Yến Đào còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một bạt tai, sau đó ngã
nhào trên mặt đất, nàng không dám tin nhìn Du Hàn, lại bắt gặp ánh mắt
hung ác của hắn.
Du Hàn trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói:
“Tiện nhân! Ngươi đừng trước mặt ta bày trò, ta muốn giết ngươi, chỉ như giẫm chết một con kiến bình thường thôi, ngươi ngoan ngoãn đổi một bộ quần
áo khác rồi cút đi ngay cho ta, sau nửa canh giờ, nếu ta còn thấy người, liền giết chết ngươi!”
Nói xong, Du Hàn mặt không thay đổi phi thân rời đi.
Yến Đào cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt nhìn phương hướng Du Hàn rời đi,
trong mắt tràn ngập hận ý! Du Hàn, ngươi hôm nay nhục nhã ta, ngày khác
ta nhất định trả lại gấp bội!
Yến Đào chậm rãi từ trên đất bò
dậy, lấy tay nhẹ nhàng xoa đi vết máu nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra một chút điên cuồng oán hận: Du Hàn, ngươi nghĩ ta cam tâm trở thành con cờ của ngươi sao? Có một ngày, ngươi sẽ phải hối hận vì những gì đã làm
với ta hôm nay! Ta nhất định sẽ để cho các ngươi sống không bằng chết!
Hoàng hôn.
Mặt trời đã muốn ngã về tây, ánh sáng không còn gay gắt nữa mà trở nên ôn
nhu vô cùng, một góc trời phía tây bị ráng chiều nhuộm đẫm thành một
đoạn thất tải vân cẩm. Xa xa nhìn lại tuy lóa mắt nhưng lại phi thường
mỹ lệ.
Tại một nơi hẻo lánh, không một bóng người, bỗng nhiên một thanh y nam tử cưỡi ngựa trắng đi ngang qua, trong không khí vắng lặng
phát ra một âm thanh thanh thúy rung động.
Màn đêm dần dần buông
xuống, chân trời đã dần mất đi ánh sáng, tuy rằng trời chưa tối hẳn,
nhưng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, sương mù như lớp áo mỏng manh đã bắt
đầu bao phủ, làm người ta nhìn không rõ cảnh sắc phía trước.
Yến
Đào đã dịch dung thành bộ dáng Diệp Lạc, trên đỉnh đầu mang theo đấu lạp (mũ rộng vành có màn che thời xưa), màn che thật dài che khuất dung
nhan, nàng mặt không thay đổi, lặng lẽ rảo bước trên con đường hoang
vắng.
Một bóng trắng từ trong sương mờ bước tới, làm người ta nhịn không được nghĩ đến những thứ quỷ dị, da đầu run lên.
Nàng theo Du Hàn phân phó, không mướn xe ngựa, mà dọc theo quan đạo chậm rãi đi, bản thân nàng bị trọng thương, cũng chưa từng nghỉ ngơi quá nửa
khắc, mặc dù là người có võ công, nhưng là đi được hơn một trăm dặm, mồ
hôi lạnh túa ra, dần dần cảm thấy kiệt sức, nếu không phải bởi vì trong
lòng mang đầy hận ý cùng nỗi sợ hãi bị người của Thủy Vân cung đuổi
theo, chỉ sợ nàng đã sớm ngất đi rồi.
Một hồi tiếng võ ngựa
truyền đến, Yến Đào trong lòng vui vẻ, lại bị một trận choáng váng đánh
úp đến, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Vệ Tử Thanh trông
thấy ở phía trước cách đó không xa có một bóng trắng ngã trên mặt đất,
hắn nghi hoặc nhíu mày, hắn cũng không phải là người thiện tâm, huống
chi, hiện lại lại có việc gấp muốn về kinh thành hồi báo cho Tử Dạ,
không nghĩ sinh thêm sự cố.
Vốn định phi ngựa băng qua, nhưng ánh mắt không nhịn được liếc qua người ven đường, nhìn đến quần áo của
người nọ, trong lòng hắn giật mình! Lập tức giật mạnh dây cương, từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến bên người nọ, nhẹ nhàng đem nàng đỡ dậy.
