Tâm Diệp Lạc giống như đã vỡ vụn thành trăm mảnh, nàng thống khổ nhắm
mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống. Nàng cùng hắn đại hôn,
trở thành Thái Tử Phi, căn bản không phải điều nàng mong muốn, nàng vốn
là vì nguyện vọng mẫu thân trước khi chết, chỉ đơn thuần trợ hắn đăng
cơ, bảo hộ hắn mà thôi, nàng thế nhưng không có bảo vệ tốt cho lòng
mình, khiến bản thân mình mất mát trên người nam nhân tàn nhẫn vô tình
này.
Mà hắn cũng không yêu nàng, đối với nàng chán ghét đến cực
điểm, đơn giản vì nàng không phải là người hắn yêu, đơn giản vì hắn bị
buộc phải lấy nàng! Nàng vốn có thể lạnh nhạt không quan tâm hết thảy,
nhưng nam nhân lãnh khốc vô tình này, lại cứ không nguyện ý buông tha
nàng, đối với nàng chán ghét, lại cứ càng muốn đến trêu chọc nàng, chỉ
đợi nàng đau khổ, lại một lần nữa tàn nhẫn thương tổn nàng, đơn giản vì
người hắn yêu là muội muội nàng, đơn giản vì nàng là nữ nhân hắn không
thương yêu, hắn có thể đối với dung mạo khuynh thành của nàng ôn nhu vô
cùng, cũng không đối với nàng hiện tại có một tia tình cảm yêu quý!
Nàng vẫn nhớ rõ tại thời điểm dưới núi Thiên Hoa, hắn đem nàng ôm vào lồng
ngực ấm áp, ôn nhu nói nàng chờ hắn, nhưng khi đối mặt nàng bây giờ, lại tàn nhẫn vô tình nói với nàng, muốn nàng sống không bằng chết!
Nàng không để ý khuyên bảo của Thanh nhi cùng Du Hàn, cố ý quay lại cung,
trừ ỏ vì chuyện mẫu thân, kỳ thật ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng lại
là vì người nam nhân này, trong lòng của nàng thủy chung đối với hắn có
một tia hi vọng, nhưng nàng sai lầm rồi, nàng thật sự sai lầm rồi, người nam nhân này, căn bản không đáng nàng vì hắn trả giá. Bởi hắn không có
trái tim!
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn nối tiếp nhau kéo đến, đầu óc nàng dần mơ hồ, thân thể nàng cơ hồ không thể đứng
thẳng, nàng cố gắng dùng tay chống đỡ thân thể, nàng không thể trước mặt nam nhân này té xỉu, không thể!
Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Lạc,
nội tâm phẫn nộ không ngừng dày vò hắn, hắn không thể chịu đựng được
việc bị nữ nhân này phản bội! Nghĩ đến lời nói của Tử Ảnh thời điểm ở
lãnh cung lại khiến hắn giận giữ không thôi!
Dám phản bội hắn,
hắn tuyệt không dễ dàng buông tha nàng! Người của hắn, cho dù hắn không
thương, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác có ý đồ khác!
Tử Dạ gợi lên ý cười lãnh khốc. Tử Ảnh! Ngươi nghĩ sẽ có được nàng sao?
Bản thái tử liền cố tình khiến ngươi không được như mong muốn! Ngươi chờ đấy, ta sẽ khiến ngươi thống khổ cả đời!
Nghĩ đến đây, Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu lớn tiếng nói
“Người đâu!”
Tiểu thái giám đứng chờ ở ngoài cửa rất nhanh tiến vào, khi hắn lơ đãng
ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Lạc người đầy máu tươi thì hoảng sợ mở to
hai mắt, cả người run run cứng đờ tại chỗ, thậm chí đã quên sự tồn tại
của Tử Dạ.
Tử Dạ không vui nhìn tiểu thái giám kia liếc mắt một cái, tức giận nói
“Đem tiện nhân này nhốt vào trong địa lao! Không có mệnh lệnh bản thái tử,
ai cũng không được tới địa lao nửa bước, nếu không, bản thái tử sẽ lấy
đầu kẻ đó!”
Tiểu thái giám sửng sốt một hồi lâu mới run giọng nói
“Dạ!”
Nói xong, hắn run run lật đật đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói
“Thái Tử Phi, thỉnh người đi theo nô tài?”
