Diệp Linh nhìn thoáng qua chủ tớ hai
người Diệp Lạc đang ôm nhau trên mặt đất kia , khóe miệng giương lên ý
cười thấy người gặp họa, nàng không đợi Tử Dạ mở miệng, bỗng nhiên vẻ
mặt đau lòng nhìn Diệp Lạc chỉ trích nói: ” Tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể làm như vậy chứ? Tỷ là Thái Tử Phi, làm sao có thể cùng Ứng Vương. . . . . . Ai. . . .”
Nói tới đây, Diệp Linh nhu thuận chuyển hướng Tử Dạ nói
” Dạ, chàng cũng đừng sinh tức giận với tỷ tỷ , phát sinh chuyện như vậy, nói ra cũng không dễ nghe, nhưng nàng dù sao cũng là tỷ tỷ Linh Nhi . . . . . Dạ, chàng cũng đừng làm khó tỷ tỷ!”
Thanh nhi nghe vậy, trong lòng buồn bực, nàng cũng nhịn không được nữa, quay đầu hung hăng trừng Diệp Linh, tức giận nói
“Nhị tiểu thư! Ngươi không cần ngậm máu phun người! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta cùng Ứng
Vương gia ở cùng một chỗ? Hừ, không cần ở nơi này giả thần giả quỷ, tiểu thư nhà ta căn bản cũng không có sai!”
Diệp Linh bị ánh mắt hung tợn của Thanh nhi dọa sợ tới mức lui về phía sau từng bước, nàng thấy Thanh nhi dám
chỉ trích nàng, không khỏi tức giận khiến khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng,
tức giận nói
“Ngươi. . . . Tiện nhân này. . . . . Dám nói với ta như thế ư ?”
Thanh nhi với Diệp Linh có thể nói là cực hận, nàng cười lạnh một tiếng, đe dọa nhìn Diệp Linh, tức giận nói
“Ta cái gì mà không dám nói như thế
đối với ngươi? Ngươi một lần lại một lần hại tiểu thư nhà ta, ta đối với ngươi nói chuyện như vậy, đã là thực khách khí!”
Diệp Linh tức giận đến run cả người,
nàng ủy khuất quay đầu hướng Tử Dạ nhìn lại, tay níu lấy ống tay áo Tử Dạ, ngữ khí tràn đầy ủy khuất nói
“ Dạ, chàng xem, dạng nô tỳ này cũng
dám khi dễ thiếp như thế! Thiếp tới nơi này, chẳng qua là lo lắng tỷ tỷ, nghĩ đến vấn an nàng một lát, nhưng lại bị một nô tỳ nhục nhã như thế,
thiếp. . thiếp.. . Rốt cuộc làm sai cái gì. . . . . ?”
Tử Dạ lạnh lùng nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, lạnh giọng nói
“Một nô tỳ nho nhoi dám trước mặt bản thái tử kiêu ngạo như thế? Thật sự là dạng chủ tử gì lại dạy dỗ dạng nô tài như thế!”
Thanh nhi không hề sợ hãi nhìn Tử Dạ, không để ý tới ám chỉ Diệp Lạc , lớn tiếng nói
“Nô tỳ thì thế nào? Chẳng nhẽ giống như ngài chẳng phân thị phi hắc bạch như thế, căn bản là không xứng với tiểu thư nhà ta!”
Tử Dạ nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm , cả người tản mát ra hơi thở cuồng bạo, Thanh nhi nói xong, khiến
tức giận của hắn có chỗ phát tiết, hắn hai mắt lộ ra hung quang, tức
giận quát
“Người đâu! Đem tiện tỳ to gan này cấp bản thái tử lôi xuống!”
Vài thị vệ nháy mắt ở ngoài cửa xông
vào, Thanh nhi vẻ mặt không ngại, lạnh lùng đứng ở tại chỗ, trên người
tản mát ra một cỗ sát khí.
Diệp Lạc chỉ cảm thấy đầu óc mê muội
càng ngày càng choáng váng, hơn nữa lo lắng Thanh nhi, nhất thời tức thì nóng giận công tâm, rốt cuộc không kiên trì nổi, mắt tối sầm, liền ngất đi, trước khi bất tỉnh, nàng thoáng nhìn thấy một bóng người áo trắng
hướng nàng xông tới, còn có bên tai truyền đến thanh âm Thanh nhi lo
lắng.
“Lạc nhi!” Tử Ảnh vừa mới tới, nhìn Diệp Lạc sắc
mặt tái nhợt đã hôn mê , tâm không khỏi nhói đau, hắn không để ý Tử Dạ
cùng đám người còn lại, lo lắng theo Thanh nhi trong tay kéo Diệp Lạc
vào trong lòng, nhẹ nhàng mà lay động , lo lắng gọi. Đáng tiếc, mặc kệ
hắn có gọi nàng như thế nào, giai nhân trong lòng vẫn là nhắm chặt hai
mắt, không hề nhúc nhích.
