Edit: Muỗi Vove
Diệp Lạc dừng lại ở một khoảng cách không xa, đợi sau khi nhìn rõ dung mạo người này, nàng không khỏi bất ngờ, khẽ thốt:
-”Là ngươi?”
Chỉ thấy người nọ bộ mặt thanh tú, khóe miệng mang theo ý cười, chính là người thời điểm Diệp Lạc và Thanh nhi lên kinh, vô tình gặp – Vô
Ảnh, bây giờ hắn không phải một thân áo trắng phiêu dật, mà khoác trên
người một bộ hắc y.
Thấy Vô Ảnh, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá,
tia nghi hoặc rất nhanh bị sự cảnh giác đang dâng lên trong lòng thay
thế, nơi này là hoàng cung, Vô Ảnh tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Diệp Lạc nhìn Vô Ảnh, không khỏi nghĩ tới việc ở sau Tư Lạc viện gặp
Ứng Vương gia Tử Ảnh, trong lòng càng đối với Vô Ảnh thêm vài phần đề
phòng, thế nhưng, nàng căn bản không biết, Vô Ảnh chính là Tử Ảnh, Tử
Ảnh cũng chính là Vô Ảnh.
Tử Ảnh nhìn chăm chú Diệp Lạc, sâu trong con ngươi đen hiện lên một
tia ôn nhu không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo
Diệp Lạc không cần lên tiếng, sau đó đè thấp thanh âm nói:
-”Diệp Lạc cô nương, thật khéo, lại gặp được cô nương!”
Diệp Lạc khẽ tựa vào trên thân cây, liếc nhìn Tử Ảnh, thản nhiên nói:
-”Vô Ảnh công tử không phải cố ý đưa Diệp Lạc tới đây sao? Đây đúng thật rất khéo?”
Tử Ảnh mỉm cười, đôi mắt ôn nhu nhìn Diệp Lạc, nói:
-”Diệp Lạc cô nương quả nhiên thông minh, không sai, chứng thật là
tại hạ cố ý đem Diệp Lạc cô nương dẫn tới nơi này! Mong rằng cô nương
không trách tại hạ?”
Diệp Lạc mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn Tử Ảnh, vô cảm nói:
-”Không biết Vô Ảnh công tử đem Diệp Lạc dẫn tới nơi này là vì cái
gì? Vô Ảnh có thể ra vào hoàng cung như chốn không người, như vậy không
thể là một phàm nhân, đối với thân phận Diệp Lạc, có phải hay không từ
lâu đã biết?”
Tử Ảnh bắt gặp Diệp Lạc thần sắc lãnh đạm, tuy rằng sớm đã dự đoán
được, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cảm thấy đau đớn, bất quá, hắn rất
nhanh khôi phục thái độ, cười nói:
-”Diệp Lạc cô nương có thể ở tại Ly cung, chắc là phi tử mà hoàng
thượng rất sủng ái! Bất quá, làm tại hạ cảm thấy tò mò là, lấy thông
minh tài trí như Diệp Lạc cô nương, vì sao cam tâm bị nhốt trong cung?”
Lời nói của Tử Ảnh, khiến vẻ mặt Diệp Lạc thêm buồn bã, trong lòng
dâng lên một cỗ chua xót, nàng không trả lời Tử Ảnh, mà xuyên thấu qua
tầng tầng lớp lớp cành lá, hướng ánh nhìn ra xa, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ưu thương.
Tử Ảnh nhìn thấy trên mặt Diệp Lạc nồng đậm ưu thương, trong lòng
hiện lên một tia không đành lòng, hắn cơ hồ thiếu chút nữa mất khống
chế, muốn đem nàng ôm vào lòng, nhưng là, hắn vẫn còn khống chế được tâm tình của mình, lặng yên nhìn Diệp Lạc.
Như thế qua một lúc lâu, Diệp Lạc mới khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Tử Ảnh, nói:
-”Vô Ảnh công tử, ngươi đêm khuya đưa ta tới nơi này, chẳng nhẽ chỉ
muốn nói bấy nhiêu thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ bại lộ hành tung,
bị hoàng thượng trị tội?”
Tử Ảnh mỉm cười, trong giọng nói chứa đầy khinh miệt:
-”Trị tội? Nếu sợ hắn, ta đã không tới! Huống chi…”
Nói tới đây, khóe miệng Tử Ảnh nhếch lên một chút ý cười trào phúng, lơ đang quét mắt qua Diệp Lạc, lại tiếp tục nói:
-”Huống chi, hiện tại hoàng thượng đang đắm chìm vào sự dịu dàng ôn
nhu của công chúa Sở quốc, làm gì còn rảnh rỗi mà đi quản ta?”
