể xác.