Nhìn Diệp Lạc yếu ớt như vậy , tim Tử
Ảnh gần như muốn vỡ vụn, hắn vừa mới rời đi sau, cách đó không xa trong
lúc vô ý nghe được hai cung nhân đang nói Tử Dạ cùng Diệp Linh mang theo phần đông thị vệ đi tới lãnh cung, trong lòng hắn bắt đầu thoáng có
chút lo lắng, cho nên, liều lĩnh chạy trở về, nhưng hắn vẫn là chậm
chân, thời điểm hắn chạy tới nơi này, giai nhân vẫn là đã bị thương tổn.
Nhìn Tử Ảnh, sắc mặt Tử Dạ càng thêm âm lệ, trong tròng mắt đen tóe lên ánh lửa, gắt gao nhìn thẳng hai tay Tử
Ảnh đang ôm lấy Diệp Lạc , âm thanh lạnh lùng nói
“Hoàng đệ, buông nàng ra!”
Tử Ảnh cũng không để ý tới Tử Dạ, mà là ôn nhu lấy tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lưu lại trên khóe miệng Diệp
Lạc, sau đó dùng tay thương yêu khẽ vuốt hai má vừa hồng vừa sưng kia
của Diệp Lạc.
Tử Dạ tức giận, hắn cảm thấy một màn Tử Ảnh ôm lấy Diệp Lạc này thập phần chói mắt, một cảm giác rất không
thoải mái, nội tâm của hắn ở chỗ sâu trong dâng lên, không biết vì sao,
hắn không muốn nhìn thấy Diệp Lạc bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực! Hai tay
của hắn gắt gao nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là
phẫn nộ đến cực điểm.
Diệp Linh nhìn thoáng qua đám thị vệ đang đứng bất động, trong mắt hiện lên một tia hờn giận, tức giận quát nói
” Các ngươi còn đứng làm gì? Còn không đem tiện tỳ này mang xuống?”
Bọn thị vệ nghe lời Diệp Linh nói, cũng không có động, mà là hướng Tử Dạ nhìn lại.
Diệp Linh thấy mấy tên thị vệ cũng
không để ý tới nàng, nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn đám thị vệ liếc mắt một cái, sau đó ghen ghét nhìn Tử Ảnh đang đem Diệp Lạc ôm
vào trong ngực , nũng nịu trách:
“Ứng Vương gia, làm sao người có thể đem tỷ tỷ ôm vào trong ngực như vậy? Còn không đem tỷ tỷ của ta buông ra?”
Tử Ảnh lạnh lùng nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói
“Im miệng! Ngươi căn bản không có tư
cách kêu tỷ tỷ với Lạc nhi, nàng tốt đẹp như vậy , tại sao có thể có
muội muội không biết liêm sỉ giống như ngươi vậy ?”
Diệp Linh trong lòng giận dữ, hai tay gắt gao nắm lấy, cắn chặt răng, xoay người giữ chặt ống tay áo Tử Dạ , ủy khuất nói
“Dạ. . . chàng xem. . . . . A. . . .”
Diệp Linh lời còn chưa nói hết, lại bị
Tử Dạ một phen hung hăng đẩy ra, nàng không kịp đề phòng, liền ngã lăn
ra đất, nàng không khỏi hốc mắt đỏ lên, nức nở nói
“Dạ. . . . . .”
Tử Dạ đối với chuyện Diệp Linh ngã trên đất cũng không thèm liếc mắt nhìn tới một cái, mà là hai mắt gắt gao
nhìn thẳng Tử Ảnh, lạnh giọng nói
“Hoàng đệ, ngươi buông nàng ra!”
Hai tay Tử Ảnh gắt gao đem Diệp Lạc ôm vào trong ngực, hai mắt không hề mang ý sợ hãi cùng Tử Dạ chống lại, lạnh lùng nói:
“Hoàng huynh, người nếu không quý trọng nàng sao không buông tay? Vì sao phải tra tấn nàng như thế? Ta nói rồi, nếu hoàng huynh không hảo hảo đối tốt với nàng, ta sẽ đem nàng cướp
về, huynh một khi đã không quý trọng như vậy, từ hôm nay trở đi, ta
tuyệt đối sẽ không đem nàng lại giao cho huynh!”
Tử Dạ mặt âm trầm, bỗng nhiên mạnh đi
lên vài bước, kéo Diệp Lạc đang bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực, lạnh lùng
nhìn Tử Ảnh, gằn từng tiếng nói
“Buông nàng ra!”