Lời nói của Tử Ảnh, làm tâm của Diệp Lạc như bị người ta nặng nề đánh xuống, thân thể nàng thoáng cái, thiếu chút nữa từ trên tàng cây ngã
xuống, nàng vất vả lắm mới miễn cưỡng đứng vững, nhìn Tử Ảnh, run giọng
nói:
-”Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hắn…”
Tử Ảnh thấy bộ dạng Diệp Lạc thất hồn lạc phách, trong lòng lại một
trận chua xót, chẳng lẽ, Tử Dạ trong lòng nàng, quan trọng đến thế sao?
Vì sao, hắn luôn luôn thương tổn nàng, mà trong lòng nàng vẫn không quên được hắn? Nhìn bộ dáng nàng thương tâm, hắn thật sự không đành lòng,
nhưng là, hắn nhất định phải làm như vậy, chỉ có như vậy, nàng mới có
thể cùng hắn rời khỏi hoàng cung! Cái gì tạo phản? Cái gì ngôi vị hoàng
đế, tất cả hắn đều không cần, hắn chỉ cần nàng, chỉ cần nàng ở mãi bên
cạnh hắn, như thế là đủ!
Từ sau khi ở trên sườn núi gặp nàng, hắn vẫn ở trong bóng tối dõi
theo nàng, bởi vậy, hắn biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh, bao gồm cả đứa nhỏ của nàng và Tử Dạ, dù vậy, hắn không nghĩ buông tay, hắn
không ngại nàng có đứa nhỏ, cứ cho là đứa nhỏ của Tử Dạ, thì đã sao? Chỉ cần là con của nàng, hắn cũng sẽ coi như là con của chính mình, hảo hảo yêu thương nó!
Mà nay, cơ hội của hắn đã đến, tuy rằng hắn biết khi nàng nhìn thấy
một màn kia sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ thương tâm muốn chết, thế
nhưng, đây là cơ hội duy nhất của hắn! Hắn hiểu rất rõ ràng, biết nàng
tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu được mình sẽ là một trong những tần phi trong cung ngày ngày tranh sủng.
Cho nên, Hương Linh công chúa xuất hiện, chính là thời cơ tốt để hắn
cướp đi trái tim giai nhân, hắn làm sao có thể không hảo hảo tận sụng
tốt cơ hội này. Nếu như bỏ lỡ, hắn sẽ phải hối tiếc suốt đời!
Nghĩ tới đây, Tử Ảnh càng thêm kiên định với kế hoạch.
Hắn nhìn Diệp Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói:
-”Diệp Lạc cô nương, hiện tại ở Di Hương cung rất vui vẻ náo nhiệt, cô nương không mau nhanh chân đến xem?”
Nói xong, hắn dùng ngón trỏ chỉ vào cung điện đang đèn đuốc sáng trưng phía trước, nói tiếp:
-”Ngươi xem, phía trước cách đó không xa chính là Di Hương cung, nơi đó so với cung điện này của ngươi càng thêm náo nhiệt hơn!”
Trong lòng một cỗ đau đớn không ngừng tràn ngập, làm Diệp Lạc cơ hồ
không thở được, chỗ sâu nhất trong nội tâm nàng luôn nhắc nhở, không cần nhìn, đừng đi! Nhưng là, chân của nàng, lại không theo điều khiển tiến
từng bước về phía trước, nàng cắn chặt môi, sau đó đối với Tử Ảnh gật
đầu.
//Thôi xong, chuẩn bị đi bắt thông dâm đây. Tử Dạ ca chắc bị bỏ thuốc hay răng đây?//
Trên mặt Tử Ảnh lộ ra một nụ cười, nói:
-”Nếu Diệp cô nương có hứng thú, chúng ta cùng đi thôi!”
Nói xong, thân ảnh cao ngất cực nhanh biến mất trong bóng đêm.
Diệp Lạc hơi do dự, nàng cố nén đau đớn trong lòng, theo sát phía sau Tử Ảnh, rất nhanh cũng hòa vào trong bóng tối.
Mê hương
Edit: Muỗi Vove
Di Hương cung.
Trong không khí tàn mát mùi rượu, trên chiếc bàn rộng lớn, bày đủ loại thức ăn, hương vị mê người.
