Đêm khuya, tuyết trên bầu trời vẫn đang rơi xuống như là lông ngỗng,
thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, phát ra từng đợt thanh âm làm rợn tóc gáy, càng vào đêm, tuyết càng rơi xuống nhiều, nhiệt độ lại càng khắc
nghiệt, thế gian vạn vật giống như đã bị đông cứng, chỉ có thể không
tiếng động ở trong gió rét run.
Ở một tòa nhà trong cung điện, lấp ló một ngọn đèn, từ xa nhìn lại, có vẻ cô độc.
Thời tiết rét lạnh, sau khi trời tối, bên ngoài đã nhìn không rõ thân ảnh
cung nhân, trong hoàng cung rộng lớn, so với ngày thường có vẻ tiêu điều cùng yên tĩnh hơn.
Trong ngự hoa viên, một thân ảnh từ xa đi
tới, dưới ánh sáng mờ nhạt bởi tuyết, có thể thấy được người đến là một
vị thiếu niên trên người mặc áo choàng bạch y, thiếu niên thần sắc lạc
tịch, hướng vườn hoa trong đình đi đến.
Thiếu niên đi vào đình,
đem áo choàng trên người cởi xuống, hơi dùng sức giũ áo choàng cho bông
tuyết rơi xuống, sau đó xoay đầu, hướng nhìn về phía Dạ Vân điện cách đó không xa, dưới ánh sáng của tuyết, rõ ràng có thể thấy rõ, người vừa
tới dung mạo tuấn mỹ vô cùng, đúng là Ứng Vương Tử Ảnh.
Tử Ảnh
lặng yên nhìn Dạ Vân điện cách đó không xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tịch
mịch cùng ưu thương, hắn theo bản năng vươn tay ra, khẽ vuốt khối tượng
bạch ngọc trong đình rét lạnh đến xương kia cảm giác thực lạnh lẽo,
nhưng con ngươi đen của hắn lại bất giác nhẹ nhàng nhắm lại, hắn giống
như cảm giác được, tiếng đàn ngày đó vẫn đang vang lên ở chung quanh,
hắn giống như vẫn đang nhìn thấy một nữ tử thanh nhã, dưới khung cảnh
cánh hoa rơi đầy trời, tĩnh tọa ở chỗ này nhã nhặn vỗ về đàn tranh, tay
hắn, giống như vẫn cảm giác được dư âm mùi hương của nàng trên mặt ghế
đá băng ngọc lạnh léo, mũi hắn giống như vẫn đang ngửi được mùi thơm dịu nhẹ trên người nàng.
Qua một lúc lâu, Tử Ảnh bỗng nhiên cười
chua sót, tính cách của hắn ngoài mặt luôn luôn ôn hòa, hắn đối mỗi một
nữ tử ái mộ hắn đều thực ôn nhu, nhưng là, kỳ thật chỉ có trong lòng hắn biết, đó là thủ đoạn hắn mê hoặc người khác mà thôi!
Mà bây
giờ, việc nhung nhớ Diệp Lạc mỗi ngày không ngừng dày vò hắn, từ khi ở
Hình đường cùng nàng chào hỏi, nhiều tháng qua, hắn mỗi buổi tối đều đến vườn hoa nơi hắn và nàng lần đầu gặp gỡ, ghi nhớ lại giây phút ấy rồi
mới về cung nghỉ ngơi.
Hắn chưa từng nghĩ tới, hắn đã yêu một
người, hơn nữa yêu không thể tự thoát ra được! Mà điều làm hắn thống khổ – nàng là phi tử của Tử Dạ, hắn yêu nàng, nhưng không có lý do tiếp cận nàng!
Tử Ảnh thu hồi bàn tay đã cóng lạnh từ lâu, đứng thẳng
người, hướng mắt về Dạ Vân điện nhìn lại, chỉ thấy trong Dạ Vân điện một mảnh tối đen, chỉ có đèn lồng trước điện chiếu ra ánh sáng mỏng manh.
Hắn biết, tối hôm nay, Tử Dạ không có ở đây, mà là bồi Diệp Linh xuất cung
lên núi cầu con, nghĩ đến đây, hắn không khỏi lộ ra một chút ý cười trào phúng, Tử Dạ sao lại nông cạn như thế, bị một tục nữ tử mê hoặc, như
thế nào vẫn chiếm hữu nàng? Hắn căn bản là không xứng có được nàng!
Hiện tại trong cung tình thế gay cấn, phụ vương đột nhiên bệnh nặng, trong
lòng hắn hiểu được ai đứng sau những chuyện này, hắn tuy rằng không ủng
hộ việc làm của mẫu hậu, nhưng nếu là như vậy, hắn có thể có được nàng,
như vậy hắn cũng không phản đối!
