Thanh nhi tính tình vốn ngay thẳng. Khi nàng chưa đầy một tuổi đã được
mẫu thân Diệp Lạc nhặt về Thủy Vân cung nên từ nhỏ đã ở bên cạnh Diệp
Lạc cùng nàng lớn lên, mà Diệp Lạc đối đãi với nàng giống như tỷ muội
thân sinh, chưa từng xem nàng như hạ nhân, cho nên trong khái niệm của
nàng, căn bản cũng không có cái gì gọi là quy củ, nay gặp Diệp Lạc vì
nàng mà chịu ủy khuất như thế, trong lòng thật sự rất tức giận. Lúc này
bị Diệp Lạc giận, một chút thanh tỉnh lại, tuy rằng vẫn đang không có
cam lòng, bất quá, cũng không dám nói nữa.
Diệp Lạc thấy Thanh nhi không dám nói nữa, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng quay đầu nhìn thẳng Tử Dạ nói:
” Những lời thái tử nói có thật không? Nếu là như vậy, Diệp Lạc tự nhiên
đáp ứng, chỉ hy vọng thái tử điện hạ miệng vàng lời ngọc, không làm khó
xử Thanh nhi!”
Lời Diệp Lạc vừa nói ra, Tử Dạ không khỏi nao
nao, hắn vốn cho rằng tính cánh của Diệp Lạc kiêu ngạo như vậy, tuyệt
đối sẽ không vì một hạ nhân thân phận thấp hèn mà quỳ xuống, nhưng là,
bây giờ nhìn Diệp Lạc thần sắc kiên quyết, hiển nhiên là không phải cùng hắn nói đùa.
Tử Dạ nhìn Diệp Lạc, trong lòng cười lạnh, xấu nữ
nhân này, hắn thật sự là xem thường nàng, lẽ nào nàng hay dùng những thủ đoạn này để mê hoặc nhân tâm sao? Đường đường Thái Tử Phi lại vì một nô tài mà quỳ xuống, cũng không sợ bị người chê cười. Xem ra, xấu nữ nhân
này thật là một người vì đạt được mục đích mà sẽ không từ bất cứ thủ
đoạn nào! Hảo, nếu đây là chính nàng lựa chọn, như vậy, hắn sẽ thành
toàn cho nàng thôi!
Nghĩ đến đây, Tử Dạ cười lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh lùng nói:
“Bản thái tử tự nhiên nói lời giữ lời, chỉ hy vọng ngươi không nên ở trước
mặt bản thái tử diễn trò. Bản thái tử nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi
giở thủ đoạn gì, bản thái tử cũng sẽ không quan tâm tới ngươi, ngươi hãy dừng tư tưởng này lại đi!”
Diệp Lạc khóe miệng nhếch lên một
chút ý cười chua xót, giở thủ đoạn? Nàng chỉ là thân bất do kỷ, nếu như
không phải đã đáp ứng hoàng thượng, nàng như thế nào lại ở hậu cung âm u đầy phức tạp này? Cũng được, Tử Dạ cùng tất cả mọi người đều cho rằng
nàng là một người không biết xấu hổ, vì vinh hoa phú quý mà phá hư hạnh
phúc của muội muội, là một người vì để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn, nàng còn có cái gì để mà giải thích?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chậm rãi quỳ xuống, vẻ mặt của nàng thực bình tĩnh, hiện tại
hết thảy, đối với nàng mà nói, chẳng qua là nhiệm vụ hoàng thượng giao
cho nàng mà thôi, bất kể như thế nào, bọn ta phải đi hoàn thành nó, đây
cũng là sứ mạng của nàng.
Thanh nhi thấy tiểu thư nhà mình vì
nàng mà bị ủy khuất lớn như thế, hốc mắt không khỏi đỏ lên, hai đầu gối
mềm nhũn, cũng nặng nề mà quỳ xuống, ở trong Thủy Vân cung, ai đối với
tiểu thư nhà nàng mà không phải cung kính? Tiểu thư nhà nàng làm sao
chịu được ủy khuất như thế? Đáng tiếc, trước mắt vị thái tử có mắt nhưng không tròng này, hắn không biết tiểu thư nhà nàng tốt, ngược lại mọi
chuyện đều tin nhị tiểu thư âm hiểm giả dối kia, người như vậy như thế
nào xứng đôi với tiểu thư nhà nàng?
Nghĩ đến đây, Thanh nhi lại
vì Diệp Lạc cảm thấy bất bình, nàng cắn chặt lấy môi dưới, cố nén ghen
tuông trong lòng, không cho lệ ở trong hốc mắt chảy ra.
Diệp Lạc gặp Thanh nhi đột nhiên quỳ xuống, trong lòng đau xót, khẽ thở dài một hơi, yếu ớt nói:
“Thanh nhi, ngươi đây là tội gì?”
Thanh nhi lại cắn chặt răng, ngữ khí vô cùng kiên quyết nói: “Tiểu thư, nô tỳ quỳ cùng người!”
Diệp Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt lặng lẽ chảy ra một giọt lệ trong
suốt như thủy tinh, nàng cũng không phải bởi vì chính mình sở chịu ủy
khuất mà rơi nước mắt, mà là hành động của Thanh nhi làm nàng cảm động.