Hương Linh công chúa mặc nhất kiện y phục đỏ tươi nổi bật, điểm thêm
đồ trang sức trang nhã, làm nàng thoạt nhìn so với ngày thường thiếu đi
một chút lãnh diễm, nhiều thêm một chút mị hoặc, hé ra khuôn mặt diễm lệ không biết là do uống rượu hay là một nguyên nhân khác mà ráng hồng một vùng.
Giờ phút này, trong tay nàng nâng lên một chén rượu, đôi mắt quyến rũ ngà ngà say, như có như không ngồi bên cạnh liếc mắt Tử Dạ, sau đó đứng lên, tựa khẽ vào bờ vai rộng lớn của hắn, dịu dàng nói:
-”Dạ ca, huynh không nhìn Hương Linh? Chẳng lẽ Hương Linh không đẹp sao?”
//Ôi cái giọng điều, đến là buồn nôn//
Bị thân thể ôn hương nhuyễn ngọc gắt gao dính sát vào người, Tử Dạ
chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lượng bao lấy phần bụng dưới, trong đầu óc
thêm phần mê muội, làm hắn cảm thấy nghi hoặc, tửu lượng của hắn mặc dù
không tốt, nhưng là, cũng không thể một chén đã say, hiện tại hắn mới
uống có vài chén rượu, như thế nào lại choáng váng như thế?
Hơn nữa, thân thể phản ứng, có điểm không đúng, hắn cố nén dục hỏa
đang thiêu đốt, dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh
một chút, sau đó né ra khỏi người Hương Linh công chúa, đôi mắt mơ màng
liếc mắt nhìn Hương Linh công chúa, nói:
-”Công chúa, nên nghỉ ngơi sớm đi, trẫm có việc phải đi trước đây!”
//Chạy nhanh lên Dạ ca//
Nói xong, Tử Dạ giơ tay, muốn viên công công bên cạnh dìu đi, bởi vì hắn thật sự là không chống cự nổi thân thể nữa.
Một cỗ mùi hương truyền đến, thân thể mềm mại giống như xà, gắt gao
dán sát vào thân thể cao lớn, đôi tay mềm mại không xương, từ từ bò lên
hông hắn, chậm rãi vuốt.
//Bà già này, đáng kinh tởm.ta khinh//
Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ dục hỏa mãnh liệt dâng lên,
thiêu đốt thân thể hắn, cảm giác mê muội trong đầu ngày càng mãnh liệt,
hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, xoay người đem thân thể mềm mại không
xương gắt gao ôm vào ngực, bàn tay thô bạo xoa nắn bầu vú tròn căng.
//Thôi xong, tiêu Dạ ca rồi, to đầu mà dại quá//
Hương Linh công chúa trong lòng mừng rỡ, hai tay nàng đặt lên thắt
lưng Tử Dạ, ngửa đầu, ánh mắt si mê nhìn Tử Dạ, dùng thanh âm mềm mại
như nước nói:
-”Dạ ca, ôm chặt ta…”
Trong đầu Tử Dạ ngày càng mơ màng, mà dục hỏa trong thân thể cũng
tăng lên mãnh liệt, hắn ở dưới ánh trăng mờ, giống như nhìn thấy Diệp
Lạc đối với hắn mỉm cười, thân thể của nàng mảnh mai mê người, làm lắm
kìm không được hướng đôi mềm mọng hôn xuống!
Hương Linh công chúa khóe miệng gợi lên một chút ý cười, hay tay nàng gắt gao ôm lấy Tử Dạ, cũng đáp lại nụ hôn của hắn, sung sướng ngâm khẽ.
Không biết qua bao lâu, Tử Dạ buông Hương Linh công chúa ra, trong mắt nồng đậm nhu tình, ôn nhu nói:
-”Lạc nhi, ta muốn nàng…Ta yêu nàng…Đừng rời khỏi ta…”
Lời nói của Tử Dạ, làm vẻ mặt tươi cười của Hương Linh công chúa nháy mắt đông cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện
lên hận ý kịch liệt!
Nàng hao hết tâm tư, bày ra yến tiệc này, để có được Tử Dạ, nàng thậm chí dùng việc về nước làm cái cớ, bởi vì, trong lòng nàng biết, Tử Dạ
hắn căn bản không yêu nàng, vốn đối với việc nàng theo hắn về nước đã có chút bất mãn, cho nên, bây giờ nghe đến nàng muốn về nước, tự nhiên là
sẽ không cự tuyệt nàng, bởi vì, nàng là Sở quốc công chúa, lại sắp hồi
quốc, tổ chức yến tiệc từ biệt, Tử Dạ đương nhiên không thể chối từ.
