Edit: Muỗi Vove
Tử Ảnh hai tay gắt gao siết chặt, trên trán nổi đầy gân xanh, thanh âm rét lạnh:
-”Là Tử Dạ phái ngươi đến? Được, tốt lắm! Ha ha ha…”
Trong mắt Tử Ảnh hiện lên bi thương cùng phẫn nộ không cách nào hình
dung được, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi đột nhiên xoay người mở
cửa nhanh chóng rời đi.
Yến Đào tê liệt ngã trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Tử Ảnh, trong mắt toát ra hận ý mãnh liệt, nàng siết chặt hai
tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, lòng bàn tay phát ra đau đớn,
căn bản cũng không làm dịu đi được nỗi căm hận trong lòng nàng, nàng
hận, vì sao người khác có thể dễ dàng được hết thảy, mà nàng đối với hắn hết lòng, lại bị hắn vô tình dẫm dưới chân! Nàng có điểm gì thua kém
Diệp Lạc? Vì sao, vì sao nàng ta luôn có thể dễ dàng đạt được khát vọng
mà nàng không chiếm được?
Nàng không nghĩ muốn tranh giành cái gì, nàng duy nhất chỉ muốn có
tình yêu của hắn, nhưng là, vì sao, vì sao lại khó khăn đến thế? Cung
chủ không thương hắn, hắn lại vì cung chủ dâng hiến trái tim, mà nàng,
nàng vì hắn, thậm chí phản bội Thủy Vân cung, phản bội hết thảy! Nhưng
chỉ đổi lấy từ hắn vô vàn nhục nhã!
Khuôn mặt Yến Đào bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, dung nhan vốn
thanh tú xinh đẹp giờ chứa đầy oán hận nói không nên lời, nàng chậm rãi
đứng lên, từ từ sửa sang quần áo hỗn độn trên người, trên mặt lộ ra một
nụ cười ngoan độc, cắn chặt răng, khàn khàn nguyền rủa:
-”Ta sẽ không để cho ngươi như ý nguyện! Ta không chiếm được, ai cũng đừng mong đụng đến!”
Ở một nơi thanh tĩnh như vậy, lại vang lên thanh âm như từ cõi chết, mọi người nhịn không được sởn tóc gáy.
Đông trấn, tại một gian khách điếm, Tử Ảnh mắt say lờ đờ ngồi trên
ghế, cầm trên tay một vò rượu diệp trúc thanh đang uống dở, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu.
Đột nhiên, hắn giơ tay lên uống một ngụm rượu, sau đó dùng lực hung
hăng đem vò rượu ném xuống mặt đất, một tiếng vang thanh thúy vang lên
trong màn đêm, vò rượu nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, thoáng chốc, mùi rượu trong phòng càng thêm nồng đậm.
Tử Ảnh nặng nề dựa vào ghế, tròng mắt đen hiện lên đầy tơ máu, trong
đó xen lẫn một cỗ phẫn hận cùng tang thương nói không nên lời. Hai tay
hắn nắm chặt thành quyền, rồi đột nhiên tức giận đám mạnh trên mặt bàn,
chỉ nghe phịch một tiếng, bàn gỗ nháy mắt cũng thành những mảnh nhỏ.
Tử Ảnh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không ngừng hừng hực thiêu
đốt, trong nháy mắt, thất vọng phẫn nộ vì bị lừa gạt cùng thống khổ đều
xông lên đầu, hắn vì nàng, bỏ qua hết thảy, phản bội mẫu hậu, dẫn đến
cái chết thảm của mẫu hậu dưới tay Tử Dạ, lại đổi lấy kết quả như vậy!
Nếu, nếu hắn thật có thể cùng nàng ở chung một chỗ, hắn đã không ngại mất đi tất cả, nhưng là, hắn quá thật tâm, lại đổi lấy lừa gạt của Tử
Dạ, Tử Dạ dễ dàng đem hắn đùa bỡn trên bàn tay, mà hắn lại ngây ngốc dẫn theo một nữ nhân giả mạo rời xa kinh thành!