Cảm giác mê muội càng ngày càng kịch liệt, Diệp Lạc miễn cưỡng bước từng
bước có chút run run đi về phía trước, lại chỉ cảm thấy một trận quay
cuồng trời đất, thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã ở trên mặt đất.
Thấy Diệp Lạc đột nhiên té xỉu, tiểu thái giám hoảng sợ, hắn không biết làm sao nhìn Tử Dạ, có điểm kinh hoảng nói
“Thái tử gia, Thái Tử Phi người……”
Tử Dạ mặt không thay đổi nhìn tiểu thái giám, lạnh lùng ra lệnh:
“Đem nàng mang xuống!”
Tiểu thái giám do dự một chút, không dám không nghe phân phó của Tử Dạ, đành phải động thủ đem thân thể Diệp Lạc bế lên, ai biết, hắn mới vừa mới ôm lấy, liền truyền đến một tiếng gầm
“Buông nàng ra!”
Tiểu thái giám tay run lên, Diệp Lạc thiếu chút nữa ngã xuống, hắn không
biết làm sao nhìn Tử Dạ, thái tử gia không phải sai hắn đưa Thái Tử Phi
nhốt vào trong địa lao sao? Vì sao đột nhiên lại bảo mình buông tay?
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên đi nhanh tới, một phen tiếp nhận Diệp
Lạc trong tay tiểu thái giám, sau đó đối tiểu thái giám lạnh lùng nói:
“Đi gọi hai cung nữ tới đây!”
Tiểu thái giám vẻ mặt không hiểu khẽ liếc nhìn Tử Dạ, đành phải xoay người
hướng ngoài thư phòng đi đến, đúng lúc này, bỗng nhiên một thiếu niên
mặc y phục thái giám màu lam đi đến, hắn nhìn tiểu thái giám liếc mắt
một cái, sau đó đối Tử Dạ nói:
” Thái tử!”
Tử Dạ không vui quay đầu nhìn về phía người mới tới, đợi hắn thấy rõ ràng, không khỏi kinh ngạc nhướng mày, trầm giọng nói
“Là ngươi?”
Người thái giám thiếu niên kia bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Diệp Lạc
đang bị Tử Dạ ôm vào trong ngực, trong mắt chợt lóe lướt qua một chút lo lắng cùng phẫn nộ, hắn ngẩng đầu, nhìn Tử Dạ, thản nhiên nói
“Thái tử gia nếu nhận thức được ta, như vậy, có hay không nên nói chuyện một chút?”
Tử Dạ trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu đối tiểu thái giám phân phó nói
“Ngươi lui ra, không có phân phó của bản thái tử, ai cũng không thể tiến vào!”
Tiểu thái giám như trút được gánh nặng, liền lên tiếng, lui ra ngoài.
Đợi tiểu thái giám lui ra, thái giám thiếu niên nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi
“Trong lòng thái tử gia là Thái Tử Phi sao?”
Tử Dạ sắc mặt trầm xuống, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà là lạnh lùng nói:
“Ngươi cũng không phải người trong cung, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Thiếu niên thái giám đúng là Du Hàn, hắn mỉm cười, nhìn Tử Dạ, nói
” Thái tử gia, thực không dám dấu diếm, ta hôm nay đến, là vì Thái Tử Phi!”
Tử Dạ khẽ nheo mắt đen nguy hiểm, lạnh lùng nói:
“Du hàn, ta không quan tâm ngươi là người phương nào! Nhưng ngươi tốt nhất đừng nên có chủ ý gì với người của bản thái tử”
Du hàn không hề ý sợ hãi hai mắt nhìn thẳng Tử Dạ, thản nhiên nói
“Du Hàn đến đây, chính là hi vọng thái tử không nên thương tổn Thái Tử Phi, nếu không, Thủy Vân cung chúng ta, sẽ không tiếc hết thảy, đem Thái Tử
Phi mang ra ngoài cung!”
Con ngươi đen của Tử Dạ lóe lên tia lửa sắc lẹm, gằn giọng nói:
“Ngươi là đang uy hiếp bản thái tử sao?”