Nàng chính là đoán trước Tử Dạ sẽ không cự tuyệt, cho nên, mới yên
tâm bố trí ra hết thảy, chỉ cần Tử Dạ bước vào Di Hương cung, tuyệt đối
trốn không thoát khỏi lòng bàn tay nàng! Nàng tuy rằng dung mạo không
sánh bằng Diệp Lạc, nhưng là, nàng cũng không kém thua bao nhiêu, hơn
nữa, thủ đoạn đối phó với nam nhân, nàng hiểu rõ hơn ai hết, tin rằng Tử Dạ sẽ bị nàng làm cho mê muội.
Thế nhưng, nàng đã đánh giá sai Tử Dạ, đối mặt với sắc đẹp của nàng,
hắn cũng không có một chút động tâm, mặc kệ nàng mê hoặc như thế nào,
cũng không có tác dụng, cho nên, nàng không cam lòng, nàng phải lừa cho
Tử Dạ uống mê huyễn dược.
Mê huyễn dược không giống như xuân dược, đây là loại thuốc ảo giác
chỉ có ở hoàng cung Sở quốc, tuy vậy trong đó vẫn tồn tại một ít xuân
dược.
Hương Linh công chúa là một người kiêu ngạo, nàng vốn không muốn dùng đến thuốc để ép Tử Dạ thú nàng, nhưng là, bất đắc dĩ, Tử Dạ không bị
nàng mê hoặc, cho nên nàng mới phải dùng đến mê huyễn dược. Nàng muốn Tử Dạ yêu mình.
Người uống mê huyễn dược, sẽ gặp phải ảo giác, mà nàng hiện tại đứng ở trước mặt Tử Dạ, ảo giác của hắn đáng lẽ phải là nàng mới đúng, thế
nhưng, nàng lại nghe chính miệng hắn kêu tên người đàn bà kia! Chẳng lẽ, mị lực của nàng ta, đến mê huyễn dược cũng không có biện pháp sao?
Nghe thấy Tử Dạ gọi nàng là Lạc nhi, Hương Linh công chúa cơ hồ hận
đến cắn chặt môi, nàng đẩy mạnh Tử Dạ ra, đối với đôi mắt lờ đờ mông
lung của Tử Dạ cười dụ hoặc, dùng thanh âm mê hoặc nói:
-”Dạ ca, huynh nhớ cho kỹ, người huynh yêu là ta, là Sở quốc Hương
Linh công chúa, là Hương Linh công chúa, huynh nhớ kỹ cho ta!”
Tử Dạ bị mê huyễn dược khống chế, chỉ thấy trước mắt có một bóng
người màu đỏ lay động, nàng kia nụ cười yêu mị, thỉnh thoảng dụ hoặc lấy hắn, nhưng là, ở sâu trong nội tâm, lại mơ hồ có một tiếng gọi, Lạc
nhi, Lạc nhi…
Dung nhan thanh lệ thoát tục cùng khuôn mặt kiều mị trước mắt không
ngừng thay đổi, hắn cố gắng mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn bóng người mơ
hồ, ấp úng nói:
-”Hương Linh…? Không…Lạc nhi…Ta yêu Lạc nhi!”
Nói xong hắn đẩy Hương Linh công chúa ra, lảo đảo hướng ra cửa.
//Khâm phục ý chí của Dạ ca//
Nghe Tử Dạ nói như thế, Hương Linh công chúa trên mặt trở nên cực kỳ
khó coi, nàng thật không ngờ, tình cảm của Tử Dạ với Diệp Lạc lại sâu
đậm đến như thế, ngay cả khi trầm mê trong ảo giác, vẫn có thể đối với
nàng ta nhớ mãi không quên.
Người đã tới tay, Hương Linh công chúa sao có thể dễ dàng buông tha?
Nàng bước nhanh kéo Tử Dạ lại, hơi thở nóng thở nóng hổi, kề sát vào tai hắn nói:
-”Dạ ca, huynh say rồi, Hương Linh trước giúp người đi ngủ thôi!”
Nói xong, Hương Linh công chúa liền nửa dìu nửa ôm, cùng Tử Dạ hướng vào trong phòng ngủ.
//Các nàng đừng có la, ta không tiết lộ chương tiếp theo đâu//