Mà Tử Dạ xuất cung không phải
là cho hắn cơ hội tốt đấy sao? Nghĩ đến đây, trên mặt Tử Ảnh ý cười càng sâu: Lạc nhi, nàng sẽ sớm là của ta, ta sẽ khiến nàng thành người hạnh
phúc nhất!
Bỗng dưng, nụ cười trên môi Tử Ảnh chợt đông cứng lại, bởi vì hắn thấy ở Dạ Vân điện, đột nhiên toát ra ánh lửa ngút trời!
Nhìn hướng ánh lửa càng ngày càng bùng lên, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện
lên ý cười của mẫu hậu, trong mắt còn lóe lên sát ý. Chẳng lẽ….. là do
người động thủ ư?
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn Dạ Vân
điện, hắn trong nháy mắt cơ hồ mất đi hô hấp! Hắn không chút nghĩ ngợi,
liền hướng Dạ Vân điện chạy tới.
Khi hắn đến Dạ Vân điện, hắn
cũng không có trì hoãn một chút nào, trực tiếp hướng Lạc cung đi đến, mà hình ảnh trước mắt làm tâm hắn thực trùng xuống.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lạc cung, nơi này từng phong cảnh hữu tình, một cung điện ưu nhã, đã bị một biển lửa nuốt chửng!
Nhìn đám lửa lớn cháy bùng ở trước mắt, hắn cơ hồ mất đi lý trí, hướng Lạc
cung mà đi tới, đúng lúc này, bỗng nhiên xông tới vài thị vệ, gắt gao
giữ chặt hắn, lo lắng kêu lên
“Ứng Vương gia, ngài không thể đi vào! Hiện tại nguy hiểm!”
Tử Ảnh hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn thẳng ảnh lửa cháy rực kia, thanh âm vô vọng kêu lên
“Buông! Ta phải đi cứu nàng!”
Nhìn thấy Ứng vương gia luôn ôn hòa nay lại điên cuồng như thế, vài thị vệ
không hỏi lắp bắp kinh hãi, bất quá, bọn họ lại không dám buông tay ra,
nếu Ứng Vương gia có cái gì ngoài ý muốn, vậy bọn họ cũng không cần
sống! Liền rửa cổ, chờ bị chặt đầu thôi!
Hỏa hoạn Lạc cung, cơ hồ kinh động tất cả cung nhân, các nhóm cung nhân đều tiến đến cứu
hoả, chỉ là bởi vì hỏa thật sự là quá lớn, cung nhân căn bản là không
thể tới gần, nhất thời, cũng vô pháp khống chế đám lửa, chỉ có thể đủ
trơ mắt nhìn đại hỏa đem trọn Lạc cung nuốt hết.
Bị vài thị vệ
gắt gao đè lại, Tử Ảnh giãy dụa không thôi, mắt thấy đại hỏa sắp thiêu
rụi Lạc cung, trong mắt của hắn toát ra tuyệt vọng, hai tay của hắn gắt
gao nắm cùng một chỗ, móng tay sắc nhọn bấm thật sâu vào da thịt, bàn
tay cơ hồ bị hắn nắm chảy máu, thanh âm hắn cực kỳ thê lương kêu lên
“Lạc nhi…!
Tử Ảnh tuyệt vọng la lên, cơ hồ chấn động mọi người ở đây, có lẽ là ý thức được người trong Lạc cung rất quan trọng đối với Ứng Vương gia, trong
đó một người thị vệ rất coi trọng Tử Ảnh đã đoạt lấy chậu nước trong tay 1 cung nhân, đem y phục trên người hắt ướt đẫm, sau đó đang lúc mọi
người kinh hô, nhah như chớp lao vào biển lửa.
Nhìn Lạc cung đã
hoàn toàn bị biển lửa thiêu rụi, Tử Ảnh cảm thấy lòng đang rỉ máu,
nguyên lai, hắn yêu nàng đã sâu tận xương tủy, nếu như không có nàng,
vậy những việc hắn làm đều không còn ý nghĩa nữa rồi. Hắn tuyệt vọng
nhìn Lạc cung, trong ánh mắt có lóe ra lệ quang, miệng nghẹn ngào nói
“Lạc nhi…Lạc nhi…! Nàng trăm ngàn lần không thể có việc gì, nàng không thể bỏ ta mà đi…..”
Hỏa thế càng ngày càng mãnh liệt, trên nóc nhà tuyết đọng chưa kịp tan cũng chảy xuống, thành cung bắt đầu dần dần sụp đổ, đang lúc mọi người kinh
hô, thị vệ lúc nãy chạy vào nay đã chạy ra, trên tóc của hắn bốc khói
lên, y phục trên người nhiều chỗ bắt lửa.
Cung nhân cứu hỏa đứng bên tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng hắt 1 thùng nước lên, thế này mới dập tắt được lửa trên người hắn.