Chương 114: Bất đắc dĩ của Du Hàn
Edit: Tiểu Miêu
Du Hàn cười nhẹ, giống như không sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang bị Tử
Dạ ôm vào trong lòng một cái, ngữ khí bình tĩnh không chút gợn sóng nói
“Ngươi đường đường là thái tử gia, Du Hàn sao lại dám uy hiếp ngươi? Chẳng
qua, Du Hàn ta tin tưởng, trước mắt, thái tử gia tuyệt đối sẽ không muốn cùng Thủy Vân cung đối địch, hiện tại quan hệ giữa thái tử gia cùng
hoàng hậu, đúng là đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, há lại có
tinh lực đến ứng phó Thủy Vân cung? Trong chuyện này lợi hại, chỉ sợ
không cần Du Hàn nói, thái tử gia trong lòng cũng tất nhiên hiểu được!”
Tử Dạ không nói gì, hắn mặt âm trầm, im lặng một hồi, bỗng nhiên xoay
người đem Diệp Lạc nhẹ nhàng đặt lại trên giường, sau đó mới xoay người
đối Du Hàn lãnh đạm nói
“Bản thái tử quả thật không nghĩ cùng
Thủy Vân cung đối địch, bất quá, đều không phải là bản thái tử sợ Thủy
Vân cung, mà là bản thái tử thiếu nàng một cái nhân tình!”
Du
Hàn mắt lạnh lẽo lóe lên, hắn ý vị thâm trường nhìn Tử Dạ liếc mắt một
cái, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói
“Nếu
thái tử gia vẫn nhớ rõ cung chủ, như vậy, xin mời thái tử gia hảo hảo
đối xử tử tế với Thái Tử Phi! Nếu không, một ngày nào đó, thái tử gia sẽ hối hận không kịp!”
Mắt Tử Dạ khẽ nheo lại, hắn mặt không thay
đổi khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời Du Hàn, chính là dưới đáy lòng, lại nhấc lên một trận cuộn sóng, nữ nhân xấu xí này, cùng nàng rốt cuộc là quan hệ gì? Thủy Vân cung cư nhiên không tiếc sai hộ pháp Du Hàn
tiến cung cảnh cáo hắn? Hắn không phải là sợ Thủy Vân cung, Thủy Vân
cung cho dù lợi hại như nào, bất quá cũng chỉ là một môn phái giang hồ
nho nhỏ, tay hắn nắm một nửa binh lực Tây Lương quốc, há lại e ngại một
tổ chức giang hồ ư? Hắn chính là tại nội tâm sâu trong không nghĩ muốn
cùng nàng đối địch mà thôi!
Nghĩ đến đây, trong đầu Tử Dạ không
khỏi hiện lên dung nhan tuyệt mỹ, còn có nét ưu sầu trên vầng trán nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên vừa động, một ý niệm mơ hồ không rõ chợt lóe
lên trong đầu hắn, hắn muốn nắm bắt, lại phát hiện không thu hoạch được
gì!
Du Hàn từng tận mắt thấy tình cảnh Tử Dạ ở núi Thiên
Hoa tự mình đem Diệp Lạc ôm vào trong lòng, hắn biết, Tử Dạ yêu thích
dung mạo khuynh thành của Diệp Lạc, hắn đối xử Diệp Lạc như bây giờ,
chẳng qua là bởi vì hắn không biết Diệp Lạc chính là Phiêu Linh đã cứu
hắn mà thôi! Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn hiện lên ánh
nhìn không dễ nhận thấy, khóe miệng hắn không tự chủ dâng lên một chút
châm chọc, nếu, có một ngày, Tử Dạ phát hiện Diệp Lạc cùng Phiêu Linh kỳ thật chính là một người, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào đây? Chỉ sợ nếu biết hắn sẽ chẳng dám làm vậy đi?
Nghĩ đến đây, Du Hàn bất
động thanh sắc hướng Diệp Lạc nằm ở trên giường nhìn lại, khi hắn nhìn
thấy trên người Diệp Lạc kia đầy những vết máu, trong mắt hiện lên một
tia phẫn nộ cùng sát khí khó có thể cảm thấy! Người nam nhân này, cư
nhiên dám đối đãi nàng như thế!
Hai tay Du Hàn giấu trong ống
tay áo nắm chặt lại, nếu không phải bởi vì Diệp Lạc, hắn thật sự muốn
giết nam nhân trước mắt này! Nữ tử hắn hết lòng che chở bảo hộ, lại bị
tên nam nhân này tàn nhẫn thương tổn! Điều này làm hắn không thể khống
chế phẫn nộ!