Thời điểm nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng, trái tim hắn cơ hồ ngừng
đập, ngay sau đó một nỗi vui mừng tràn ngập trong lòng.
Qua một
hồi lâu, Vệ Tử Thanh mới áp chế tâm tình, vươn bàn tay có chút run run,
không xác định nhẹ nhàng xoa lên gương mặt tuyệt mỹ, sau khi khẳng định
tất cả là thật, Vệ Tử Thanh trong phút chốc gần như không chút nghĩ ngợi đem người trong lòng gắt gao ôm chặt.
Một cỗ chấn động mong nhớ, từ trong lòng hắn tràn ra, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của người
trong lòng, Vệ Tử Thanh mới biết được, hắn đối với nàng là nỗi tưởng
niệm mãnh liệt đến mức nào, ở trước mặt Tử Dạ, hắn vẫn luôn phải đè nén
lòng mình, nhưng là, hiện tại, trải qua ba tháng khổ tìm, thời điểm nhìn thấy nàng, hắn mới phát hiện, hắn đối với nàng yêu, thời thời khắc khắc đã khắc sâu vào tim của hắn.
Hắn biết mình vĩnh viễn cũng không
có được nàng, nguyên nhân trong đó, không đơn thuần bởi vì Tử Dạ, mà
chính là nàng không thương hắn, cho nên, hắn thầm nghĩ đứng xa xa nhìn
nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi!
//Chỉ mình Tử Thanh ca là có suy nghĩ này thôi//
Mà bây giờ, nàng đang hôn mê, hắn rất muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần!
Như thế qua thật lâu, Vệ Tử Thanh mới chậm rãi buông tay ra, nhìn giai nhân trong lòng sắc mặt tái nhợt, trong lòng không khỏi khó chịu, hắn cúi
đầu, đang muốn ôm nàng lập tức rời đi, lại bỗng nhiên giật mình, ánh mắt dừng lại trước thắt lưng nàng.
Một chút nghi hoặc hiện lên trong mắt hắn, hắn dừng động tác ôm nàng lên ngựa, mà nhẹ nhàng đem nàng đặt
xuống, nắm lấy tay nàng xem mạch.
Một lát sau, Vệ Tử Thanh trong
mắt nghi hoặc càng sâu, hắn buông nàng ra, đôi mày kiếm gắt gao nhíu
chặt, hắn nhớ tới thời điểm xuất cung tìm người, Tử Dạ chính miệng nói
cho hắn biết…, y nói nàng mang thai hài tử của y! Mà nay, mấy tháng đã
trôi qua, bụng nàng hẳn đã sớm to lên mới đúng, sao eo của nàng lại nhỏ
nhắn thế này.
Hắn vừa mới xem qua mạch đập của nàng, tuy rằng hắn là người luyện võ, đối với y thuật cũng không tinh thông, nhưng là, đối với một nữ nhân vừa sinh xong,hoặc bị sảy thai, thân thể đều bởi vì hao tổn huyết khí quá nhiều, mà trở nên suy yếu, cho dù ở trong vòng nửa
năm, cũng phải thấy rõ ràng.
Thế nhưng, mạch của nàng không có
dấu vết hao tổn khí huyết, mạch của nàng tuy yếu, nhưng là, nguyên nhân
bởi vì bị người ta đả thương, chứ không phải vì khí huyết hao tổn.
Vệ Tử Thanh nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên lạnh
lẽo, hắn bỗng nhiên vươn tay, ở trên mặt nữ tử nhẹ nhàng chà xát, theo
đầu ngón tay hắn, trên mặt vị nữ tử kia có một chút bất đồng với làn da
người bình thường.
Nhìn thấy hết thảy, Vệ Tử Thanh khóe miệng
nhếch lên một chút cười lạnh, hắn cúi người đem người đang hôn mê bế
lên, sau đó phi thân nhảy lên ngựa, hướng về phía kinh thành phóng đi.