Đây hết thảy, đơn giản vì hắn quá mức xem thường Tử Dạ, mẫu hậu giết
mẫu phi Tử Dạ, Tử Dạ như thế nào có thể vì lời hứa hẹn với hắn mà buông
tha mẫu hậu? Còn có, một người kiêu ngạo như Tử Dạ, làm sao có thể chấp
nhận được chính phi của mình theo nam nhân khác rời đi?
Chuyện này thuận lời như thế, hắn hẳn là nên phát hiện ra sớm mới
phải, nhưng là, hắn không có, ngược lại bởi vì chiếm được nàng, mà bị
niềm vui sướng làm cho u mê mờ mắt, ngay cả khi tâm tâm niệm niệm thái
độ này là giả, cũng không phát hiện được!
Không, có lẽ hắn đã sớm phát hiện, chỉ là, chỉ là không muốn đối mặt, không phải sao? Lạc nhi của hắn không giống người thường, người khác
làm sao có thể dễ dàng bắt chước? Khi hắn trong lúc vô ý biết được, mẫu
hậu bị hại, hắn nên nghĩ đến Tử Dạ đã không đếm xỉa gì đến lời hứa hẹn,
giết mẫu hậu, Tử Dạ ngay cả mẫu hậu cũng không muốn buông tha, như thế
nào có thể chịu được bị nữ nhân của mình phản bội?
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, còn có đôi mắt kia trong sáng
mang theo ưu thương, Tử Ảnh chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm đau đớn,
khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau khổ mà trở nên vặn vẹo, nghĩ đến mẫu hậu
chết thảm, còn có Diệp Lạc, Tử Ảnh chỉ cảm thấy một cỗ hận ý trong lòng
mãnh liệt dâng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín bởi vẻ lạnh lẽo, hai
tay siết chặt, Tử Dạ, ngươi chờ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn ngươi mất đi hết thảy, có hối cũng không kịp!
Tử Ảnh chậm rãi đưa tay vào trong người, lấy ra một phong thư, sau đó từ từ mở ra, bên trong lộ ra hai cái lệnh phù.
Nhìn lệnh phù trong tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Ảnh lộ ra một
nụ cười ác ma, Tử Dạ, ngươi cho là ngươi thắng sao? Ngươi nằm mơ cũng
không nghĩ đến, hổ phù căn bản không ở trong tay mẫu hậu, mà là ở trong
tay ta?
Ai cũng không nghĩ tới, hổ phù của Tây Lương quốc lại nằm trong tay
của Ứng Vương gia thoạt nhìn ôn hòa vô hại, tất cả mọi người đều nghĩ,
lão phật gia sau khi qua đời, hổ phù liền rơi vào tay Long Ngữ Lan, kỳ
thật, chỉ có Tử Ảnh biết, ở thời điểm khi lão phật gia qua đời, hai khối hổ phù được người tự tay giao cho hắn! Thậm chí ngay cả mẫu hậu cũng
không biết chuyện này!
Mà mẫu hậu qua nhiều năm như vậy, chậm chạp không tiến hành tranh
quyền đoạt vị, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Hoàng thượng kiêng kị
binh quyền trong tay mẫu hậu, lại không biết, hổ phù căn bản không ở
trong tay bà?
Tử Ảnh chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn vầng trăng cao
cao trên bầu trời, tròng mắt đen thâm trầm bắn ra một đạo hàn quang, hắn vốn không nghĩ đến đoạt đi giang sơn của Tử Dạ, nhưng là, Tử Dạ khinh
người quá đáng, giết mẫu hậu, giam lỏng nữ nhân mà hắn yêu nhất, lừa gạt hắn, tất cả đều không thể tha thứ! Hắn muốn y mất đi hết thảy, đem y
giẫm đạp dưới chân! Mới có thể thỏa mối hận trong lòng!