Hắn phẫn nộ chính mình vô dụng, trơ mắt nhìn nàng
bị thương tổn, lại cái gì cũng không thể làm, hắn thống hận chính mình
không thể bảo hộ nàng, lại muốn theo phân phó của nàng đi làm nhiệm vụ!
Biết rõ, để nàng ở lại trong cung, sẽ làm nàng bị càng nhiều thêm thương tổn, nhưng hắn lại vô lực ngăn cản chuyện này! Đơn giản vì trợ người
nam nhân này đăng cơ làm đế, là nguyện vọng mẫu thân Diệp Lạc – ân nhân cứu mạng của hắn !
Du Hàn thất vọng đau khổ, đáy lòng dâng lên
một cỗ nồng đậm chua sót, hắn chán nản nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái,
thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu đối Tử Dạ thản nhiên nói
“Điều cần nói ta đã nói xong, cáo từ!”
Nói xong, Du Hàn liền xoay người, động tác có điểm cứng ngắc đi ra ngoài cửa.
“Chậm đã!”
Vẫn trầm mặc, Tử Dạ bỗng nhiên trầm giọng hỏi
“Nàng ở nơi nào? Bản thái tử muốn gặp nàng!”
Du Hàn dừng bước lại, trầm mặc một hồi, mới thản nhiên nói
“Ngày ngươi gặp nàng, không phải là hiện tại!”
Nói xong, không quay đầu lại mà thẳng bước đi ra ngoài.
Lãnh cung, trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, Thanh nhi biểu tình cực kỳ
bất an đi tới đi lui, nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra phía ngoài một
mảnh hắc ám, trên bầu trời bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống trên quần áo
đơn bạc của nàng, sau đó tan chảy thành từng giọt nước, biến mất ở trên
qần áo, chỉ để lại vệt nước nhỏ.
Gió lạnh thổi qua, mang theo
một cỗ giá lạnh đập vào mặt, mà Thanh nhi lại chẳng hề để tâm, trên mặt
tú lệ của nàng toát lên thần sắc cực kỳ lo lắng.
Rốt cục, bên
ngoài đình viện truyền đến một trận cước bộ rất nhỏ, trong đêm tối yên
tĩnh , truyền rõ ràng vào trong tai Thanh nhi, Thanh nhi bước nhanh
hướng bên ngoài đình viện đi đến, nhẹ giọng hỏi
“Du đại ca?”
Theo lời Thanh nhi vừa hạ xuống, Du Hàn trong bóng đêm vọt ra. Hắn nhìn Thanh nhi khẽ liếc, áp để thanh âm nói
“Về trong lãnh cung trước đi, phía trước cách đó không xa có người!”
Thanh nhi không dám nói nhiều, xoay người hướng trong lãnh cung đi đến, mà Du Hàn đứng tại chỗ, ngưng thần cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát sau,
thế này mới đi theo Thanh nhi lắc mình vào lãnh cung.
Trong lãnh cung im ắng, trừ bỏ ngọn đèn ở trên bàn bị gió thổi lung lay, phát ra
ánh quang lúc sáng lúc tối, cũng chỉ có gió lạnh bên ngoài kia thỉnh
thoảng gào thét giống như thanh âm quỷ khóc nức nở, trong lãnh cung tĩnh mịch âm lãnh, làm người ta không rét mà run.
Thanh nhi nhẹ nhàng mà đem cửa lãnh cung đóng lại, sau đó khó kìm nổi hướng về phía Du Hàn hỏi
“Du đại ca, tiểu thư thế nào? Làm sao huynh không đưa tiểu thư về?”
Du Hàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, trầm mặc một hồi, mới nói
“Thanh nhi, ta không thể mang cung chủ trở về!”
Thanh nhi có điểm không hiểu nhìn Du Hàn, vội la lên
“Du đại ca, huynh vì sao không thể đem tiểu thư trở về? Hiện tại thái tử
gia đối tiểu thư giống như đã có hiểu lầm lớn, tiểu thư ở trong tay thái tử gia, thái tử gia nhất định sẽ không để cho nàng yên ổn!”
Nói tới đây, Thanh nhi thần sắc lại lo lắng, nàng dậm chân, mạnh xoay người đi ra phía ngoài, nói
” Không được, muội phải đi cứu tiểu thư ra!”